Chương 1127: Đi đến Cổ Tộc
Giang Cung Tuấn lại đến đánh nhau với Thời Hổ.
Đánh nhau ở đây chẳng qua là anh bị động chịu đòn, bởi vì cảnh giới của anh thật sự quá thấp, chỉ đơn thuần dựa vào sức lực của cơ thể hoàn toàn không có cách nào có thể làm bị thương thứ to như Thời Hổ.
Một tiếng đồng hồ sau, Giang Cung Tuấn lại lần nữa thương tích khắp người. Anh lại đi hấp thu lực lượng của Lục Dương Đan. Sau khi hấp thu lực lượng, vết thương trên người đều đã lành lại. Tiêu Minh Hoàng ở bên cạnh im lặng quan sát.
Thật thần kỳ.
Vết thương của Giang Cung Tuấn nghiêm trọng như vậy, nếu như là bình thường sẽ cần một đoạn thời gian rất dài phục hồi, nhưng anh ta lại có thể vừa hấp thu lực lượng của Lục Dương Đan vừa trị thương. Cái cơ thể này thật sự là thần kỳ, ngay cả ông ta, trưởng lão của Thần Viện, cũng phải khen ngợi.
Đoạn thời gian tiếp đó, Giang Cung Tuấn ở lại khu rừng rậm nguyên thủy này đánh nhau với Thời Hổ, lợi dụng sức mạnh của Thời Hổ đánh vào cơ thể kích thích lực lượng của Lục Dương Dan trong người, lực lượng trong cơ thể anh mỗi ngày đều tăng lên không ít.
Hồi mới đầu, Thời Hổ còn có thể làm anh ta bị thương, nhưng sau một tháng, sức mạnh của Thời Hổ đã không thể tổn thương anh ta nữa.
Trong rừng núi, một người một thú đang đánh nhau. Giang Cung Tuấn tung người lên cao, nắm tay siết chặt, xoay người, hung hăng đấm mạnh xuống người Thời Hổ.
Âm!
Một luồng lực lượng đáng sợ quét mạnh ra xung quanh.
Lớp vảy trên lưng Thời Hồ bị đập nát trong chớp mắt, xuất hiện một vết thương máu chảy ròng ròng, còn cơ thể to lớn của nó bị đánh văng ra xa, đụng nát mất mấy ngọn núi.
Giang Cung Tuấn thừa cơ tấn công, nhanh chóng xông đến, vận sức vào nắm đấm không ngừng đánh ra. Lực lượng thuần túy của thân thể nện từng phát lên người Thời Hổ, rất nhanh cả người nó đều đầy vết thương, nhưng mà nó rất mạnh, cho dù có bị thương khắp người thì sức chiến đấu vẫn rất mạnh.
Chiến đấu vẫn tiếp tục tiến hành.
Lần chiến đấu này Thời Hổ đã bị đánh đến mức bị thương khắp người, chỉ còn thoi thóp, nên nó không dám tiếp tục chiến đấu, vội vã chạy trốn. Giang Cung Tuấn cũng không đuổi theo.
Anh ta dừng lại, siết chặt tay, cảm nhận lực lượng từ trong cơ thể truyền đến, khóe miệng của anh ta không khỏi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Tiêu Minh Hoàng đi đến trên gương mặt già nua hiện lên vẻ hài lòng, vỗ tay nói: “Không tệ, thật sự rất không tệ, trải qua sự rèn luyện của một tháng vừa qua, con đã hấp thu được toàn bộ lực lượng của Lục Dương Đan rồi, lực lượng trong cơ thể con hiện nay đã tương đương với giai đoạn thứ năm của cảnh giới Nhập Thành, cho dù là cường giả giai đoạn thứ năm của cảnh giới Nhập Thành toàn lực ra tay cũng chưa chắc có thể làm con bị thương”
Tốc độ trưởng thành của Giang Cung Tuấn quá nhanh rồi. Hoặc có lẽ nên nói là anh ta hấp thu lực lượng của Lục Dương Đan quá nhanh, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà cơ thể đã tiến bộ vượt bậc.
“Hiện tại chỉ cần con có thể gia tăng cảnh giới của mình, thì trong cuộc thi đấu lớn sắp tới con khẳng định sẽ là con hắc mã lớn nhất. Giang Cung Tuấn, sư phụ rất mong chờ biểu hiện của con, mong con có thể tỏa sáng trong cuộc thi đấu sắp tới”
Giang Cung Tuấn vẻ mặt đầy biết ơn, nói: “Con có thể có được cảnh giới như hiện giờ đều là nhờ sự phụ, nếu không phải sự phụ đến nhà họ Lạc giúp con lấy được một viên Lục Dương Đan, thì cơ thể con muốn đạt đến cảnh giới này không biết phải mất bao nhiêu năm”.
Tiêu Minh Hoàng càng nhìn Giang Cung Tuấn càng hài lòng.
“Được rồi, con cũng không cần khiêm tốn nữa, lực lượng của Lục Dương Đan cũng sắp luyện hóa xong rồi, tiếp tới sự phụ sẽ đưa con đến Cổ Tộc, lấy một giọt Cổ Huyết”
Nói đến Cổ Tộc trên mặt Tiêu Minh Hoàng cũng không khỏi hiện lên vẻ nghiêm túc. Cổ Tộc không phải là nơi nhà họ Lạc có thể so sánh, Cổ Tộc là chủng tộc mạnh nhất trong giới Sơ Khai, tuy chỉ là một gia tộc, nhưng thực lực lại không hề thua kém Minh Lam Tông hay Thần Viện. Cho dù là trưởng lão của Thần Viện, muốn lấy một giọt Cổ Huyết của Cổ Tộc cũng khó như lên trời.
Nhưng mà, có khó hơn nữa thì ông ta cũng phải thử một lần.
“Đi”
Tiêu Minh Hoàng lại triệu hoán ra pháp bảo phi hành. Giang Cung Tuần leo lên cái hồ lô khổng lồ. Tiêu Minh Hoàng khống chế pháp bảo phi nhanh chóng rời cánh rừng âm u đó.
Di chuyển không ngừng suốt mấy ngày, khoảng bảy, tám ngày sau, Tiêu Minh Hoàng cùng Giang Cung Tuấn xuất hiện trong một khu rừng rậm âm u.
“Sư phụ, Cổ Tộc là ở trong khu rừng rậm này sao?” Giang Cung Tuần thắc mắc lên tiếng.
Tiêu Minh Hoàng khẽ gật đầu, nói: “Dãy núi này được gọi là núi Trăng Máu, cơ sở đầu não của Cổ Tộc được đặt bên trong núi Trăng Máu, còn Cổ Tộc trước giờ vẫn luôn rất ít khi xuất hiện, người của Cổ Tộc rất ít khi đi ra bên ngoài”
Ông ta chỉ vào dãy núi phía trước, nói: “Núi Trăng Máu được bảo vệ bởi một trận pháp rất mạnh, bất kỳ cường giả nào chỉ cần chưa được sự cho phép của Cổ Tộc mà dám tự tiện xông vào thì đều sẽ chết thảm bên trong trận”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu. Tiêu Minh Hoàng cất bước đi tới, Giang Cung Tuấn theo ở phía sau. Rất nhanh đã đi đến một khoảng đất trống, trong khoảng đất trống có trồng một tấm bia đá cao hơn ba mươi mét, trên bia có khắc mấy chữ lớn: Núi Trăng Máu, trong địa, người không có phận sự cấm vào, vi phạm, chết.
Tiêu Minh Hoàng xuất hiện trước tấm bia đá, cung tay làm lễ, vận chân khí, cao giọng nói: “Trưởng lão của Thần Viện, Tiêu Minh Hoàng, bài phỏng Cổ Tộc”
Tiếng của ông ta vang vọng rất to. Ngay sau đó, ở phía trước, trong không khí xuất hiện một đường gợn sóng, một vài thị vệ bước ra. Người dẫn đầu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi.
Anh ta trên người mặc áo giáp, hông đeo trường kiếm. Anh ta bước đến trước, nhìn Tiêu Minh Hoàng, ôm quyền, nói: “Thì ra là Tiêu trưởng lão của Thần Viện, không kịp nghênh tiếp từ xa, chỉ là tộc trưởng của chúng tôi gần đây đang bế quan, không gặp khách, xin mời về cho”.
Người của Cổ Tộc đối với Tiêu Minh Hoàng có thể nói là tôn kính, nhưng ngay sau đó liền hạ lệnh đuổi khách.
Tiêu Minh Hoàng vội vã nói: “Tôi có việc gấp muốn cầu kiến tộc trưởng, xin thông báo giúp “Vậy, xin chờ một chút.”
Người đội trưởng thị vệ kia đem theo mấy tên thị vệ rời đi, đi được mấy bước liền trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn thấy người đã đi rồi, mới lên tiếng nói: “Cổ Tộc có phần ngạo mạn, ngay cả sư phụ cũng không để vào mắt”
Trên mặt Tiêu Minh Hoàng lộ ra vẻ cay đắng, nói: “Ta thì có là gì, tộc trưởng của Cổ Tộc, đó là cường giả mạnh nhất của giới Sơ Khai, cảnh giới của ông ta sau không thể dò, viện trưởng của viện chúng ta và tông chủ của Minh Lam Tông gộp lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của tộc trưởng Cổ Tộc”
“Mạnh đến vậy?” Giang Cung Tuấn sững sờ hỏi: “Tộc trưởng Cổ Tộc đã đạt đến cảnh giới nào rồi?” Tiêu Minh Hoàng nói: “Chắc là phải vượt qua Tiên Cảnh rồi”
Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn không khỏi giật mình. Trong hiểu biết của anh chỉ có lão đại của đạo chính thống siêu đẳng trong Tam thiên phong ấn chi địa mới đạt đến Tiên Cảnh, mà tộc trưởng Cổ Tộc còn vượt qua cả Tiên Cảnh, vậy không phải quá lợi hại rồi?
Tiêu Minh Hoàng giải thích nói: “Cổ Tộc rất là thần bí, theo lời đồn thì bên trong Cổ Tộc vẫn còn có các cường giả từ thời Thượng cổ, chỉ là các cường giả này đã bị thương từ thời Thượng cổ, từ trước đến giờ vẫn đang chữa thương”
“Ha!”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi. Tiêu Minh Hoàng bắt đầu kể cho Giang Cung Tuấn nghe một số chuyện của Cổ Tộc. Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua rất nhanh. Sau nửa tiếng đồng hồ, một số người lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, người đi đầu là một cô gái mặc một bộ váy áo màu xanh, vóc dáng yểu điệu thon thả.
Nhìn thấy cô gái, Tiêu Minh Hoàng thoáng ngẩn người, hỏi: “Sao lại là cô?”
“Tiêu trưởng lão, sao ông lại đến đây?”
Trên gương mặt của cô gái áo xanh là một nụ cười rạng rỡ.\ “Sư phụ, đây là?” Giang Cung Tuấn có phần thắc mắc, nhìn bộ dạng của Tiêu Minh Hoàng, ông ta ắt hẳn là biết cô gái áo xanh này,.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!