Chương 1133: Nhận thua
Giang Cung Tuấn vì chạy thoát thân mới tới giới Sơ Khai, anh không muốn vì sử dụng Nghịch Thiên đạp hay Luyến Bá vô tận mà gây nên những phiền phức không đáng có.
Bây giờ anh chỉ muốn làm người không nổi bật để chuyên tâm tu luyện, sớm ngày nâng cao năng lực.
Trở về Trái đất, giết chết trưởng lão Minh Lam Tông.
HôiI Trong chớp mắt, trong đầu anh có vô vàn suy nghĩ.
Anh hít sâu một hơi, nhìn Xung Phan Bá đang ung dung, nói: “Ra chiêu đi”
“Lấy vũ khí của anh ra”
Xung Phan Bá bình thản nói: “Giao đấu với tôi, nếu anh không dùng vũ khí, vậy chẳng khác nào tôi đang bắt nạt anh”
“Nếu đã vậy, tôi nhận thua là được”
Sau khi cân nhắc lợi hại, Giang Cung Tuấn nói Anh vừa nói xong lời này, toàn trường đều bị chấn kinh.
Không ai nghĩ tới, cuộc đấu còn chưa bắt đầu Giang Cung Tuấn đã nhận thua Cả Xung Phan Bá cũng hơi sững người.
Anh ta biết sức lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh, đã đạt tới Nhập Thành giai đoạn thứ năm, thực lực như vậy mới có tư cách đánh với anh ta một trận. Thế mà Giang Cung Tuấn lại chọn nhận thua.
Không ít ánh mắt nhìn chăm chú Giang Cung Tuấn, anh chậm rãi đi xuống lôi đài, bên cạnh Tiêu Minh Hoàng, nói: “Con có lỗi với sư phụ, con tự thấy mình không phải đối thủ của Xung Phan Bá, danh ngạch vào Hỏa Tháp này chúng ta từ bỏ, đi về thôi”
Giang Cung Tuấn lựa chọn ẩn nhẫn.
Anh không muốn tạo ra danh tiếng, không muốn bại lộ át chủ bài của bản thân.
Hơn nữa, cho dù anh xem như đã mất tư cách tiến vào Hỏa Tháp, anh vẫn có át chủ bài trong tay có thể gia tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn.
Cách lúc thi đấu còn gần một năm, anh còn có Tiên phủ trong tay.
Trong Tiên phủ có phòng thời gian.
Vào phòng thời gian, anh sẽ có đủ nhiều thời gian.
Tỷ thí lần này không phải vô cùng quan trọng.
Nên anh lựa chọn từ bỏ.
Tiêu Minh Hoàng gật đầu nói: “Ừ. Hiện tại con quả thật không phải đối thủ của Xung Phan Bá, con chọn từ bỏ ta hiểu được. Sư phụ sẽ không trách con, ngược lại sư phụ cảm thấy con còn chưa mất lý trí, vọng tưởng mình đánh thẳng Bậc đại thần thông”
Tiêu Minh Hoàng vì điều này mà càng thêm thưởng thức Giang Cung Tuấn.
“Đi thôi”
Tiêu Minh Hoàng không nói gì, chỉ nói một câu với Giang Cung Tuấn, sau đó nói với trưởng lão của Cố Tộc: “Trưởng lão Cổ, mấy ngày nay đã nhận được khoản đãi từ mọi người, đệ tử của tôi lựa chọn nhận thua, vậy tôi cũng không cần thiết phải lưu lại, xin cáo từ: Cổ Ngọc hơi nhíu mày.
Mặc dù Giang Cung Tuấn không phải người của Cổ Tộc, nhưng ông ta rất xem trọng người này.
Ông ta biết, thực lực Giang Cung Tuấn rất mạnh, nếu không gặp phải đối thủ như Xung Phan Bá, anh hoàn toàn có tư cách tiến vào mười vị trí đầu tiên.
Mấy giây sau, ông ta nói: “Không phải thua trận là không có cơ hội, thua trận vẫn còn cơ hội”
“Sao cơ?”
Vẻ mặt Tiêu Minh Hoàng đầy hoài nghi.
Cổ Ngọc nói: “Sau vòng này, đại khái hai bên sẽ còn tổng cộng hai sáu người, qua một vòng nữa là còn mười ba người, vòng thi đấu ngày mai sẽ còn sáu người, cộng thêm một người được thăng cấp thì có tổng cộng bảy người”
“Bảy người này sẽ nằm trong danh sách tiến vào Hỏa Tháp”
“Vậy còn trống ba chỗ. Để công bằng, đệ tử thi đấu thua vẫn có thể tham gia khiêu chiến, tức là những người thua trận sẽ khiêu chiến lại lần nữa, người thẳng lần nữa chiến đấu một vòng với người thua, nếu vẫn có thể giành chiến thăng thì sẽ có tư cách vào Hỏa Tháp”
Nghe vậy, Tiêu Minh Hoàng thở dài một hơi Ông ấy nói lại quy tắc khiêu chiến với Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, con còn cơ hội. Chờ xác định được bảy người thắng cuộc vào danh sách, những người thua ở vòng thứ nhất sẽ lại đấu thêm một lần nữa, người thắng sẽ khiêu chiến những tu sĩ bị thua ở vòng đấu này như con. Người thắng sẽ khiêu chiến hết một vòng tu sĩ thua trận, nếu có thể toàn thẳng, vậy con vân có tư cách vào Hỏa Tháp”
“Thật vậy sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn vô cùng vui mừng, anh đã nghĩ bỏ cuộc, không ngờ rằng vẫn còn cơ hội.
Với thực lực của anh bây giờ, chỉ cần không gặp phải một thiên tài đáng sợ như Xung Phan Bá thì anh có thể giành được chiến thắng Thật ra, cho dù gặp được người như Xung Phan Bá, anh vẫn có thể thẳng được, anh chỉ không muốn bộc lộ thực lực chân chính của mình thôi.
“Đúng vậy” Tiêu Minh Hoàng cười nói: “Cho nên, chúng ta phải ở lại thêm mấy ngày, chờ bảy danh ngạch được quyết định, tới phiên chúng ta chiến đấu”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn biết vẫn còn cơ hội, trong lòng vô cùng vui mừng, Chờ bảy người tấn cấp rồi, những người còn lại đều không phải rất mạnh, anh tuyệt đối có cơ hội.
“Sư phụ, con về nghỉ ngơi trước.”
Không thi đấu, Giang Cung Tuấn cũng không muốn ở lại chỗ này.
Tiêu Minh Hoàng nghe vậy, hơi nhíu mày, nói: “Sao con có thể về nghỉ ngơi lúc này, con nên xem người ta thi đấu nhiều thêm, cũng có thể rõ đối thủ, cũng có thêm lợi ích trong chiến đấu”
“Được ạ”
Giang Cung Tuấn không nói chuyện.
Cuộc chiến tiếp tục.
Cuộc chiến hôm nay nhanh hơn nhiều so với hôm qua.
Một vòng thi đấu rất nhanh đã kết thúc, những người còn lại tiếp tục chọn đối thủ, tiếp tục chiến đấu.
Đến tối đã chọn ra được mười ba người Trận đấu hôm nay kết thúc.
Ngày mai là chính thức tranh đoạt danh ngạch.
Thẳng thì có thể trực tiếp có tư cách vào.
Hỏa Tháp.
Thua thì chờ rời thua trận ở các vòng trước tới khiêu chiến.
Ban đêm.
Giang Cung Tuấn đợi trong sân, anh ngồi xếp bằng, linh khí trời đất hội từ bốn phía tụ tập dày đặc quanh người anh.
Lúc này có tiếng bước chân truyền tới Két.
Cửa sân nhỏ bị đẩy ra, một người mặc áo váy màu xanh, bộ dáng xinh đẹp, dáng người lả lướt, thân hình cô ấy cao tâm một thước tám, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, trên người có khí chất cao quý.
Tiêu Minh Hoàng ngồi ở ghế đá trong sân, lên đứng lên, gọi: “Ngọc Mỹ”
Mặc dù ông ấy là trưởng lão của Thần Viện, Ngọc Mỹ cũng là đệ tử của Thần Viện, nhưng bây giờ họ đang ở Cổ Tộc, Ngọc Mỹ là con gái cả của tộc trưởng Cổ Tộc, ông ấy không muốn cậy già lên mặt, mà cần chút tôn trọng.
“Trưởng lão Tiêu”
Ngọc Mỹ đi tới, kêu một tiếng, rồi nhìn Giang Cung Tuấn đang khoanh chân ngồi dưới đất cách đó không xa. Cô ấy cảm nhận được linh khí trời đất hùng hậu đang tụ tập trong sân, cũng cảm nhận được linh khí bốn phía xung quanh Giang Cung Tuấn đều biến hóa rất nhanh.
€ô ấy hơi kinh ngạc.
“Linh khí trời đất thật hùng hậu, ngay cả tôi cũng không thể tụ tập linh khí trời đất hùng hậu như vậy, anh ấy sao làm thế được?
Ngọc Mỹ kinh hãi Cô ấy là một Bậc đại thần thông, là linh căn chí tôn, đối với linh khí của trời đất sẽ có sự tương tác tốt hơn các tu sĩ khác rất nhiều, tốc độ hội tụ linh khí cũng nhanh hơn bọn họ.
Nhưng cô ấy cũng không cách nào làm được giống như Giang Cung Tuấn đang làm.
Cô ấy sao có thể không khiếp sợ được chứ.
Tiêu Minh Hoàng cười giải thích: “Bởi vì nó tu luyện công pháp truyền thừa từ thời Thượng Cổ”
Ngọc Mỹ hâm mộ: “Vận khí tốt tật, vậy mà có được công pháp từ thời Thượng Cổ”
“Đúng rồi, đêm hôm khuya khoảt cô tới đây có chuyện gì không?” Tiêu Minh Hoàng hỏi.
Ngọc Mỹ nói: “Chuyện là vầy, đại trưởng lão bảo tôi tới thông báo cho trưởng lão, cuộc chiến ngày mai bị dời lại”
“Sao vậy?”
Nghe vậy, Tiêu Minh Hoàng sững sờ hỏi: “Đang êm đẹp sao lại dời lại?”
“Hai”
zz Ngọc Mỹ thở dài một hơi.
“Thật ra là vì chuyện của ba tôi”
“Tộc trưởng Cổ Tộc có chuyện gì?”