Chương 142: Anh thật sự là Hắc Long
Hà Diệp Mai hẹn được Ngụy Trình ra ngoài xong thì hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Còn Giang Cung Tuấn thì lại ra khỏi cửa.
Anh đi ra ngoài cũng chẳng khiến người khác chú ý, bởi vì người nhà họ Đường này căn bản cũng không hề để ý đến anh.
“Nhà họ Ngụy…
Sau khi ra cửa, Giang Cung Tuấn tự lẩm bẩm.
Anh biết nhà họ Ngụy.
Đây là một gia tộc có hành vi rất khiêm tốn nhưng thật ra lại không hề biết điều.
Nhà họ Ngụy là gia tộc đại biểu của liên minh kinh doanh năm tỉnh.
Mà bức tường Thời Đại Mới ở trong nước cũng là do liên minh kinh doanh năm tỉnh này bỏ tiên ra thuê người trùng tu lại kiến trúc.
Lúc đầu liên minh kinh doanh năm tỉnh định sử dụng phần đất của chỗ đang xây dựng bức tường đó để xây nên một công ty tài chính hàng đầu thế giới. Như vậy thì, danh tiếng của tổ chức này sẽ cao hơn một chút.
Nào biết nơi đó bị Giang Cung Tuấn chọn trúng, vận dụng đặc quyền của mình để chèn ép, lấy được nơi đó với giá thấp nhất.
Anh lây điện thoại ra, gọi điện cho hội trưởng của liên minh kinh doanh năm thành phố là Long Vũ Thành.
Số điện thoại này là của Ngô Huy cho.
Anh ta có số điện thoại của hội trưởng Long Vũ Thành, nhưng mà lại chưa từng nhìn thấy Long Vũ Thành bao giờ.
“Long Vũ Thành, là tôi, Hắc Long…”
Long Vũ Thành nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, lập tức bị dọa đến mức toàn thân run rấẩy, vội vàng nói: “Đại… Đại tướng có gì muốn dặn dò ạ?”
“Nhà họ Ngụy ở chỗ nào?”
“Dạ?”
Long Vũ Thành ngẩn cả người ra.
Hắc Long ở Nam Cương thì hỏi địa chỉ của nhà họ Ngụy để làm gì?
Mặc dù không đoán được suy nghĩ của Giang Cung Tuấn, nhưng ông ta cũng không dám giấu diếm, lập tức nói ra địa chỉ của nhà họ Ngụy.
“Nói cho Ngụy Quang biết, Hắc Long đến thăm hỏi, bảo ông ta đi ra ngoài tiếp đón “
“Vâng vâng, tôi sẽ lập tức báo cho ông ta biết”
Không phải là đi gây sự mà là tới thăm hỏi.
Ông ta biết người mua lại bức tường Thời Đại Mới từ tay ông ta chính là Hắc Long.
Bây giờ Hắc Long đến thăm hỏi nhà họ Ngụy, điêu này cũng có nghĩa là nhà họ Ngụy đã bợ đỡ được Hắc Long, cũng tương đương với liên minh kinh doanh năm tỉnh đã bợ đỡ được Hắc Long.
Điều này đối với sự phát triển của liên minh kinh doanh năm tỉnh chính là một chuyện tốt.
Tại biệt thự của nhà họ Ngụy ở khu Cẩm Tú.
Giang Cung Tuấn đón xe đi thẳng tới khu biệt thự Cẩm Tú.
Khu biệt thự Cẩm Tú là khu biệt thự xa hoa cao cấp.
Sau khi nhận được điện thoại từ hội trưởng Long Vũ Thành, Ngụy Quang kích động đến mức bật dậy khỏi ghế salon.
“Ba, ba bị làm sao thế? Có chuyện gì khiến ba vui mừng đến thế sao?”
Nguy Trình từ lầu hai đi xuống.
Ngụy Quang kích động nói với anh ta: “Đương nhiên. Hội trưởng vừa gọi điện thoại cho ba, nói là Đại tướng Hắc Long của biên giới Nam Cương muốn tới thăm hỏi nhà họ Ngụy chúng ta”
Nguy Trình cũng hứng thú hỏi: “Chính là cái tên Hắc Long đã lợi dụng đặc quyên, cưỡng ép mua lại bức tường Thời Đại Mới mà liên minh kinh doanh năm tỉnh chúng ta đã bỏ tiền ra để trùng tu sao?”
“Chính là tên đó”
Ngụy Quang hít sâu một hơi.
Hắc Long đó, đây chính là Hắc Long tiếng tăm lừng lẫy đó, không ngờ có ngày ông ta cũng có thể được tiếp đón một người như thế.
“Nhanh đi, đi xuống cổng tiếp đón đi” Ngụy Quang vừa nói vừa kéo Ngụy Trình đi.
Giang Cung Tuấn đón xe đến khu biệt thự Cẩm Tú.
Vừa đến cổng chính anh đã thấy bên ngoài có không ít người đang đứng.
Dẫn đầu là Ngụy Quang, đi theo ông ta còn có Ngụy Trình và Hứa Khải lần trước đã hạ lệnh cho đàn em đánh nhau với đám người Đường Thành Lâm.
Ba hàng người đứng trước cổng chính của khu biệt thự, lẳng lặng chờ Hắc Long đến.
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt bọn họ.
Giang Cung Tuấn lấy ra tờ năm trăm nghìn đưa cho lái xe: “Không cần trả lại”
Nói xong anh xuống xe.
Đám người đứng trước cổng chính của khu biệt thự nhìn thấy Giang Cung Tuấn ăn mặc bình thường xuống khỏi xe taxi, ai nấy đều sững sờ.
“Chẳng lẽ, đây chính là Hắc Long sao?”
“Hắc Long đi thăm hỏi, hẳn là phải dùng vô số xe quân đội để đưa đón và hộ tống chứ? Sao lại ngồi xe taxi đến thôi?”
“Chắc không phải đâu, có lẽ thăng nhóc này đi ngang qua thôi”
Ngụy Quang và Hứa Khải nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, Ngụy Trình bèn nhíu mày. Đây không phải là thằng con rể ở rể nhà họ Đường sao?
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người này, Giang Cung Tuấn ngậm một điếu thuốc, chậm rãi đi tới trước mặt Ngụy Quang, gật đầu với ông ta một cái, nói: “Ừm, thái độ coi như không tệ, đến Nội Kinh các của tôi để nói chuyện đi.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Còn Ngụy Quang thì đang ngẩn cả người ra.
Người này quả thật là Hắc Long?
Lần trước ở tiệc mừng thọ của Đường Thành Lâm, ông ta cũng đi, nhưng lúc đó Giang Cung Tuấn không xuất hiện, cho nên ông ta cũng không biết đây là con rể đang ở rể của nhà họ Đường.
Nhưng nghe thấy anh nhắc đến Nội Kinh các, ông ta dám khẳng định đây là Hắc Long.
“Vâng”
Ngụy Quang cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo.
Ngụy Trình kéo ông ta lại, nói: “Ba, ba đang làm gì thế? Thằng nhãi này đâu phải là Hắc Long, nó là con rể tới ở rể nhà họ Đường đấy, tên Giang Cung Tuấn”
“Hả? Con rể tới ở rể? Nhà họ Đường?”
Ngụy Quang nhíu mày, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, ông ta thay đổi sắc mặt, hét lớn: “Còn không mau đi đi, cậu ta chính là Hắc Long”
Lần trước, lúc có chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ của Đường Thành Lâm, Ngụy Quang vẫn luôn cảm thấy nghỉ ngờ.
Phía trên thậm chí đã cho phép Đường Thành Lâm đến Nội Kinh các để tổ chức tiệc mừng thọ rồi, tại sao cuối cùng lại có chuyện như vậy phát sinh?
Vì sao Bạch Tâm còn xuất hiện, vì sao Tiêu Dao Vương còn tới bắt người?
Tất cả đều là do Hắc Long sai khiến.
Ông ta vội vàng chạy theo sau lưng Giang Cung Tuấn.
Còn Ngụy Trình thì lại vô cùng nghi ngờ.
“Hắc Long? Thằng nhãi đó thực sự là Hắc Long?”
Anh ta mang theo một bụng nghi ngờ đi theo ba mình.
Nội Kinh các.
Giang Cung Tuấn đưa tay lên đặt trên khóa vân tay của căn biệt thự, cánh cổng sắt của biệt thự dần mở ra, anh cất bước đi vào trong.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn chỉ dùng dấu vân tay của mình để mở được cổng Nội Kinh các, Ngụy Trình cũng phải thay đổi sắc mặt.
Nội Kinh cá!
c Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế salon, hai chân vắt chéo, nhìn Ngụy Quang đứng trước mặt anh, trên mặt là nụ cười trêu đùa: “Ngụy Quang, ông có biết vì sao tôi tới tìm ông không?”
Mồ hôi trên trán Ngụy Quang đã to bằng hạt đậu, nhưng ông ta lại không dám lau đi.
Ông ta lắc đầu như trống bỏi, nói: “Tôi, tôi không biết”
Giang Cung Tuấn nhìn Ngụy Trình: “Anh biết không?”
Chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng đủ để khiến Ngụy Trình phải run lên.
Khí thế tỏa ra từ trên người Giang Cung Tuấn quá mạnh. Anh ta cũng là một nhà kinh doanh thành công, đã từng gặp rất nhiều nhân vật lớn ở nước ngoài. Nhưng bây giờ đối mặt với Giang Cung Tuấn, anh ta giống như đang phải đối đầu với một con hổ đáng sợ vậy.
Nhớ tới chuyện anh ta tới nhà họ Đường, trái tim anh ta lập tức đập nhanh hơn.
“Biết, biết đại khái”
Giờ phút này, Ngụy Trình vốn là một thiên tài trong giới kinh doanh cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
“Bốp!”
Giang Cung Tuấn đột nhiên đưa tay ra vỗ bàn một cái.
Anh vừa võ bàn, Ngụy Quang đã giật nảy mình, toàn thân run lên, sợ đến mức quỳ mọp xuống đất.
Ngụy Trình thì đỡ hơn một chút, dù trong lòng đang sợ muốn chết nhưng cũng không đến mức quỳ xuống.
Giang Cung Tuấn nhìn Ngụy Trình với ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói của anh lạnh như băng: “Bà xã của tôi mà anh cũng dám nhớ thương. Anh muốn nhà họ Ngụy cũng giống như nhà họ Tiêu, bị xóa sổ ngay trên cái đất này luôn sao?”
“Nghịch tử.”
Ngụy Quang đang quỳ trên mặt đất vội vàng nắm lấy tay Ngụy Trình còn đang ngỡ ngàng, kéo anh ta quỳ xuống: “Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi đi?”
Lúc này Ngụy Trình mới phản ứng lại, vội vàng quỳ sụp xuống, nói: “Đại, đại tướng… Tôi, tôi không biết. Tôi không dám, không bao giờ dám nữa. Cầu xin anh hấy cho tôi một cơ hội.”
Giang Cung Tuấn im lặng một lát rồi mới nói: “Được rồi, đứng lên đi”
Nghe vậy, hai người kia như được đặc xá, cuống quít đứng lên.
Còn Hứa Khải đứng ở bên cạnh, cuối cùng cũng biết vì sao lần trước Đường Thành Lâm đến đây lại có thể nói muốn dùng Nội Kinh các để làm tiệc mừng thọ.
Cháu rể của nhà họ Đường chính là Hắc Long, là chủ nhân của Nội Kinh các này.
May mắn thay Ngụy Quang đã dẫn theo anh †a tới đây để nhận sai, nếu không, Hắc Long mà muốn truy cứu tới cùng, thì nhà họ Hứa của anh †a cũng coi như xong rồi.
“Ngụy Quang, mẹ tôi thay Sở Vi hẹn anh tối nay đến ăn cơm với cô ấy đúng không?”
“A?” Ngụy Quang gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu: “Không, không có ạ”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Đừng lo sợ như thế. Tối nay anh cứ đến ăn cơm với cô ấy, lúc ăn cơm thì nói cho rõ ràng mọi chuyện ra. Nói anh không xứng với Sở Vi, biết chưa?”
“Tôi, tôi biết rồi” Ngụy Trình gật đầu, không dám nói thêm nửa chữ.
Giang Cung Tuấn duõi cái lưng mỏi, nói: “Anh có thể để mắt đến bà xã của tôi, điều đó có nghĩa là bà xã của tôi rất ưu tú. May mà anh chưa dùng thủ đoạn gì khác, mà chỉ đến nhà họ Đường để tặng quà mà thôi. Hành động này của anh cũng đã cứu được nhà họ Ngụy rồi”
Ngụy Trình hít sâu một hơi.
Bây giờ nghĩ tới chuyện đó khiến anh ta sởn da gà.
May mà anh ta chưa làm gì thiếu suy nghĩ, nếu không thì nhà họ Ngụy xong đời rồi.
Một Đại tướng muốn tiêu diệt cả một gia tộc cũng quá đơn giản, chỉ là một câu nói mà thôi.
“Được rồi, mọi người đi đi” Giang Cung Tuấn xua tay.