Chương 228: Xin lỗi
Đàn em của Đinh Ngọc Long bị một cú đá bay.
Sức lực của cú đá này lớn đến mức nào những người khác không ai biết.
Bọn họ chỉ nhìn thấy cả người tên đàn em bay xa hai mét, ngã mạnh xuống đất, hét lên thảm thiết, đau đớn.
Giang Cung Tuấn giẫm lên giày da đầu to đi qua.
Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộ!
c Mỗi bước đi truyên đến tiếng lộc cộc.
Định Ngọc Long lui về phía sau vài bước theo bản năng, sắc mặt mang theo sự sợ hãi.
Quá khủng bố rồi, nếu đá vào người anh ta thì người chịu khổ chính là anh ta.
“Không chịu nổi một cú đá sao?”
Giang Cung Tuấn đi đến trước người tên đàn em kia, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, anh nhấc chân lên, đột nhiên đá một cú.
Người này lăn ra ngoài như một quả bóng da, làm đổ không ít bàn ghế ở sảnh lớn.
“A, đừng đánh, đừng đánh nữa…”
Tên đàn em sợ rồi.
Một cú đá này lại đá nát mấy chiếc xương trong người anh ta, giờ phút này anh ta đau đớn không chịu nổi, nếu đánh tiếp thì anh ta sẽ chết mất.
Giang Cung Tuấn nhìn Đinh Ngọc Long, thản nhiên nói: “Mới có hai cái, còn hơn ba mươi cái nữa, ai sẽ chịu?”
Đinh Ngọc Long nuốt nước miếng.
Tên vô dụng mà bên ngoài đồn đãi ôn ào này lại đáng sợ như vậy.
“Mày, mày lên đi”
Đinh Ngọc Long tiện tay đẩy một tên đàn em khác.
Chín tỷ nằm trong tay, anh ta sẽ không dễ dàng giao ra.
Tên đàn em này run rấy đi lên trước: “Thằng… Thằng kia, tao… Tao không sợ mày đâu”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể lại đang run rẩy.
Giang Cung Tuấn đi qua rồi đột nhiên ra tay túm lấy cánh tay của anh ta, kéo xuống một cái.
“A!”
Biểu cảm của tên đàn em méo mó, hét thất thanh.
Giang Cung Tuấn bất ngờ tung nắm đấm về phía tên đàn em.
Tên đàn em bị đánh bay xa vài mét, va vào một cái bàn khiến cái bàn lập tức gãy nát.
Tên đàn em nằm đưới đất, thậm chí không có sức lực đứng dậy, anh ta chỉ có thế nằm dưới đất kêu thảm thiết.
Giang Cung Tuấn lại nhìn về phía Đinh Ngọc Long lần nữa.
Hứa Linh đứng cách đó không xa hơi kinh ngạc.
Cô ta liếc mắt nhìn Đường Sở Vi, nói: “Không ngờ, tên Giang Cung tuấn này cũng có chút sức mạnh”
Đường Sở Vi gật đầu bất đắc dĩ.
Giang Cung Tuấn xuất thân từ một quân nhân, kỹ năng của anh rất đáng sợ, cô đã từng thấy Giang Cung Tuấn đánh gục mấy chục người chỉ trong vài phút.
“Hứa Linh, cậu ngăn bọn họ lại đi, nếu tiếp tục đánh sẽ xảy ra chuyện đó.”
Hứa Linh khoanh tay, cười nói: “Đinh Ngọc Long vốn không phải là người tốt lành gì, để Giang Cung Tuấn dạy dỗ anh ta một trận cũng được, mình muốn nhìn xem, cuối cùng người chồng vô dụng này của cậu có bản lĩnh gì, giải quyết chuyện này như thế nào”
Không biết vì sao, Hứa Linh càng ngày càng có hứng thú với Giang Cung Tuấn chồng của Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi không vừa lòng nói: “Ông xã của mình không phải là đồ vô dụng, anh ấy chỉ khiêm tốn thôi, chồng của mình y thuật siêu việt, võ nghệ hơn người”
“Này, cậu nói mình thấy giống Hắc Long quá”
Hứa Linh hơi mỉm cười.
“Hả?”
Đường Sở Vi cũng nhíu mày.
Hứa Linh nói đến Hắc Long, cô nghĩ kỹ lại, hình như giống thật.
Bên ngoài đồn đãi sức mạnh và y thuật của Hắc Long có một không hai trên thế giới.
Hắc Long cũng tên Giang Cung Tuấn.
Chồng của cô không chỉ có y thuật mà sức mạnh cũng rất đáng sợ.
Trong nháy mắt, Đường Sở Vi xuất hiện ảo.
giác rằng Giang Cung Tuấn chồng của cô chính là Hắc Long.
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu.
Cô đã từng gặp Giang Cung Tuấn của tập đoàn Giang Long và Hắc Long Giang Cung Tuấn với chồng cô căn bản là hai người, hơn nữa Hắc Long Giang Cung Tuấn đã chết ở núi Thiên Quan của Nam Cương.
Trang viên Long Tuyền, sảnh lớn.
Giang Cung Tuấn bước về phía Đinh Ngọc Long: “Anh có hai tên đàn em, tôi mới ra mấy chiêu, không biết số còn lại bọn họ có chịu nổi không?”
Đỉnh Ngọc Long nhìn đàn em nằm trên mặt đất hét lên đau đớn, trong lòng không nhịn được run lên.
Xem ra, số tiền này không thể lấy được dễ dàng.
“Giang Cung Tuấn, mày đừng ép người quá đáng, mày có biết tao là ai không? Biết tao đi theo ai không? Đại ca của tao là anh Tam Thiên, nếu đắc tội với anh Tam Thiên thì mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Đỉnh Ngọc Long bắt đầu buông lời hung ác.
Giang Cung Tuấn không để ý, anh bước về phái Đinh Ngọc Long.
Đinh Ngọc Long liên tục lùi lại, hét lớn: “Hai đứa mày đứng ngây ra đó làm gì, đánh cho tao.”
Hai tên đàn em nhìn nhau.
Phịch.
Bọn họ đồng loạt quỳ xuống đất, xin tha nói: “Anh…Anh Giang, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, tha cho chúng tôi đi.”
Đinh Ngọc Long mắng to, nhấc chân đá hai tên đàn em té xuống đất.
Không ít người nhìn thấy cảnh tượng này.
Vẻ mặt của những người này đều là đang xem kịch.
Ai có thể ngờ rằng, người ở rể của nhà họ Đường nổi tiếng khắp thành phố Tử Đằng lại mạnh mẽ như vậy.
Giang Cung Tuấn đi về phía Đinh Ngọc Long, bất ngờ túm lấy anh ta ném đến chỗ Lâm Hoàng Minh.
Phịch!
Thân thể rơi xuống đất, té ngã đến choáng váng, xương mũi cũng gấy.
Lâm Hoàng Minh sợ hãi lùi lại vài bước.
“Ông nội mày, bố đây giết chết mày..”
Đinh Ngọc Long bò dậy từ dưới đất, lấy ra một con dao bấm.
Nhưng, còn chưa kịp đứng lên, Giang Cung Tuấn đã đi tới, đá vào người anh ta khiến anh ta gạt ngã trên đất lần nữa, anh nhấc chân giãm lên mặt anh ta, khiến anh ta không thể động đậy được rồi lạnh lùng nói: “Nói xin lỗi”
“Nói con mẹ mày, Giang Cung Tuấn, mày xong đời rồi, tao trịnh trọng nói với mày, mày chơi đi, bố đây chắc chắn không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, tốt nhất là mày lập tức buông tao ra rồi quỳ trên đất dập đầu ba cái với tao, nếu không…
“A Đỉnh Ngọc Long kêu lên đau đớn.
Sức lực dưới chân Giang Cung Tuấn càng lúc càng lớn, mặt của anh ta kề sát mặt đất, liên tục cọ xát khiến da mặt cũng rách ra, nóng rát đau nhức.
“Xin lỗi..”
Giang Cung Tuấn lại mở miệng lần nữa.
*“Xin…Xin lỗi, tôi sai rồi”
Đỉnh Ngọc Long thỏa hiệp.
Lâm Hoàng Minh vội vàng nói: “Không…Không sao.”
Anh nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt cảm kích, nói: “Cảm…Cảm ơn cậu, bỏ đi, bỏ đi”
Lúc này Giang Cung Tuấn mới bỏ Đinh Ngọc Long ra.
Nữ lưu manh gợi cảm, mê người kia nhanh chóng chạy tới, đỡ Đinh Ngọc Long từ dưới đất dậy, quan tâm hỏi: “Ông xã ơi, anh không sao chứ?”
Một nửa khuôn mặt của Đinh Ngọc Long đều bị rách da, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.
Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn một cách dữ tợn, vẻ mặt mang theo sự căm thù.
Còn Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra và gọi cho Bạch Tâm.
“Báo với bên ngân hàng, lập tức truy hồi chín tỷ được chuyển ra từ tài khoản cá nhân của tôi”
Bạch Tâm nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đi xử lý.
Ngân hàng rất nhanh đã truy hồi khoản tiền mà Giang Cung Tuấn đã chuyển ra ngoài.
Đỉnh Ngọc Long nhận được tin nhắn của ngân hàng, nhìn thấy tiền trong thẻ bị chuyển đi, anh ta tức giận phun ra một ngụm máu.
Giơ tay chỉ vào Giang Cung Tuấn: “Mày…Mày…”
Giang Cung Tuấn phớt lờ anh ta.
“Được, được lắm, Giang Cung Tuấn, tao nhớ kỹ mày, mày chờ đó cho tao.”
Đỉnh Ngọc Long bỏ lại một câu hung ác rồi dẫn theo đàn em bị thương, xám xịt bỏ đi, rời khỏi trang viên Long Tuyền.
Hứa Linh đứng ở xa híp mắt, cười lạnh nhạt: “Tên này, cũng không tính là vô dụng, ra tay rất tàn nhẫn”
Giang Cung Tuấn tụ họp lại với bạn học lớp A.
Lâm Hoàng Minh ngồi bên cạnh anh.
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta và hỏi: “Mấy năm nay cậu thế nào?”
“Hả?”
Lâm Hoàng Minh hơi lơ đễnh, nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Nói…Nói với tôi sao?”
Giang Cung Tuấn xấu hổ, sờ mũi rồi chợt đứng lên, võ bả vai của anh ta: “Không hỏi cậu”
Với thân phận bây giờ của anh cũng không nên nói nhiều, anh xoay người đi đến một góc sô pha, lấy di động ra và tiếp tục chơi plants vs zombies.
Ngoài trang viên Long Tuyền.
Đinh Ngọc Long ngồi trên một chiếc xe, lấy điện thoại ra: “Anh Tam Thiên, em đi đánh, em đang ở trang viên Long Tuyền, anh lập tức đưa mấy chục thằng có kỹ năng tốt đến đây, em muốn báo thù.”
Từ lúc ra đời đến bây giờ, Đinh Ngọc Long chưa từng bị sỉ nhục như thế.
Anh ta muốn báo thù.