Chương 27: Cuộc họp gia tộc
Trong đại sảnh của biệt thự nhà họ Đường đã tụ tập ba thế hệ nhà họ Đường, cùng với một vài họ hàng quan trọng của gia tộc.
Năm quân khu sát nhập với nhau, Tiêu Dao Vương cư trú ở thành phố Tử Đăng, trở thành thống soái năm quân, đây là chuyện quan trọng gây chấn động thành phố Tử Đăng, thậm chí là chấn động cả năm thành phố. Nghỉ lễ nhậm chức sắp tới của Tiêu Dao Vương sẽ được tố chức công khai, có không ít ghế khách. Muốn được xem nghi thức nhậm chức thì chỉ có những quyền quý chân chính mới đủ tư cách.
Các gia tộc lớn của năm thành phố Hồng Bắc, Tử Đăng, Hoa Nam, Hải Vịnh, Thuận Thiên đều theo dõi ghế khách, muốn được tham dự nghi thức nhậm chức này. Bởi vì đây chính là tượng trưng cho quyền lực. Có thể tham dự nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương tức là đã chứng minh mình là danh gia vọng tộc chân chính.
Bên ngoài đồn rằng nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương sẽ diễn ra vào ngày mai, đồng thời đồn rằng chỉ có 100 ghế khách dành cho người ngoài, còn lại là những thành viên đã được định sẵn. Chẳng qua chính phủ không tuyên bố thời gian chính thức của nghi thức nhậm chức.
Nhưng vì 100 ghế khách trong lời đồn, rất nhiều gia tộc trong năm thành phố đều nghĩ mọi cách chiếm được một ghế tham dự, Đường Thành Lâm cũng không ngoại lệ. Ông ta nằm mơ cũng muốn nhà họ Đường trở thành danh gia vọng tộc chân chính, tiến vào đội ngũ gia tộc hạng nhất. Đây là cơ hội tuyệt vời, sao ông ta có thể bỏ qua? Cho nên ông ta mới tổ chức cuộc họp gia tộc để các thành viên cùng nhau nghĩ cách. Người nhà họ Đường hầu hết đều đến đông đủ, chỉ có nhà Đường Sở Vi là còn chưa đến.
“Ông nội, cả nhà Đường Sở Vi thật kiêu ngạo.
Từ khi ông nội cho Đường Bình 10% cổ phần gia tộc, cái nhà này càng ngày càng kỳ cục, bây giờ ngay cả cuộc họp gia tộc cũng dám đến muộn”
Đường Lăng lại bắt đầu châm ngòi.
Sau khi Đường Sở Vi yêu cầu cho Đường Bình cổ phần, cả nhà Đường Hiện vô cùng bất mãn.
Bởi vì sau khi cho Đường Bình cổ phần, Đường Thành Lâm đã thu hồi một ít cổ phân của Đường Hiện. Bây giờ cổ phần của Đường Hiện còn không nhiều bằng Đường Bình.
“Đúng đấy ông ơi, cháu cảm thấy cho Đường Bình 10% cổ phần nhiều quá” Đường Mỹ Oanh cũng bất mãn nói: “Dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào Đường Sở Vi từng lên giường với chủ tịch Vạn Quân sao?”
“Tộc trưởng, tôi đề nghị thu hồi cổ phần của Đường Bình”
“Cả nhà họ không có bất cứ cống hiến nào cho gia tộc, không xứng có được nhiều cổ phần như vậy.”
“Đúng thế, mây năm nay ăn dùng gì đều là của gia tộc, còn đòi cổ phần à?” Người nhà họ Đường nhao nhao lên tiếng.
Đường Thành Lâm mặc áo kaki màu xanh đen, hút thuốc lào. Ông ta cũng không muốn cho Đường Bình cổ phần, bởi vì trong mắt ông ta, Đường Bình là kẻ vô dụng nhất trong số ba đứa con trai, hơn nữa Đường Tấn cũng là kẻ vô dụng nhất trong số rất nhiêu cháu trai của ông ta.
Nhưng nếu không cho cổ phần thì nhà họ Đường sẽ mất cơ hội hợp tác với Vạn Quân, vậy thì sẽ mất cơ hội tiến vào gia tộc hạng nhất. Thế nên Đường Thành Lâm nâng tay lên: “Được rồi, tôi còn chưa hồ đồ đâu, tôi biết đúng mực”
Đường Hiện im lặng ngồi bên cạnh. Chính ông ta là người lập mưu xúi giục con cái nói xấu cả nhà Đường Sở Vi bên tai Đường Thành Lâm.
Thấy Đường Thành Lâm-không hề dao động, ông ta lại tiếp tục tính kế chuyện thu hồi cổ phần của Đường Bình.
Nhà Đường Khánh không hề nhiều lời. Bởi vì cổ phần của họ vốn không nhiều, cho Đường Bình cổ phần cũng không ảnh hưởng tới họ.
Đúng lúc này, gia đình Đường Sở Vĩ đi tới.
“Xin lỗi ba, bọn con đến muộn” Hà Diệp Mai vừa vào nhà đã lập tức nói xin lỗi.
Mọi người thấy cả nhà Đường Sở Vị, lại thấy Đường Sở Vi khôi phục dung mạo, đều rất kinh hãi. Thế là thế nào? Mới mấy ngày trôi qua, sao vết thương trên mặt Đường Sở Vi đã lành lặn rồi?
Lúc ở khách sạn Tử Đăng, họ tận mắt nhìn thấy Tiêu Chinh cầm dao cứa rất nhiều vết thương trên mặt Đường Sở Vi cơ mài! Bây giờ vết thương đều lành lặn, còn không để lại chút sẹo nào! Mọi người không rõ tại sao lại như thế, nhưng thấy Đường Sở Vị, trong lòng-họ lại khó chịu.
Trong mắt người nhà họ Đường, Đường Sở Vi chính là sao chổi xui xẻo‹ Mười năm qua, nhà họ Đường có một cô gái xấu nhất thành phố Tử Đăng, khiến họ trở thành trò cười, mất hết thể diện. Lần trước lại vì Đường Sở Vi nên nhà họ Đường suýt nữa bị diệt vong.
Đường Hiện đập tay lên bàn, đứng dậy quát: “Đường Bình, cậu thật quá đáng, cuộc họp gia tộc mà sao cậu dám tới trễ? Chẳng lẽ cậu cho rằng chiếm được cổ phần thì địa vị sẽ tăng lên, có thể khiến mọi người chờ cả nhà cậu hả?”
“Anh cả, xin lỗi” Đường Bình cúi đầu.
Đường Sở Vi cũng đi tới nói: “Bác cả, là cháu làm trễ giờ, không liên quan tới ba cháu.”
Đường Hiện trầm mặt quát: “Đường Sở Vị, chẳng lẽ cháu không biết gia quy hay sao? Cuộc họp gia tộc lớn hơn hết thảy! Đừng tưởng rằng cháu ỷ vào có quan hệ mờ ám với chủ tịch Vạn Quân thì có thể làm lơ gia quy!”
“Đúng thết Chính Đường Sở Vi làm hại chúng †a suýt nữa chết trong tay Tiêu Chinh: “May mà ông trời còn chưa muốn giết nhà họ Đường, không thì chắc chắn gia tộc sẽ bị xóa sổ ở thành phố Tử Đằng!”
“Đồ sao chổi! Cô còn dám nói hả? Há mồm ra là đòi 10% cổ phần gia tộc!” Người nhà họ Đường năm mồm bảy miệng.
“Được rồi” Đường Thành Lâm nâng tay lên.
Người nhà họ Đường mới chịu câm mồm.
Từ đầu tới cuối, Giang Cung Tuấn không nói một câu, bởi vì đây là nhà họ Đường, anh chỉ là người ở rể, bây giờ lên tiếng sẽ chỉ bị công kích, gây phiền phức thêm cho Sở Vi.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Đường Thành Lâm mới nói: “Bên ngoài đồn rằng ngày mai chính là nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, đồng thời đồn rằng lần này có 100 ghế khách cho phép tham dự xem nghỉ lễ. Mọi người hãy nghĩ cách xem có thể kiếm được một ghế hay không”
Người trong nhà đều im mồm. Kiếm được một ghế? Sao có thể chứ! Năm thành phố lớn có biết bao nhiêu gia tộc, dù gì đi nữa cũng không tới lượt một gia tộc hạng bét như nhà họ Đường.
“Sao? Bị câm hết rồi hả? Bình thường nói nhiều lắm mài” Đường Thành Lâm nhìn lướt qua một vòng, cả giận quát: “Nhìn các người mà xem, lúc tranh giành tài sản thì ai cũng hăm hở lắm, bây giờ tới lúc cống hiến cho gia tộc thì lại lùi bước!”
“Ông nội, kêu Đường Sở Vi đi làm đi” Đường Lăng lên tiếng: “Đường Sở Vi là tình nhân của Diệp Hình mà, lại ngủ với Diệp Hình một lần, với khả năng của Diệp Hình thì xin một ghế có gì khó đâu?”
Đường Sở Vi rất nhu nhược, người nhà nói gì cũng không dám phản kháng. Nhưng bây giờ cô cũng nổi giận, run rẩy chỉ vào Đường Lăng, tủi nhục rơi nước mắt: “Đường Lăng, anh đừng ngậm máu phun người!”
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Đường Lăng liếc xéo cô: “Cô không ngủ với Diệp Hình thì sao ông ta lại tốt với cô đến thế? Sao lại vì cô mà hủy hợp tác với nhà họ Đường?”
“Anh..” Đường Sở Vi tức giận thở hổn hển, không nói được một lời. Đường Bình không hé răng. Hà Diệp Mai rất muốn phản bác, nhưng không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì chính bà ta cũng nghỉ ngờ Đường Sở Vi đã ngủ với Diệp Hình.
Giang Cung Tuấn bước đến gần Đường Lăng.
“Mày… Mày muốn làm gì?” Thấy Giang Cung Tuấn đến gần mình, Đường Lăng lập tức hoảng sợ, run rẩy lùi về sau: “Giang Cung Tuấn, đồ phế vật, nơi này là nhà họ Đường, mày muốn làm gì?”
“Nói xin lỗi” Giang Cung Tuấn nói.
Thấy Giang Cung Tuấn, Đường Lăng cũng kiêng ky, bởi vì Giang Cung Tuấn từng làm lính.
Nhưng nghĩ tới việc đây là nhà họ Đường, anh ta lại trở nên kiên cường, ưỡn thẳng lưng nói: “Chẳng lẽ tao nói sao? Không ngủ với Diệp Hình thì sao Diệp Hình lại tốt với cô ta như thế?”
“Chát!” Giang Cung Tuấn vung tay cho anh ta một cái tát.
“ÁI” Đường Lăng đau đớn hét lên, ôm má khóc lóc nhìn Đường Thành Lâm: “Ông nhìn Giang Cung Tuấn mà xem! Đánh cháu ngay trong cuộc họp gia tộc! Ông ơi, €háu van ông đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi nhà họ Đường!”
Đường Thành Lâm ngước mắt nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tức giận: “Cung Tuấn, mau xin lỗi đi” Đường Sở Vi kéo tay áo Giang Cung Tuấn nói. Mặc dù cô rất vui vì Giang Cung Tuấn bảo vệ mình, nhưng đây là nhà họ Đường, đang là cuộc họp gia tộc, đánh người ngay lúc này là trái với gia quy.
“Thằng phế vật này dám đánh con tao hả? Bal Đây là Đường Bình xúi giục! Cậu ta ỷ vào có cổ phần nên không coi ai ra gì! Ba đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi gia tộc, thu hồi cổ phần của Đường “Chát!” Giang Cung Tuấn vung tay cho anh ta một cái tát.
“ÁI” Đường Lăng đau đớn hét lên, ôm má khóc lóc nhìn Đường Thành Lâm: “Ông nhìn Giang Cung Tuấn mà xem! Đánh cháu ngay trong cuộc họp gia tộc! Ông ơi, cháu van ông đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi nhà họ Đường!”
Đường Thành Lâm ngước mắt nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tức giận: “Cung Tuấn, mau xin lỗi đi” Đường Sở Vi kéo tay áo Giang Cung Tuấn nói. Mặc dù cô rất vui vì Giang Cung Tuấn bảo vệ mình, nhưng đây là nhà họ Đường, đang là cuộc họp gia tộc, đánh người ngay lúc này là trái với gia quy.
“Thăng phế vật này dám đánh con tao hả? Ba!
Đây là Đường Bình xúi giục! Cậu ta ỷ vào có cổ phần nên không coi ai ra gì! Ba đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi gia tộc, thu hồi cổ phần của Đường Bình đi!” Mẹ của Đường Lăng, Lý Diệm lập tức hét lên.
“Đúng, đuổi Giang Cung Tuấn ra khỏi gia tộc, thu hồi cổ phần của Đường Bình!”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!