Chương 506: Giang Vô Song nhỏ bé
Giang Quốc Đạt một lần nữa đưa chân lên đá vào người của Giang Vô Song, cơ thể cô ta giống như trái bóng vậy, một lần nữa bị đá bay đi, sau khi lăn vài vòng đụng vào bờ tường đã trực tiếp bị chôn vùi dưới lớp tàn tích.
Thân là võ giả nên chút chấn thương này không thể chết được.
Cô ta bò dậy từ đống tàn tích ở góc tường.
Bộ dạng lúc này của cô trông rất thảm hại, tóc tai rối bời, quanh miệng toàn là máu.
Cô quỳ xuống đi qua, cứ thế quỳ xuống đây không dám thốt ra câu nào cả.
Giang Quốc Đạt hít một hơi thật sâu. Ông ta đang cố ép mình phải bình tĩnh lại.
“Giang Cung Tuấn đã bị nhà Tiêu Dao mang đến Tây Cương rồi, bản thân mình phạm lỗi thì bản thân phải đi bù đắp, đừng lán liên lụy đến nhà họ Giang.
Giang Quốc Đạt hừ lạnh lùng một tiếng rồi hất vạt áo quay người rời khỏi.
Ông ta vừa rời khỏi, Giang Vô Song mới ngã nhoài xuống đất. Cô ta đưa tay lau đi vết máu tươi quanh khỏe môi, máu tươi nhuộm đỏ cả lòng bàn tay của cô ta.
Khỏe mắt cô ta đột nhiên cay cay, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống và khẽ phát ra tiếng nấc khe khẽ.
Khóc được một lúc thì cô ta mới khó khăn bò dậy từ dưới đất.
Cô ta lê lết cơ thể thảm hại của mình ngồi xuống cái ghế đặt trong phòng.
Cô ta đã nhìn thấu vận mệnh của mình rồi.
Mặc dù là người của nhà họ Giang nhưng cô ta chỉ là đứa con được mang về nuôi thôi, cô ta không biết thân phận thật sự của mình.
Kể từ khi cô bắt đầu có ký ức thì đã ở nhà họ Giang rồi.
Trước mặt người khác cô ta rất hào nhoáng, Giang Quốc Đạt đối xử với cô ta như đứa cháu gái ruột.
Nhưng thực chất thì Giang Quốc Đạt lại đánh mắng cô
Từ nhỏ tới lớn cô ta đã làm quen với điều này rồi. ta.
Sau khi khóc lóc một lúc cô ta mới phản ứng lại, khuôn mặt toàn là máu và nước mắt trở nên nghiêm trọng và tự lẩm bẩm: “Anh Giang bị nhà Tiêu Dao ở Tây Cương mang đi rồi sao?”
“Ông nội muốn bỏ rơi anh Giang sao?”
Thần sắc cô ta tràn đầy sự nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy có chút khó hiểu.
Trước kia Giang Quốc Đạt rất trọng dụng Giang Cung Tuấn, thậm chí còn anh cả tuyệt học ra dạy cho Giang Cung Tuấn nữa.
Đã vậy còn tuyên bố với bên ngoài rằng ai dám ra tay với Giang Cung Tuấn có nghĩa là đang chống đối với nhà họ Giang.
Nhà họ Giang trong giở cổ võ giả có địa vị rất cao. Bây giờ nhà Tiêu Dao cố tình bắt Giang Cung Tuấn đi.
Đây chính là đang khiêu khích.
Ông nội thật sự không có ý định ra tay sao?
Cô ta chìm trong suy nghĩ.
Sau đó mang theo cơ thể bị trọng thương của mình đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới và bước ra khỏi phòng.
Ở cái đình hóng mát phía sân sau, Giang Quốc Đạt một mình ngồi đó yên tĩnh uống trà.
Giang Vô Song bước tới đứng một bên và cúi đầu nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ông nội.
Giang Quốc Đạt khẽ gật đầu rồi chỉ vào cái ghế đá bên cạnh và bình thản nói: “Ngồi đi.”
Giang Vô Song ngồi xuống.
Giang Quốc Đạt than thở nói: “Vô Song, ông nội cũng vì quá tức giận nên ra tay hơi nặng một chút, cháu đừng trách ông nội”
“Vô Song không dám oán trách”
Giang Quốc Đạt nói với khuôn mặt nghiêm trọng: “Bây giờ xem ra việc kết thông gia không thành rồi, nhà Tiêu Dao đã bắt Giang Cung Tuấn đi và muốn ông ba ngày sau phải đưa cháu đến nhà Tiêu Dao ở Tây Cương tạ lỗi. Trước đó ông từng nói sẽ bảo vệ cho Giang Cung Tuấn, bây giờ nhà Tiêu Dao còn mang Giang Cung Tuấn đi chính là đang khiêu khích nhà họ Giang chúng ta
Giang Vô Song nghiêm túc ngồi nghe.
Bây giờ cô ta không dám nói điều gì cả.
“Nếu ông đưa cháu đến nhận lỗi thì đồng nghĩa với việc thỏa hiệp, thế thì uy danh nhà họ Giang kiến tạo ngành năm qua sẽ bị hủy hoại trong tay ông, điều này nếu lan truyền ra bên ngoài thì họ sẽ chê cười Giang Quốc Đạt này, chê cười nhà họ Giang, còn nếu ông không đi thì Giang Cung Tuấn sẽ gặp nguy hiểm, vả lại cũng sẽ hoàn toàn trở mặt với nhà Tiêu Dao, lúc đó nhà họ Giang sẽ có thêm một kẻ thù mạnh.”
Giang Quốc Đạt lo lắng mở lời.
Nói rồi ông ta quay qua nhìn Giang Vô Song hỏi: “Vô Song, nếu cháu là ông thì cháu sẽ lựa chọn thế nào đây?”
Giang Vô Song im lặng không nói gì cả.
“Giang Cung Tuấn là một đứa có năng lực tốt, có khả năng trở thành trụ cột của nhà họ Giang nhưng bây giờ ông nội không thể giúp nó được nữa rồi, ông chuẩn bị đi bế quan đến khi đại hội bắt đầu mới xuất quan, sống chết của Giang Cung Tuấn phụ thuộc vào cháu, cháu hãy một mình đến Tây Cương, nếu có thể thuyết phục nhà Tiêu Dao thì cậu ta có thể sống sót, không thuyết phục được thì chỉ còn con đường chết.”
Giang Quốc Đạt chỉ để lại một câu nói bèn quay lưng bỏ đi.
Giang Vô Song ngồi bên cạnh khẽ cắn chặt môi. Cô ta rất muốn cầu xin Giang Quốc Đạt cứu người. Nhưng cô ta không thể mở miệng được. Thái độ của Giang Quốc Đạt trông rất kiên quyết.
Vì danh tiếng tích lũy ngàn năm của nhà họ Giang ông ta sẽ không đến nhà Tiêu Dao ở Tây Cương và không thỏa hiệp.
Nhà Tiêu Dao khiêu khích nhà họ Giang ông ta đã lựa chọn sẽ đối đầu với nhà Tiêu Dao.
Vì vậy mới đi bế quan.
Với ý định sẽ giết hết tứ phương và trấn áp tất cả trong đại hội.
Giang Vô Song một mình ngồi trong sân và suy nghĩ rất lâu cô ta mới đứng dậy đi về phía sân sau.
Vừa đi đến sân trước.
“Đứng lại.
Giang Vũ Bảo dẫn theo vài thanh niên của nhà họ Giang đi đến chặn đường của cô ta lại.
Cô ta cúi đầu gọi một tiếng: “Vũ Bảo “Vũ Bảo là cô gọi sao?”
Sắc mặt Giang Vũ Bảo tối sầm lại và nắm lấy mái tóc dài của cô ta rồi giơ tay lên tát một cái.
Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên thánh thót và lớn tiếng, trên khuôn mặt Giang Vô Song bỗng chốc xuất hiện một dấu bàn tay rõ rệt.
Dù bị nắm lấy tóc nhưng cô ta không dám nói nhiều lời.
Giang Vũ Bảo quát lớn: “Cô nhìn xem cô đã mang lại rắc rối lớn thế nào cho nhà họ Giang, rõ ràng biết sẽ kết thông gia với nhà Tiêu Dao lại còn làm chuyện vớ vẩn với Giang Cung Tuấn ở bên ngoài nữa, cô có biết bây giờ người ngoài nói nhà họ Giang thế nào không, họ nói cô làm bại hoại danh tiếng của nhà họ Giang đấy.
Giang Vũ Bảo kéo Giang Vô Song dạy cho cô ta một bài học.
Giang Vô Song không nói lời nào cả.
“Làm cái gì thế?”
Một tiếng trách móc bỗng vang lên.
Một người đàn ông trung niên đi tới.
Giang Vũ Bảo đột nhiên buông Giang Vô Song ra và cung kính nói: “Bố, con đang dạy dỗ cho cái thứ làm bại hoại gia phong này”
Giang Sơn nhìn Giang Vô Song một cái rồi bình thản nói: “Còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì, không mau cút đi.”
Giang Vô Song cúi đầu và lén lén rời khỏi.
Sau khi rời khỏi khuôn viên nhà họ Giang cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta đứng ở bên ngoài khuôn viên nhà họ Giang và quay người nhìn cái trang viên rộng lớn này một cái, khuôn mặt có chút không nỡ.
Mặc dù địa vị của cô ta ở nhà họ Giang rất thấp nhưng dù sao nhà họ Giang cũng đã nuôi dưỡng cô ta, Giang Quốc Đạt từ nhỏ đã dạy cô ta luyện võ.
“E là lần này đi Tây Cương sẽ không còn cơ hội quay trở về nữa.”
Giang Vô Song tự lẩm bẩm một mình.
Cô ta đã nhìn thấu vận mệnh của mình rồi, cô ta biết lần này mình đi Tây Cương cơ hội có thể sống sót quay trở về là rất thấp.
Sau khi nhìn khuôn viên nhà họ Giang một cái bèn quay lưng rời khỏi.
Cô ta trực tiếp đến sân bay.
Đồng thời mua vé máy bay đến Thành phố Tử Đằng.
Cô ta không tự nhiên đến cứu người.
Trước khi đi Tây Cương cô ta phải đến Thành phố Tử Đẳng một chuyện tìm Đường Sở Vi bàn bạc mới được.
Bởi vì Đường Sở Vị thân là cao thủ Tam Cảnh, vả lại cô ấy còn nằm giữ Vương Thiên Điện do Giang Thiên để lại nữa, Vương Thiên Điện rốt cuộc mạnh đến đâu cô ta không thể suy đoán được, vả lại nhìn những cao thủ cô ấy mang đến Vương Thiên Điện lần trước thì thực lực của Vương Thiên Điện không yếu chút nào, trong tình huống đảm lão già kia đều không ra mặt thì Vương Thiên Điện có thể so sánh với tứ đại gia tộc.
Sân bay, sảnh chờ bay.
Giang Vô Song gọi điện thoại cho Đường Sở Vi. Đường Sở Vi đang tập huấn ở khu quân sự.
Thường thì các chiến sĩ khi tập huấn sẽ không được mang theo điện thoại nhưng Đường Sở Vị là trường hợp đặc biệt, cô được phép mang theo điện thoại.
Điện thoại reo lên, cô dừng việc tập huấn lại và ngồi xuống đất lấy điện thoại ra, thấy đó là một số điện thoại lạ, cô hơi bất ngờ và lẩm bẩm: “Ai vậy?”
Sau khi lẩm bẩm cô mới bắt máy lên nghe.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!