5
Nhìn thấy Bùi Yến tay đầy máu với vẻ mặt đầy sát khí xuất hiện ở cửa, lưng tôi cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bước nhanh tới, nhấc tôi ra khỏi giường, ném tôi lên sô pha gần đó.
Mùi máu tanh tràn ngập khắp không khí, hắn tiến lại gần, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sự tức giận.
“Thời Niệm, anh tưởng em bỏ thuốc cho anh chỉ để tăng cảm giác, không ngờ gan em lớn đến vậy.”
Hắn biết tôi bỏ thuốc cho hắn?
Tôi kinh ngạc.
Bùi Yến liếc qua chiếc váy mỏng manh của tôi và nhìn vào Bùi Dã đang nằm mê man.
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
“Còn muốn em trai của anh sao?”
Mặc dù biết mình bị bỏ thuốc, hắn vẫn uống, tâm trí không tỉnh táo, chỉ có thể dùng cách làm tổn thương chính mình để giữ chút tỉnh táo.
Giờ đây, cơn giận đã làm hắn mất bình tĩnh.
“Được, anh sẽ làm theo yêu cầu của em, nhân lúc đang ở đây, sao không thử một buổi phát sóng trực tiếp nhỉ?”
Hắn vuốt ve cổ tôi bằng đôi tay đầy máu, ánh mắt như nhìn một người chết.
Ngón tay hắn gỡ bỏ dây áo của tôi, tôi hoảng hốt kêu lên.
“Chờ chút! Anh nghe em giải thích đã.”
Tôi không muốn ở đây, chỉ có thể dùng sức bóp đùi, nước mắt lăn dài, cố gắng làm hắn mềm lòng.
“Tối nay là hiểu lầm, chị em nhắn tin cho em nói em trai anh đã bắt nạt chị ấy, em vội vàng chạy đến, không thấy người nên định rời đi thì anh lại đến.”
Tôi nói rất nhanh, sợ hắn không kịp nghe hết.
Động tác của Bùi Yến dừng lại, tôi ôm hôn hắn.
“A Yến, trong lòng em chỉ có mình anh thôi.”
“Em theo bên cạnh anh lâu như vậy, thể xác và linh hồn đều đã hòa hợp với anh, sao có thể để ý đến em trai anh chứ?”
Nói xong, tôi véo mình một cái, nước mắt chảy xuống.
Hắn dùng ánh trăng để quan sát dấu vết mà hắn để lại trên cơ thể tôi, đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn tôi.
“Khóc cái gì?”
Ngày thường tôi chưa bao giờ bị tổn thương, nếu khóc cũng chỉ có thể khóc trên giường.
Tôi chui vào lòng hắn:
“Đừng tức giận, em không cố ý đâu.”
Tôi nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương.
Khóe môi hắn vẫn căng thẳng, cơn giận dường như đã giảm bớt, hắn khoác áo cho tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, tôi nghẹn ngào.
Sao hắn không buông tay ra? Tôi sắp bị nghẹt thở rồi.
“A Yến…”
Tôi cắn răng, muốn nói thêm vài câu nữa.
Đột nhiên, một gói bạc từ túi áo rơi ra.
Mấy chữ to đập vào mắt, tim tôi lại đập thình thịch đến tận cổ họng.
Không phải, sao lại có thứ này trong quần áo của chị tôi?
Trong lúc hoảng hốt, Bùi Yến đã theo tiếng động nhìn lại.
Một giây sau, tôi lại bị ném trở lại sô pha.
Bùi Yến khom người nhặt đồ lên, hai ngón tay vuốt ve, cười nhạo:
“Ngay cả đồ đạc cũng chuẩn bị, thế mà nói không có ý gì với em trai anh sao?”
Tôi: “……”
“Anh nghe em – -”
“Còn muốn lấy lý do gì? Nói bao không phải do em chuẩn bị, hay là chuẩn bị cho Bùi Dã?”
Bùi Yến lại nổi giận, chút thương cảm ban đầu đã biến mất, ánh mắt hắn như đang cháy bừng lửa giận.
“Thời Niệm, có phải anh đối với em quá tốt không?”
Hắn nắm hàm dưới của tôi, sức lực quá mạnh khiến tôi run rẩy.
Vừa định ngụy biện lần nữa, hắn không nói lời nào, cạy mở hàm răng của tôi, trực tiếp hôn một cách hung hãn.
Cảm giác lạnh lẽo trên cơ thể, chiếc váy dây bị xé rách trong tay hắn.
“Em muốn làm, anh liền thỏa mãn em, tìm người khác thì có bản lĩnh gì chứ?”
Hắn cũng không nhìn kích thước có phù hợp hay không, dứt khoát dùng miệng xé bao, toàn bộ động tác mang tính xâm lược.
Tôi giống như cá trên thớt gỗ, giãy dụa nhưng vẫn bị hắn ấn lại.
Tôi bị gặm đến chảy máu.
Tôi hoảng hốt, tát vào mặt hắn.
Lúc này, Bùi Dã bỗng dưng trở mình và kêu lên.
Tôi hoảng sợ nhìn qua, Bùi Yến càng tức giận, kéo mặt tôi, giọng nói lạnh lẽo như bị đóng băng
“Em lại vì em trai của anh mà đánh anh sao?”
“Nếu em thật sự muốn làm cùng em trai anh, anh có thể đánh thức người dậy!”
Tôi: “…”.
Hắn đang nói lời tức giận, nhưng đầu lưỡi còn tê dại, toàn thân như nhũn ra.
“Được, anh kêu đi, để em so sánh hai người ai lợi hại hơn.”
Gân xanh trên trán hắn nổi lên, hắn cắn mạnh vào bả vai tôi, không chút thương tiếc kéo tôi lên.
Khi ném trở lại giường, lực hôn càng mạnh hơn.
Hắn nghiến răng nói:
“Muốn kích thích phải không? Đêm nay anh sẽ cho em biết.”
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với lưng mỏi, chân đau nhức, cả người đầy dấu hôn.
Bùi Yến đã biến mất, tôi mơ màng xuống lầu mới biết đã xảy ra chuyện lớn.
Nguyễn Điềm Điềm không biết từ lúc nào đã bò lên giường Bùi Dã.
Mà chị tôi thì không biết đã đi đâu.
Trong đại sảnh rộng lớn, Bùi Dã ngồi trên sofa trong bộ đồ xộc xệch, Nguyễn Điềm Điềm đang ngoan ngoãn dính chặt bên cạnh hắn.
Bùi Dã nhìn tôi, chỉ nói một câu:
“Thời Khuynh đâu? Cô nói cho cô ấy biết, tôi phải chịu trách nhiệm với Điềm Điềm.”
Nguyễn Điềm Điềm nũng nịu nói với hắn: “Không sao đâu, anh không cần khó xử, là em hoàn toàn tình nguyện.”
Tôi nghi ngờ mình có phải là bị ngốc rồi không.
“Hai người đang nói cái gì vậy?”
Nguyễn Điềm Điềm trừng mắt nhìn tôi: “Có thể đừng nói thẳng ra như vậy không?”
Tôi: “…”
Bùi Dã đau lòng xoa đầu cô ta, rất có trách nhiệm nói: “Anh đã thấy vết máu trên giường, em yên tâm.”
“Anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích!”
Chết tiệt.
Tôi bực bội, cảm giác như đang bị nghiền nát.
Tôi không thành công, chị tôi lại tình cờ thành công!
“Thời Niệm, cô nói xem, chị cô đi dâu rồi?”
“Tôi cũng không biết.”
Tôi đang lúng túng, Bùi Yến sải bước đến, nhìn hai người trên sô pha bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Có biết phép tắc không? Gọi chị đâu đi.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên áo sơ mi đã tháo hai cúc áo của Bùi Dã, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
“Không biết mặc quần áo vào sao, anh không ngại để người ta ném em đi Châu Phi mà khoe đâu.”
Bùi Dã vẻ mặt mơ hồ: “Lộ xương quai xanh thì sao?”
Không hiểu sao trước đây không nhận ra, Bùi Yến là người ghen tuông đến vậy?
Đúng lúc này, Thời Khuynh gửi tin nhắn cho tôi:
[Chị đi nhầm phòng, trời ạ, bị một tên thái tử gia quấn lấy, hắn không cho chị đi!]
Cái gì vậy?
“Có phải chị cô gửi tin nhắn cho cô không?” Bùi Dã nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
Chị đẹp: [Nếu Bùi Dã hỏi tới, em cứ nói chị đã chết. Thật vất vả mới thoát được, không thể để công sức đổ sông đổ biển.]
[Cam kết hoàn thành nhiệm vụ.]
Tôi xóa lịch sử trò chuyện, bắt đầu nức nở:
“Chị tôi, chị tôi chết rồi.”
“Cái gì?”
Bùi Dã không tin: “Nhưng tối qua tôi rõ ràng… cô lừa ai vậy? Một người khỏe mạnh sao có thể đột ngột chết được?”
Hắn giống như bị đả kích lớn, ngây ngốc tại chỗ với đôi mắt đỏ hoe.
Thật không ngờ, người ngoài không biết còn tưởng hắn rất tình cảm.
Một giây sau, Nguyễn Điềm Điềm nép vào lòng Bùi Dã.
“A Dã, em đau bụng.”
Bùi Dã lập tức lo lắng sắp xếp tài xế đưa Nguyễn Điềm Điềm đến bệnh viện.
Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, tôi thở hổn hển, cảm thấy bực bội.
Gửi tin nhắn cho Thời Khuynh, Bùi Yến đột nhiên đến gần tôi.
Hắn nhìn tôi từ trên cao với ánh mắt chằm chằm.
“Chị em thật sự đã chết rồi sao?”
8
Tệ thật.
Bùi Yến thông minh như vậy, chắc chắn không thể bị lừa bởi những trò như này.
Vì thế tôi bắt đầu đổi kế sách, khóc lóc kêu than về sự tồi tệ của Bùi Dã khi đối xử với chị tôi từ sau khi Nguyễn Điềm Điềm đến.
Tôi nói chị tôi đau lòng quá mức, chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi ra đi.
Tôi nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa đánh vào người hắn: “Đều là lỗi của anh, tối qua em có thể tìm chị ấy ngay khi phát hiện ra tình hình không ổn, phải làm sao? Em chỉ còn một người chị, không còn chị ấy thì em phải làm sao?”
Tôi khóc hai tiếng rồi lập tức ôm chặt hắn, để tránh hắn phát hiện là tôi đang giả vờ.
Bùi Yến nhíu mày, hồi lâu không nói lời nào, cũng không biết có tin hay không.
Tôi sốt ruột nói: “Không được, em muốn đi tìm chị ấy! Không thể ngồi chờ như vậy được.”
Bùi Yến giữ chặt tôi, vẻ mặt bình tĩnh: “Có thể chị ấy chỉ rời đi chứ không phải chết, anh sẽ lập tức cử người đi tìm, đừng lo lắng.”
“Tối qua bên này có tiệc tùng, anh sẽ cho người kiểm tra camera giám sát.”
Kiểm tra camera giám sát cũng không có ích gì, chị tôi đã bảo tên thái tử gia kia xóa dấu vết rồi.
“Em sợ, em muốn tự mình đi tìm.”
Như vậy là có thể nhân cơ hội này để chạy trốn!
“Anh cùng em đi.”
“Không được.”
「······」
Bùi Yến nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mới nhận ra là mình đã quá kích động, lại mềm giọng nói:
“Anh còn phải kiếm tiền, em không muốn bởi vì chuyện này mà làm phiền anh.”
“Em yên tâm, anh cam đoan sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Bùi Yến tỏ thái độ kiên quyết: “Hoặc là anh đi cùng em, hoặc là em ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức.”
Tôi: “……”
Tôi luôn cảm thấy Bùi Yến đã phát hiện ra điều gì đó.
Liên tục hai ngày, hắn đều đúng giờ tan làm là về nhà, camera trong nhà còn không hiểu sao lại nhiều hơn!
Số lần tặng quà cũng thường xuyên hơn.
Hiện tại phòng đều bày đầy đồ xa xỉ.
Hắn cho rằng những thứ này có thể mua chuộc tôi sao?
A, tôi không muốn chết!
Tối đó, tranh thủ lúc đi vệ sinh, tôi ra sức để chị tôi chạy ra nước ngoài, nếu Bùi Yến không tìm thấy người, tôi cũng có cơ hội trốn đi.
Chị đẹp: [Chạy không nổi đâu, chị gặp phải người điên. Lần trước dây phải tên thái tử gia kia, hắn bây giờ ghi hận trong lòng, muốn trả thù chị đây!]
[Kích thích như vậy sao?!]
Tôi vuốt cằm tự hỏi: [Là loại trả thù nào? Phật tử muốn phá giới sao?]
Chị ấy không trả lời ngay lập tức, mà để tôi chờ một lúc lâu.
Cuối cùng, chị ấy chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn: [Thời gian không nhiều, hãy tận dụng cơ hội để trốn đi.]
Nhưng căn bản không thể trốn thoát!
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị gõ.
Tôi giật mình tắt điện thoại.
Vừa ra ngoài, tôi thấy Bùi Yến mặc đồ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng dựa vào tường.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!