“ Trạm Thanh, em có thai, là con của anh.” Tô Nhu nói, đặt bàn tay lên trên bụng mình.
Mi mắt Sanh Tiêu giật liên hồi, lòng đau đớn như bị ai vò xé, cánh cửa lớn bị người đi bên cạnh đẩy ra, mưa gió lạnh lẽo tràn vào khiến cô càng thêm run rẩy.
“Tô Nhu, em nói đang bậy bạ cái gì thế?”Khuôn mặt Nghiêm Trạm Thanh ngập tràn vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.
“Anh còn nhớ ngày hôm đó không? Trạm Thanh, chúng ta đã có con rồi.”
“Không thể nào!”.
Sanh Tiêu không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, lỗ tai ong ong như muốn nổ tung, ánh mắt cô chôn chặt vào cái bụng vẫn còn phẳng lỳ của Tô Nhu, trước mặt cô có hai người đang giằng co tranh cãi, nhưng sự ồn ào đó chẳng còn chiếm được quan tâm của cô nữa, Sanh Tiêu đẩy ghế đứng lên.
“Sanh Tiêu.”
Bàn tay cô chống trên mặt bàn, muốn đi nhưng lại bị Nghiêm Trạm Thanh vội vàng kéo lại. “ Sanh Tiêu...” Trên tờ giấy khám bệnh viết rõ Tô Nhu đã mang thai, hắn dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô “Tin anh được không, lần đó anh bị bỏ thuốc, là Duật Tôn hại anh...”
Quả nhiên là y, chỉ có y mới không muốn cô có được những ngày tháng yên bình, chỉ cần y thích, dù bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế cuộc sống của cô.
Sanh Tiêu đẩy bàn tay đang nắm chặt của hắn ra, chầm chậm đi ra ngoài, bên ngoài trời nổi giông bão, mưa hình như chẳng hề xót thương cho nỗi đau của cô nên càng ngày càng lớn. Sanh Tiêu vô thức đi giữa trời, không có lấy chiếc ô che mưa, ra đến quảng trường cả người đã ướt sũng, Nghiêm Trạm Thanh đuổi theo phía sau, ôm chặt lấy cô “ Sanh Tiêu, em đừng như vậy, anh bị người ta bỏ thuốc mà, em phải tin anh.”
“Trạm Thanh, em đã nói rồi, chúng ta không thể ở bên nhau, tại sao anh vẫn cứ cố chấp như vậy?” Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, nước mưa chảy xuống ướt đẫm gương mặt, đôi mắt đau đớn nhức nhối, đôi môi run rẩy khó hé mở, trên mặt vặn vẹo những nỗi đau.
Cô đã không còn sức để chống đối, lúc trước lẽ ra nên nghe Duật Tôn, ngoan ngoãn ở bên hắn thì đã chẳng phải hứng lấy nỗi đau tận cùng gan ruột thế này.
“Sanh Tiêu, chuyện đứa bé anh sẽ giải quyết, anh thực sự xin lỗi em.” Nghiêm Trạm Thanh vẫn không từ bỏ hi vọng, hắn nhìn Sanh Tiêu không ngừng lắc đầu, liền lớn giọng quát lên “Anh chỉ phạm phải lỗi lầm thế này mà em cũng không chịu tha thứ sao?Em cứ nghĩ chúng ta hòa nhau không được à?Không phải em cũng bị Duật Tôn cưỡng bức, vì không còn cách nào còn gì?”
Mạch Sanh Tiêu bị hắn giữ chặt bả vai, mũi chân không thể không kiễng lên để đỡ lấy cơ thể, hai mắt mở to nhìn về phía sau Nghiêm Trạm Thanh, hắn bị cô nhìn đến mất tự nhiên “Sanh Tiêu!”.
Nước mắt không thể rơi nổi nữa, vì cớ gì, cô cảm thấy Nghiêm Trạm Thanh đang đứng trước mặt cô lúc này thật lạ lẫm như thế!
Giữa bọn họ còn có một vết thương không thể chữa lành, cô đã rất cố gắng trốn tránh vết thương ấy, cẩn thận mong cầu cuộc sống bình yên, cô chỉ biết rằng một khi động đến vết thương này thì nó sẽ rách ra, đâm sâu vào da thịt cô đến tê dại. Mỗi lần giận nhau, Nghiêm Trạm Thanh dù vẫn yêu cô, nhưng kỳ thực hắn rất để tâm đến chuyện giữa cô và Duật Tôn, vết thương quá sâu rồi, đã không thể cứu vãn.
Tô Nhu cầm theo ô và túi xách bước về phía này.
Nghiêm Trạm Thanh còn đang giữ lấy cô, Mạch Sanh Tiêu vừa muốn nói chuyện, cánh tay đã bị một lực lớn túm lấy, thậm chí cô chưa kịp nhìn thấy người tới là ai, trên mặt đã in dấu tát bỏng rát.
“ Mẹ?” Cô chỉ nghe thấy tiếng kêu của Nghiêm Trạm Thanh, cả người cô ngã trên nền đất lạnh, má trái nóng rực như bị đốt cháy.
Bà Nghiêm đứng trước mặt cô, một tay cầm ô, mái tóc dài được búi lên đằng sau, mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn không giấu được nét sang trọng và quý phái. Bên cạnh bà ta là Tô Nhu.“ Mưa to như vậy con chạy ra đây làm gì ?”
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây ?”
“Mẹ không đến mà được à? Chẳng lẽ để con tùy tiện làm xằng làm bậy mãi sao?”
Nghiêm Trạm Thanh bắt gặp bộ dáng cô ngã dưới mưa, trong tâm nổi lên nỗi niềm chua xót, muốn tiến lên đỡ dậy thì bị mẹ mình nhanh tay nhanh mắt chặn lại “Trong bụng Tô Nhu mới là cháu nội của Nghiêm gia, Trạm Thanh, bình thường con hồ đồ mẹ còn có thể mắt nhắm mắt mở, những con yêu ai không yêu lại đi yêu con bé rách rưới này là thế nào?”
Mưa to như thác lũ trút xuống Sanh Tiêu như đứa nhỏ bơ vơ, tóc dài rối bù trên mặt, mưa theo chiếc cằmmảnh khảnh chảy hết vào cổ áo, toàn thân lạnh lẽo như bị đẩy xuống hầm băng. Cô đã hoàn toàn hiểu ra, bà Nghiêm là do Tô Nhu mời đến.
Trái tim Nghiêm Trạm Thanh siết chặt, gạt cánh tay đang kéo mình lại của mẹ, cùng lúc bà Nghiêm hướng ánh mắt về phía Tô Nhu ra hiệu, cô ả hiểu ý ngay, bèn chạy nhanh đến ôm lấy eo Nghiêm Trạm Thanh “ Trạm Thanh, tốt xấu gì chúng ta cũng từng yêu nhau, chẳng lẽ anh muốn em phá bỏ đứa con này? Anh đã từng nói sẽ cho em một gia đình, chỉ cần em sinh con thì anh sẽ coi nó là bảo bối mà yêu thương, anh quên rồi sao ?”
Bước chân của hắn đông cứng, hai tay Sanh Tiêu chống trên mặt đất, quần áo ướt đẫm bao bọc lấy vóc dáng mảnh mai hao gầy của cô, đôi mắt tuy bị nước mưa làm bỏng rát không mở ra được, nhưng hắn lại có thể thấy bi thương ăm ắp trong đôi mắt ấy, thấy đôi tay cô run rẩy, giờ đây có lẽ chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm cô gục ngã.
Xung quanh có rất nhiều người qua đường chỉ trỏ, bàn tán.
Tô Nhu ôm chặt eo Nghiêm Trạm Thanh, mặt chôn trước ngực hắn không ngừng khóc lóc, bà Nghiêm đứng uy nghiêm bên cạnh, cầm chiếc cô lớn che mưa cho cả ba người.
Sanh Tiêu chỉ hi vọng, lúc này có được một bàn tay ôm lấy cô, chỉ cần như vậy thôi.
Nhưng sao mãi vẫn không có, mọi người ai ai cũng lạnh lùng vô cảm đứng xem náo nhiệt, chẳng có lấy một ai tự nguyện rước phiền phức vào người.
Sanh Tiêu rất muốn đứng lên, hai tay cô run rẩy, kiên cường chống đỡ nâng nửa người lên, lảo đảo thế nào lại ngã sấp xuống. Dù sao cũng đã đủ chật vật, theoquán tính cô chống tay đỡ, nền đường thô ráp ma sát tay cô, làm bàn tay rướm máu đỏ.
Đôi mắt Nghiêm Trạm Thanh tràn đầy đau đớn, Tô Nhu thấy vậy càng ra sức ôm chặt lấy hắn.
Sanh Tiêu lấy tay xoa đôi mắt nhức nhổi, cô nghĩ nhất định phải rời khỏi chỗ này, sự do dự trong mắt Nghiêm Trạm Thanh đã trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất sát thương trái tim cô, cô quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác như không thể chống đỡ nổi nữa thì chợtđược một bàn tay to lớn rắn chắc kéo mạnh vào lòng.
Cô không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ cảm thấy vòm ngực này ấm áp quá, Sanh Tiêu được nâng dậy, cô nghe thấy tiếng Nghiêm Trạm Thanh xuyên qua màn mưa “ Duật Tôn, buông cô ấy ra!”
“Tôi nhường cho cậu đấy, cậu làm được không?” Giọng nói trầm thấp như thanh âm của vĩ cầm nhàn nhạt vang lên, mang theo ý vị đùa cợt “Việc cậu nên nghĩ tới trước tiên là phải giải quyết khối thịt trong bụng người đàn bà của cậu như thế nào đã nhé.”
Lúc này cô mới biết, người ôm mình chính là Duật Tôn.
Tô Nhu ngăn Nghiêm Trạm Thanh lại, một tay Duật Tôn ôm lấy Sanh Tiêu rất chặt rảo bước đi, thoáng chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng trên quảng trường. Sanh Tiêu hiểu rất rõ, Nghiêm Trạm Thanh có thể chẳng quan tâm đến ai, nhưng đối với Tô Nhu thì khác, bằng không hắn cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn cô chật vật ngã trong mưa lâu như vậy.
Duật Tôn đem cô vào xe, lấy từ ghế sau chiếc áo khoác phủ lên người cô, giẫm chân ga, lao nhanh về Hoàng Duệ Ấn Tượng.
Dì Hà đứng bên cửa chờ đợi, tay cầm bộ áo ngủ đã được chuẩn bị sẵn, Sanh Tiêu tắm xong thì đi xuống nhà.
Trên bàn thủy tinh xa hoa là chiếc gạt tàn thủy tinh trong suốt, người đàn ông ấy nhàn nhã kẹp điếu thuốc thượng hạng đang hút dở trên tay, tựa như đây chính là niềm đam mê của y, hai tay rắn chắc thoải mái vắt lên thành ghế, cả cơ thể chìm đắm trong không khí yên tĩnh của căn phòng.
Sanh Tiêu tiến lên ngồi đối diện y, tóc dài vẫn chưa khô, vài giọt nước lăn tăn chảy dọc từ đỉnh đầu xuống thấm vào sắc trắng của áo ngủ, khuôn mặt cô bình tĩnh, bàn tay bị chà xát sưng tấy lên.
“Thế nào, bây giờ đã hết hy vọng chưa?”
Mạch Sanh Tiêu không rõ tại sao người đàn ông này lại bá đạo và ác liệt như vậy, hình như y rất thích xát muối vào vết thương của người khác.“Dù chết tôi cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh hết, cho dù thua, tôi cũng không yêu anh.”
“ Không yêu tôi, tôi cũng sẽ làm cho em không thể yêu được bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Duật Tôn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập ý hận.“ Đúng, thuốc là tôi cho Tô Nhu, thì sao nào...”
“ Anh thật hèn hạ”. Trên mặt cô vẽ đầy tức giận, mặc dù trong thâm tâm cô biết rõ, cho dù y không phá, cô và Nghiêm Trạm Thanh cũng không thể nào vượt qua được khoảng cách tồn tại giữa hai người. Cô dùng hết sức mình hét to lên, giọng nói khàn khàn, giống như muốn phát trút hết mọi uất ức “Nếu các người không lén bỏ thuốc, anh ấy chắc chắn không có khả năng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như hôm nay.”
“Mạch Sanh Tiêu”, Duật Tôn hơi cúi người, khuỷu tay chống trên đầu gối. “ Em thật sự nghĩ mình tốt đẹp đến thế hả, sao em không nghĩ đến khả năng cậu ta không chịu nổi sự quyến rũ của Tô Nhu nên mới có thể vứt bỏ em dễ dàng như vậy?”
Sắc mặt cô thoáng chốc tái nhợt, giống như đáy lòng cất giấu chút ngụy trang đã bị y vạch trần “Anh ấy bị bỏ thuốc.”
Y nheo đôi mắt hoa đào hẹp dài, cầm cái hộp bên cạnh, bên trong là một chiếc nhẫn trân châu rất to, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn. Sanh Tiêu nhìn thấy rất nhiều bột trắng rơi xuống cốc nước trước mặt y. “ Đây chính là thuốc mà tôi cho Tô Nhu.”
“Anh muốn gì ?”Cô chợt cảm giác khí lạnh truyền từ ngón chân lên đỉnh đầu khiến sống lưng lạnh toát.
Duật Tôn buồn cười, liếc mắt một cái, bàn tay nâng cốc nước lên, ly thủy tinh trong suốt che khuất khuôn mặt yêu tà của y. “Tôi chỉ muốn cho em biết, lên giường vớibất cứ ai, thật ra đều phải dựa theo ý muốn của chính mình, tôi uống xong cốc nước này, em có tin tôi sẽ không đụng vào em không ?”
Trong lòng cô chớp mắt khó chịu đến nghẹt thở, cô đem hết những lý do nguyên cớ mà Nghiêm Trạm Thanh làm ra việc đó đổ lên đầu Tô Nhu và Duật Tôn, vì cô muốn lừa gạt chính mình, nhưng y thì khác, ngay cả cơ hội nhỏ nhoi ấy cũng không cho cô, chẳng lẽ cứ phải phơi bày hết tất cả y mới vừa lòng thỏa ý?
Duật Tôn lắc mạnh cốc nước vài lần, những giọt nước trong suốt chảy tràn ra mu bàn tay của y, ngón trỏ y đặt ở miệng cốc khẽ vuốt ve, Duật Tôn nâng ngón tay ấy đến bên môi khẽ liếm.
Sanh Tiêu không hề nghĩ ngợi đứng dậy, đè lại tay y. “Tôi tin, anh không cần uống.”
Chẳng lẽ, y muốn dùng chính mình làm ví dụ, thật sự muốn khoét thêm nỗi đau chồng chất vào lòng cô?
Hơn nữa, nếu y bộc phát thú tính, không phải cô sẽ là nạn nhân để y mặc sức giày vò sao?