Lọc Truyện

Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc - Dương Hồng Quyên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Edit: Helen.

Proofread: Mỳ.

Giọng nói của Viên Phi len lỏi vào trong khiến đôi tai của Dương Hồng Quyên chợt nóng lên. Cô vừa ăn một miếng đá bào, đầu lưỡi còn vương chút dư vị của đồ ngọt. Cô khẽ mở miệng, nói ngọt cũng không đúng mà không ngọt cũng không phải.

Viên Phi nhìn cô rất lâu như thể đang đợi câu trả lời.

Cuối cùng Dương Hồng Quyên cũng gật đầu.

Viên Phi mỉm cười hài lòng.

Dương Hồng Quyên biết người mua đá bào cho cô là anh, điều này thực sự làm cô cảm thấy cô cùng ngạc nhiên. Anh là trợ giảng, trước giờ cô chỉ thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh. Người như anh vậy mà lại làm thế khiến cô không tin được. Tuy đã từng nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc cùng với ánh nhìn nghiêm túc kia. Nhưng trước mặt anh, cô vẫn cảm thấy không tự nhiên lắm.

“Cảm ơn.” Cô trả lời.

“Không cần cảm ơn tôi đâu.”

Nơi hai người đang đứng ở góc tường, chỗ đó là một con dốc, từ vị trí hai người đứng nhìn xuống là hơn hai mươi bậc thang. Viên Phi đứng thấp hơn cô hai bậc thang, nhưng anh vẫn cao hơn cô.

“Muốn ăn thêm nữa không?” Anh hỏi.

Dương Hồng Quyên biết anh đang nói đến ly đá bào trên tay mà cô đã ăn gần hết. Nghe thế thì cô lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn trợ giảng Viên.”

“Bây giờ cô về trường sao?” Viên Phi cúi đầu hỏi.

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Dạ.”

Viên Phi nói: “Vậy thì mình đi cùng một hướng đó.”

Chuyện này là hiển nhiên. Dương Hồng Quyên lại gật đầu: “Ừm.”

“Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi.”

Dương Hồng Quyên nói: “Tôi có hẹn với bạn cùng phòng mất rồi. Tôi đã bảo họ rằng tôi sẽ đợi họ ở đây, nên họ bảo rằng sẽ đến ngay.”

“Thật à?”

“Ừm.”

Viên Phi nghĩ một lúc và nói, “Được rồi. Vậy tôi đi trước nhé. Tạm biệt, bạn học Dương Hồng Quyên.”

Dương Hồng Quyên gật đầu ngay: “Tạm biệt, trợ giảng Viên.” Cô đã phạm một số sai lầm trước mặt anh, nên cảm giác rất tệ. Vì vậy nếu không cần thiết, thì tốt nhất không cần tiếp xúc với anh.

Viên Phi xoay người, bước xuống bậc thang. Dương Hồng Quyên đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng anh dần đi xa.

Vài phút sau, Dương Hồng Quyên nghĩ anh đã đi xa nên đi tiếp. Cô thầm vui mừng vì anh dễ dàng tin cô như vậy. Cô ăn hết đá bào trái cây, đem vứt hộp đựng vào thùng rác ven đường.

Bước xuống bậc thang, đi thêm vài mét đến một cửa hàng. Ông chủ cầm một cái quạt tròn, gọi lớn: “Bạn học này, đây là của cô.”

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên: “Của tôi nữa sao?”

“Một nam sinh rất cao và đẹp trai đã trả tiền cho cô đó.” Ông chủ cười nói.

Dương Hồng Quyên đoán là Viên Phi. Cô nhận lấy quạt trong tay ông chỉ và nói cảm ơn. Trên đường đi, cô đổ rất nhiều mồ hôi, cây quạt như đưa than sưởi ấm vào ngày có tuyết. Cô nhìn phía trước, nhưng không thấy Viên Phi đâu cả.

Sau đó, cô đi ngang qua tiệm mì, ông chủ đứng ở cửa chào: “Bạn học, thật là đúng lúc.”

“Có phải lại là một nam sinh mặc áo sơ mi trắng đã trả tiền cho cháu không ạ?” Dương Hồng Quyên chủ động hỏi.

Ông chủ cười khanh khách: “Đúng vậy. Một nam sinh cao và đẹp trai mặc áo sơ mi trắng đã trả tiền cho cháu.”

Thông thường vào thời gian này vừa đến giờ ăn của căn tin ở trường mà cô gần đến trường rồi. Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc, hỏi ông chủ, “Cháu có thể trả lại tiền cho bác không ạ?”

“Không thể.”

Dương Hồng Quyên không muốn lãng phí, vậy nên cô phải vào tiệm mì ăn.

Cách cổng chính của trường không xa có một cửa hàng băng đĩa. Cửa hàng này bán và cho thuê tất cả các loại băng, đĩa CD, khá nổi tiếng trong trường, có nhiều sinh viên thường hay đến nghe thử, thuê cũng như mua.

Khi Dương Hồng Quyên đi ngang qua cửa hàng bán đĩa, có một giọng nói quen thuộc gọi cô. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Viên Phi trong đó. Cô không thể làm gì khác hơn đành bước vào.

Viên Phi đứng trước một dãy kệ, tay cầm một cuộn băng.

“Trợ giảng Viên.” Dương Hồng Quyên chào.

Viên Phi nhìn cô, giọng nói có phần vui vẻ: “Không đợi bạn cùng phòng của cô nữa à?”

Dương Hồng Quyên biết lời nói dối của cô đã bị anh phát hiện, nhưng vì anh hỏi như vậy nên cô thuận miệng nói: “Dạ, không đợi nữa.”

“Không đợi nữa thì tốt rồi.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên nhìn anh, câu này có ý gì nhỉ?

Viên Phi nói: “Do tôi chỉ gọi một bát mì, nếu đến nhiều người hơn thì sẽ không đủ.”

Giọng anh có vẻ cười nhạo nhưng trông nét mặt vẫn tỉnh như không. Nói xong, anh nhìn xuống cuộn băng trong tay. Dương Hồng Quyên nhân cơ hội quay đầu sang chỗ khác mỉm cười. Quay lại, cô trịnh trọng nói: “Cảm ơn trợ giảng Viên vì cây quạt và bát mì nhé. Tôi không thể cứ nhận không đồ từ người khác được, tôi… có thể báo đáp.”

Viên Phi nói: “Tiếng phổ thông của cô đã cải thiện không ít nhỉ, không còn ngữ điệu địa phương nữa, nhưng không cần phải nói ‘có thể báo đáp’, các từ này chỉ dùng cho những trường hợp quan trọng hơn, không cần phải dùng trong những lúc bình thường như thế này.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT