Edid: Xiao Zhuang
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
Đúng mười hai giờ, tiết mục bắt đầu ghi hình.
Về format, [King of Rebound] là chương trình tống nghệ dựa trêи việc tham khảo format củachương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam đã thành công trước đó. Một sân bóng rổ được dựng trong trường quay, nhưng giai đoạn đầu của buổi ghi hình chương trình, tất cả các khán đài đều bị chặn, chỉ còn ba mươi ghế trống đặt ở phía bắc sân bóng.
Ba mươi chỗ ngồi kia chia làm ba tổ, không phải phân chia theo tuổi tác mà là dựa vào vị trí chơi bóng như: tiền đạo, trung phong, hậu vệ để phân chia.
Từng tuyển thủ lần lượt bước vào trường quay, lựa chọn đúng ghế của mình ngồi vào. Mỗi người chơi đều có thể nhận xét về những người chơi khác, họ có thể tâng bốc và cũng có thể nói những câu dìm hàng đối phương (tuy nhiên, nội dung quá thô tục không được kênh duyệt sẽ được xử lý cắt bỏ trước khi phát sóng).
Khi phần này được chỉnh sửa trong giai đoạn biên tập hậu kì, nó sẽ được ghép nối với các clip chọn lọc riêng lẻ của từng người chơi.
Tất cả cầu thủ thông qua việc bốc thăm để lên sân khấu. Người lên sân khấu đầu tiên là một cậu thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt non choẹt, trêи miệng là bộ ria mép xồm xàm. Cậu ta bị ánh đèn chói mắt trong trường quay làm cho sợ hãi, liền rụt cổ chạy về chỗ ngồi.
Nhân viên công tác đứng cạnh cậu ta vội vàng ngăn lại, dẫn cậu ta trở lại sân rồi yêu cầu cậu ta tự giới thiệu mình trước. Lúc này cậu ta mới hiểu rõ mình phải làm gì, cậu ta “ah” lên một tiếng rồi quay lại dưới ánh đèn sân khấu, đối diện với máy quay cúi đầu chào hỏi.
Nhóm thanh niên này rõ ràng là ở hậu đài thì vô cùng huyên náo, nhưng khi chương trình bắt đầu quay thì bọn họ liền căng thẳng đến nỗi nói cũng không lưu loát. Một số người chơi còn khom lưng, cúi thấp đầu, những con người với chiều cao hai mét bỗng chốc trở thành một người lùn một mét rưỡi, bộ dáng rụt rè sợ hãi.
Trêи tầng hai của trường quay, một phòng điều khiển tạm thời trêи cao đã được dựng lên. Bên trong có màn hình giám sát toàn bộ hoạt động bên ngoài, hai mặt bên đều làm bằng kính. Nhân viên đứng trong phòng điều khiển chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy rõ tình huống trong trường quay.
Phòng điều khiển cũng không lớn lắm, hơn hai mươi nhân viên công tác chen chúc bên trong, chật chội đến nỗi nhiều người không tìm được chỗ đặt chân.
Hình Phi vắt chéo hai chân ngồi trêи sofa, hứng thú quan sát khung cảnh bận rộn trong trường quay.
“Thật thú vị”. Hắn nghĩ, “Hóa ra công việc hậu đài của đài truyền hình là như thế này sao?”
Sự nghiệp của Hình Phi rất thành công, trước kia cũng nhận tham gia vài cuộc phỏng vấn. Chẳng qua trước đây hắn đều ngồi trước ống kính máy quay, đây là lần đầu tiên ngồi trong phòng điều khiển nhìn thấy nhiều hình ảnh như vậy cùng lúc xuất hiện trêи bức tường trước mặt.
Hình Phi nhìn về phía Dương Tiếu, người đi đầu trong đám đông, cô đứng sau Chu Hội, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt dán chặt vào những thay đổi nhỏ trêи màn hình.
Cô hết sức chăm chú, chiếc iPad cầm trêи tay viết viết vẽ vẽ liên tục, Chu Hội thi thoảng nghiêng đầu sang nhỏ giọng trao đổi công việc với cô.
Dương Tiếu không biết rằng, trong lúc cô chuyên tâm làm việc, có một đôi mắt tràn ngập tà niệm dừng trêи người cô. Ánh mắt Hình Phi dường như có thể chảy ra thuốc độc, hắn dùng ánh mắt một lần lại một lần ɭϊếʍ láp cô, ảo tưởng cô sẽ bị hắn thần phục …
Cô gái bỗng rùng mình một cái, ngòi bút điện tử trêи iPad bỗng ngừng lại một nhịp.
“Sao thế?” Chu Hội hỏi, “Những điều tôi nói cô đều nhớ hết rồi chứ.”
“Vẫn chưa ạ.” Dương Tiếu vội xốc lại tinh thần, thoát khỏi cảm giác kì lạ ban nãy rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Quy trình của chương trình đã được sắp xếp thành tài liệu hoàn chỉnh, tất cả nhân viên công tác đều đã có một bản sao. Dương Tiếu đã chuyển trước các tài liệu vào iPad, bây giờ mép màn hình đều tràn ngập các đường kẻ và các mảng hình ảnh có nhiều màu sắc khác nhau.
Chu Hội rất hài lòng đối với thái độ làm việc của Dương Tiếu, có lòng muốn bồi dưỡng cô thành người nối nghiệp.
Chu Hội đi đến trước cửa sổ kính cúi đầu quan sát, thấy một phần ba người chơi trêи sân khấu đã ngồi xuống. Cô ấy lắc đầu: “Như thế này không ổn, chương trình sẽ diễn ra nhanh hơn nhiều so với chúng ta dự định đấy.”
Dương Tiếu tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Chương trình hoàn thành nhanh chóng không tốt sao ạ? Điều này cho thấy cho công việc của chúng ta rất thuận lợi mà.”
Nội dung chính của tập đầu tiên là các cầu thủ lên sân khấu giới thiệu bản thân. Họ đều là những người nghiệp dư, không có kinh nghiệm trong việc đứng trước máy quay, mới nói mấy câu đơn giản đã rời khỏi sân khấu rồi, những người khác thì đều ngồi im trêи ghế, một chút phản ứng cũng không có. Như thế này thì không có cách nào cắt đoạn phim cả." Chu Hội kiên nhẫn giải thích với Dương Tiếu, rồi lập tức cầm bộ đàm nói với các nhân viên ở tầng dưới: “Thông báo cho Quản lý nghệ thuật, tiếp theo phải tìm một người chơi lanh lợi biết cách nói chuyện, có thể làm sôi động bầu không khí của toàn bộ sân khấu.”
Trong bộ đàm truyền ra thanh âm sột xoạt “Quản lý nghệ thuật nhận tin.”
Hai phút sau trong camera xuất hiện hình ảnh một người mới.
Đó là một thanh niên có thân hình cao lớn, tay dài đến gối, bả vai bằng phẳng mở ra, không nhún vai, không cúi đầu, người trong khung hình lộ ra một phong thái tự tin như thể nắm chắc thắng lợi.
Trêи mặt cậu tràn đầy nét cười, giống như có một mặt trời nhỏ mọc trong trường quay vậy.
Cậu đứng ở chính giữa sân bóng, bốn chiếc máy quay hướng về phía cậu, trêи khán đài hơn mười cặp mắt cũng đang dõi theo cậu.
“Xin chào mọi người! Tôi tên là Mạnh Vũ Phồn.” Giọng nói của cậu lanh lảnh, thanh thoát, hào sảng, “Năm nay tôi hai mươi ba tuổi, đang là tiền đạo phụ tại đại học Hoa Thành. Vừa nãy trước khi lên sân khấu nhân viên công tác đã dặn dò tôi nói thêm mấy câu làm cho không khí náo nhiệt thêm chút, giống như không khí bên trong quán bar vậy. Trong lòng tôi nghĩ, cái gì mà không khí chứ, nói trắng ra chính là lừa gạt mà thôi.”
“Tôi nói rằng tôi không biết làm náo nhiệt bầu không khí. Họ nói với tôi rằng tôi có thể tán gẫu vài câu về sở thích và sở trường gì đấy, nhưng tôi nhìn thử, mọi người đều có đôi bàn tay đặc biệt dài, đôi chân cũng đặc biệt dài. Sở trường này của tôi bây giờ cũng không lấy ra được. "
Trêи ghế ngồi, vang lên một tràng cười đầy thiện chí.
Chiều cao của Mạnh Vũ Phồn là một mét chín mươi tư, thực sự không phải là người cao nhất trong số các cầu thủ ở đây. Chiều dài sải tay của cậu là hai mét linh một, được gọi là “ưu điểm”, nhưng trong chương trình có không ít người có ưu điểm tốt hơn cậu.
Mạnh Vũ Phồn nghiêng đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên nói: “Nhưng mà tôi có một ưu điểm, đoán chừng tất cả mọi người so ra cũng chưa chắc bằng tôi.”
Lập tức có người hỏi: “Ưu điểm gì thế?”
Cậu đắc ý nói: “Ưu điểm chính là thời gian mà tôi với bạn gái nói chuyện yêu đương!”
“Vậy yêu đương bao lâu rồi? Năm năm? Hay là mười năm?”
Mạnh Vũ Phồn ngửa đầu nói: “Nửa năm!”
“… Nửa năm cũng được coi như là ưu điểm sao?”
“Nửa năm vẫn chưa tính là lâu sao? Mạnh Vũ Phồn cố ý nói, “Tôi biết một đàn anh, mỗi khi chơi xong một trận sẽ đổi một người bạn gái đấy!”
Cả trường quay cười lớn.
Người mà Mạnh Vũ Phồn đang nói đến là ai thì tất cả mọi người đều đã đoán ra. Dù sao, trong CBA người được xưng danh “bạn gái còn nhiều hơn Fan” chỉ có...
Trong phòng nghỉ VIP ở hậu đài, Phùng Tương nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình lớn, lời nói tục tĩu trong lòng cũng đủ làm cho chương trình dừng phát luôn rồi.
Chờ lát nữa chia đội đối kháng, Phùng Tương cho dù từ đây nhảy xuống ngã chết cũng tuyệt đối không có khả năng cùng đội với tên nhóc con đáng ghét Mạnh Vũ Phồn kia được.
...
Ngay cả nhân viên công tác trực tại phòng điều khiển trêи lầu hai của trường quay cũng bị Mạnh Vũ Phồn chọc cười.
Cậu được người quay phim ưu ái chú ý đến, ngũ quan đoan chính lại anh tuấn, đôi mắt phát sáng lấp lánh. Người quay phim đã bắt mấy pose cận cảnh, từ đôi chân thon dài thẳng thẳng tắp hướng lên, cuối cùng dừng lại ngay cánh tay cơ bắp của cậu.
“Đây là một hạt giống tốt.” Chu Hội gật đầu hài lòng, lật danh sách tuyển thủ lên sân khấu trong tay, “Đây là ...là Mạnh Vũ Phồn, phải không?”
Lúc nói chuyện cô ấy khẽ liếc mắt về phía Dương Tiếu, thật ra cô ấy đã sớm biết quan hệ của Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu.
Dương Tiếu có chút ngượng ngùng, cũng có chút tự hào.
Dương Tiếu hỏi: “Cái này có thể phát sóng không?”
Chu Hội hỏi lại: “Cái này có gì mà không thể phát chứ? Không những phát, mà đoạn phim này có thể trực tiếp cắt ra đưa vào trailer* được đấy.”
* Trailers hoặc previews là các đoạn phim quảng cáo cho một bộ phim hoặc một chương trình nghe nhìn.
Trong khi bọn cô thảo luận, Hình Phi vẫn ngồi trong góc phòng. Ánh mắt hắn dừng ở nhẫn kim cương trêи ngón giữa bàn tay trái của cô gái --- nó thật sự quá nhỏ, cũng không quá chói mắt.
Hình Phi không biết chồng sắp cưới của cô là ai, nhưng mà tên đó chỉ có thể tặng cô miếng kim cương bé xíu như vậy, nhất định cũng chỉ là mấy tên nghèo kiết xác mà thôi.