Lọc Truyện

Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Edit: Xiao Zhuang

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Tiêu Diêu

Trong phòng điều khiển cũng không còn yên tĩnh như trước.

Đối với tình huống cầu thủ bị thương rời sân, bọn họ đã lường trước, nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.

Chu Hội mạnh mẽ ra lệnh: “Dương Tiếu, cô nhanh chóng dẫn hai người xuống dưới, bảo họ tạm dừng trận đấu, tìm Đinh Man và đội viên của cậu ta nói chuyện một chút. Nói với cậu ta, chương trình này không được giở thủ đoạn, đây là chương trình tống nghệ, không phải sân đấu chủ nghĩa anh hùng của cậu ta đâu.”

Những lời này của cô ấy hoàn toàn không khách khí, nói thẳng trước mặt nhà tài trợ. Sắc mặt Hình Phi không nén được giận, hắn hừ một tiếng: “Chế tác Chu, những lời này của cô có thiên vị quá rồi không hả? Cái gì mà chủ nghĩa anh hùng kia chứ? Tôi không hề thấy. Tôi chỉ thấy một đám nhóc mới mọc tóc đã mơ mộng hão huyền muốn vượt Ngũ Hành Sơn, kết quả --- --- hừ hừ, đâm vào núi.”

“Đâm vào núi sao? Tôi thấy không phải họ đâm vào núi mà là núi đâm vào họ đấy chứ.” DươngTiếu rốt cục nhịn không được, “Mới bắt đầu chưa được bao lâu, Hình Phi, người của anh thế mà lại đụng bạn nhỏ thành ra như vậy, anh không thấy ngượng à? Cho dù anh muốn mượn chương trình này để đánh bóng tên tuổi người của anh thì cũng không thể thiên vị như thế được chứ.”

“Dương Tiếu! Chú ý thái độ nói chuyện của cô!” Chu Hội ngay lập tức lớn tiếng bảo cô dừng lại, trợn mắt nhìn cô, “Mau xin lỗi Hình tổng đi.”

Dương Tiếu không nói gì, chỉ đỏ mắt nhìn cô ấy.

Chu Hội lớn tiếng lặp lại: “Xin lỗi đi!”

“…” Dương Tiếu hít một hơi thật sâu, cúi đầu trước mặt Hình Phi: “…Hình tổng, thật xin lỗi, là do tôi mạo phạm.”

Trong nháy mắt, cả phòng điều khiển đều im lặng, các đồng nghiệp cũng không ai dám nói tiếng nào, chăm chú nhìn cơn bão ngầm giữa ba người.

Dương Tiếu cúi đầu thật sâu, mọi người không nhìn ra vẻ mặt của cô nhưng mà nhất định rất phức tạp.

Hai tay Hình Phi đan vào nhau, nhìn chằm chằm Dương Tiếu, không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cười ra tiếng: “Tiếu Tiếu, làm sao tôi lại trách em được chứ… Đã lâu không gặp, em vẫn nhanh mồm nhanh miệng như trước.”

Xưng hô vô cùng thân mật như vậy, mọi người xung quanh đều tò mò không biết giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì.

Các đồng nghiệp trao đổi ánh mắt với nhau, có một số điều mờ ám lan tỏa trong mắt mọi người.

Tiếng cười của hắn khiến Dương Tiếu cảm thấy sau lưng tê dại, như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Cô nắm chặt tay lại, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, nhắc bản thân không nên để lộ ra sắc mặt sợ hãi.

“Cảm ơn anh đã lượng thứ!” Cô ngẩng đầu, xưng hô đáp lại hắn cơ bản không quá mức thân thiết, đúng mực nói: “Tôi còn bận công việc, xin lỗi không thể tiếp anh được.”

Nói xong cô lập tức xoay người đi ra khỏi phòng điều khiển, lại bảo thêm hai đồng nghiệp cùng đi xuống sân ghi hình.

Cho đến khi cửa đóng lại, cô mới phát hiện sau lưng mình chảy đầy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng bị cô nắm chặt đến ẩm ướt.

Vừa rồi quả thật là cô quá kϊƈɦ động rồi. Chu Hội là người chịu trách nhiệm sản xuất, có thể ngồi ngang hàng với Hình Phi, nhưng cho dù là như vậy, cô ấy vẫn không thể trực tiếp khiển trách Hình Phi mà dùng chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ, thông qua việc trách cứ Đinh Man để trách cứ Hình Phi. Dương Tiếu bị tức giận làm cho hồ đồ rồi. Thân là cấp dưới, cô đã quá nóng vội, gây hiềm khích với nhà tài trợ. Nếu Hình Phi báo chuyện này lên lãnh đạo kênh, họ hoàn toàn có thể đuổi cô ra khỏi kênh truyền hình vệ tinh.

Chu Hội nhìn ra được vấn đề này, ngay lập tức ngắt lời cô, rồi yêu cầu cô xin lỗi. Cảm giác đó, giống như ba mẹ thấy con mình đã phạm sai lầm lớn, chắc chắn việc đầu tiên là nghiêm trị con cái, để tránh dẫn đến nhiều phiền phức hơn.

Dương Tiếu đã nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề, cô cảm ơn Chu Hội rất nhiều. Nhưng không hay là mối quan hệ của cô với Hình Phi vì thế mà bị lộ bởi tên đàn ông ngu ngốc đó.

Lúc ấy trong phòng có biết bao nhiêu là đồng nghiệp, không cần nghĩ cũng biết, trong vòng ba ngày nhất định tất cả mọi người trong đài đều biết chuyện này.

Kệ đi. Dương Tiếu nghĩ, chuyện khó nghe mà cô đã bị mấy người đó đồn thổi còn ít sao? Cũng đâu phải chỉ có mỗi chuyện này đâu chứ.

Không có chuyện này cũng sẽ có chuyện khác.

Dương Tiếu nén lại suy nghĩ ở đáy lòng, dẫn theo hai người đồng nghiệp nhanh chân chạy đến chỗ ghi hình.

Bên sân bóng rổ, người vây kín ba lớp trong rồi lại thêm ba lớp ngoài.

Anh bạn nhỏ Bính vẫn còn trẻ tuổi, tính cách lại coi trọng nghĩa khí, mấy tuyển thủ trạc tuổi đều rất quý mến cậu ta, lúc này đều vây quanh hỏi xem cậu ta thế nào rồi.

Không hiểu sao máu mũi vẫn không ngừng chảy ra, cậu ta ngửa cổ để cầm máu, đau đến mức nước mắt máu mũi cùng nhau chảy ra.

Dương Tiếu cố sức chen vào trong đám người. Cô chỉ cao một mét sáu mươi tám, bị vây quanh bởi dàn thiếu niên cao hơn một mét chín này, cô cảm thấy mình giống như một cây nhỏ cô độc giữa một rừng cây, ánh sáng trêи đầu đều bị che khuất mất.

“Xin nhường đường một chút!” Cô lớn tiếng nói, “Tôi là biên đạo của chương trình, tôi đến xem bạn học này bị thương ra sao.”

Nghe thấy một giọng nữ trong trẻo rõ ràng dứt khoát, mấy thanh niên trẻ mới chú ý đến cô gái đang đứng chen chúc giữa bọn họ. Bọn họ hoảng sợ bèn nhanh chóng tách sang một bên nhường chỗ cho cô đi vào.

Dương Tiếu nhanh chóng bước đến, thấy Mạnh Vũ Phồn đứng bên cạnh Bính, cậu đang nắm chặt tay cậu ta, không ngừng an ủi.

Ánh mắt của đôi tình nhân chạm nhau, rất nhanh liền tách ra.

Dương Tiếu ho nhẹ một tiếng, hỏi Mạnh Vũ Phồn: “Đội trưởng Mạnh, tình hình thương thế của anh bạn này thế nào rồi?”

Mạnh Vũ Phồn trả lời: “Dương lão sư, máu mũi của cậu ấy vừa ngừng chảy, bác sĩ nói không ảnh hưởng đến xương, nhưng mà cần nghỉ ngơi theo dõi thêm mấy ngày.”

“Vậy tốt rồi, thân thể không có vấn đề gì thì tốt rồi.” Dương Tiếu gật gật đầu, nhìn về phía mấy đội viên, “Bởi vì đội các cậu có người bị thương nên căn cứ theo kịch bản của chương trình, bây giờ có hai lựa chọn. Một là hôm nay tạm dừng ghi hình, chờ bạn này khỏe hẳn, ngày mai tiếp tục quay; hoặc là các cậu lấy bốn chọi năm, nhưng mà, để công bằng thì các cậu có quyền loại một cầu thủ bên phía đối phương.”

Nghe đến đó hậu vệ đại ca lập tức hỏi: “Vậ chúng tôi có thể loại Đinh Man không?”

“…Cái này chắc là không thể được rồi.” Dương Tiếu lắc đầu.

Hai phương án được chương trình đề xuất là tương đối công bằng, cho dù chọn phương án nào đối với đội của Mạnh Vũ Phồn đều không bị thiệt thòi.

Nhưng mà, bạn học Bính đột nhiên giữ chặt tay Mạnh Vũ Phồn, sốt ruột nói: “Đội trưởng, tôi, tôi không sao cả! Máu mũi cũng ngừng chảy rồi, anh đừng cho tôi nghỉ! Đây là trận đấu đầu tiên của đội chúng ta, tôi không muốn mới như vậy đã phải ra sân đâu!”

Nếu là đổi thành bốn đấu bốn thì trận này cậu ta nhất định không còn cơ hội ra sân nữa.

Dương Tiếu hiểu là cậu ta muốn ở lại trêи sân bèn hỏi: "Đội trưởng Mạnh, cậu có muốn chọn phương án đầu tiên không? Khi nào cậu ta cầm máu thì tiếp tục thi đấu nhé?"

Mạnh Vũ Phồn đang định trả lời thì mấy tuyển thủ vây quanh đều nhao nhao lên nói.

“Không được, không được!” Có người nói, “Ngày mai câu lạc bộ của tôi còn có trận đấu, nếu ngày mai lại ghi hình tiếp thì chúng tôi có thể sẽ không đến được.” Có rất nhiều người chơi gặp chung một vấn đề. Hầu như mỗi cuối tuần, các câu lạc bộ và trường học của họ đều có lịch thi đấu riêng. Tất cả cầu thủ rất vất vả mới dành ra được một ngày để ghi hình chương trình, không thể để lãng phí cơ hội này.

Hai phương án đều không dùng được, Dương Tiếu cười khổ.

Giây phút quyết định, Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên mở miệng: “Trận đấu tiếp tục đi.”

Dương Tiếu: “Bốn đấu bốn à?”

Mạnh Vũ Phồn lắc đầu: “Không, là bốn đấu năm.” Cậu chỉ về phía bạn học Bính đang ngửa cổ ra sau nói, “Đội chúng tôi bốn người đấu với đội Đinh Man năm người, nửa hiệp sau đợi cậu ta khỏe hơn chút thì sẽ vào sân tiếp tục thi đấu.”

Lời này vừa nói ra đều khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc.

Mấy người đàn ông đứng ngoài đám đông cười to và hét lên: “Nhóc con à, tôi không nghĩ thứ trêи cổ cậu là đầu đâu, mà phải là một quả bóng rổ nhỉ? Các cậu lấy năm đấu năm còn không thể đánh bại bọn tôi, lại còn muốn lấy bốn đấu năm cơ à?”

Ngay cả Dương Tiếu cũng không nhịn được nói to tiếng xác nhận lại: “Vũ…Đội trưởng Mạnh, cậu chắc chắn đấu tiếp sao? Thực lực của các cậu thua xa lắm, tôi khuyên cậu suy nghĩ cẩn thận chút.”

“Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.” Mạnh Vũ Phồn thấy ánh mắt của cô, kiên định nói, “Bốn đấu năm chỉ là tạm thời, tôi đợi đồng đội của mình khỏe hơn chút sẽ vào nhập đội. Cho dù là bị thương, chúng tôi cũng không vứt bỏ đội viên của mình đâu.”

“…”

Dương Tiếu không biết nên làm thế nào, lại nhìn về phía mấy đội viên kia: “Các cậu cũng đồng ý chứ?”

“Giáp Ất liếc nhau lớn tiếng nói: “Ý kiến của đội trưởng cũng chính là ý kiến của chúng tôi.”

Hậu vệ đại ca không biết phải làm sao, cười khổ nói: “Ý kiến của thuyền trưởng chính là ý kiến của tôi.”

Mạnh Vũ Phồn tỏ ra khó hiểu: “Thuyền trưởng sao?”

Hậu vệ đại ca làm tư thế chiếc thuyền, giải thích: “Là tôi lên nhầm thuyền giặc rồi.”

Mọi người khẽ cười.

Đề nghị của Mạnh Vũ Phồn đã được tất cả các đội viên bỏ phiếu thông qua, đương sự kiên trì như vậy, chương trình chỉ có thể nhượng bộ họ. Trận đấu vẫn tiến hành như bình thường, Mạnh Vũ Phồn dẫn bốn người đấu với năm người cho tới khi bạn học Bính khôi phục rồi vào sân thi đấu tiếp.

Trước khi họ vào sân thi đấu, bạn học Bính đã nắm chặt lấy tay họ, nước mắt lưng tròng, những người không biết còn tưởng rằng họ đang ở trêи chiến trường đấy.

“Được rồi, đừng khóc nữa!” Mạnh Vũ Phồn nhân cơ hội ôm cậu ta nhẹ giọng nói, “Cậu chính là vũ khí bí mật của tôi đấy.”

Bính: “. . . Hả?”

Mạnh Vũ Phồn nói: “Cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta dựa theo kế hoạch cũ dụ bọn họ chạy theo mệt xỉu, đợi hiệp sau cậu vào sân rồi, chúng ta sẽ khai tử bọn họ.”

Đôi mắt của Bính bỗng nhiên trở nên sáng rực, cậu gật đầu liên tục, giống như một chú chó Husky đang cúi chào: "Vâng! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"



Tiếng còi vang lên, trận đấu lại tiếp tục.

Lần này bóng lại bị đội trắng giành được, mấy cầu thủ bên phía đội đỏ căng thẳng bảo vệ bảng rổ, còn Mạnh Vũ Phồn lại lựa chọn chiến thuật bám sát Đinh Man.

“Chó Pug, cách xa ông nội mày ra.” Đinh Man dẫn bóng muốn tiến lên lại bị Mạnh Vũ Phồn ngăn cản.

Biểu cảm của Mạnh Vũ Phồn không thay đổi: “Ông nội của tôi mất lâu rồi, có cần mỗi năm vào ngày thanh minh tôi đốt cho ít vàng mã không?” (Lời Editor: Kaka, thâm phết!)

Đinh Man nghiến răng một cái, nhanh chóng bóng chuyền bóng cho đồng đội, đợi lách qua Mạnh Vũ Phồn lại đón bóng. Ai ngờ động tác của Mạnh Vũ Phồn so với hắn còn nhanh hơn, nhanh chóng xoay người liền áp sát lần nữa.

Mà lúc này Đinh Man đã di chuyển đến dưới rổ, vừa làm động tác nhồi bóng qua lại giữa hai tay, vừa nói chuyện nhằm làm Mạnh Vũ Phồn phân tâm, “Đội trưởng nhỏ, mày mới khóc lóc tâm sự cái gì với mấy con búp bê nhỏ kia vậy?”

Hai mắt Mạnh Vũ Phồn vẫn đang dán chặt vào quả bóng, trả lời: “Chúng tôi bàn xem sau khi rời sân đi ăn gì?”

“Ồ, hóa ra lại thoải mái nhàn nhã như vậy sao?” Đinh Man còn chưa nói xong đã nhanh chóng bật lên ném bóng về phía bảng rổ.

Nhưng mà Mạnh Vũ Phồn cùng lúc đó cũng bật người lên, dính sát vào trước người hắn, ngăn chặn đường tấn công của hắn.

Trong tình huống căng thẳng đó, dây thần kinh phản xạ được đào tạo bài bản của Đinh Man đã nói cho hắn biết bây giờ cái gì mới là lựa chọn tốt nhất --- --- Hắn ngả người ra sau, nhảy lấy đà, tay hắn nâng cao qua đầu --- --- Tư thế nhảy lùi ra sau vô cùng chuẩn xác!

Một bóng người màu đỏ từ bên cạnh bay ra, đôi chân cậu ta giống như được gắn thêm lò xo vậy, bàn tay phải của cậu ta đập một phát rất mạnh --- --- Chỉ thấy quả bóng sắp vào rổ kia đã bị đập bay sang một bên!

Tuyển thủ trong trường quay bỗng ồ lên.

Bọn họ đã nhìn thấy cái gì? Một sự phối hợp đồng đội cực kỳ ăn ý.

“Rất đẹp!” Bình luận viên khen ngợi, “Pha cản bóng trêи sân vừa rồi đúng là vô cùng đẹp mắt! Rõ ràng là mới lập đội nhưng mà đội đỏ đã thể hiện sự gắn kết rất tốt! Đội trưởng Mạnh Vũ Phồn phụ trách thu hút toàn bộ hỏa lực của Đinh Man bằng cách áp sát, ngăn chặn các pha tấn công của Đinh Man. Mà cuối cùng ‘block shot’* lại do một cầu thủ nhỏ tuổi nhất, thấp nhất, mang áo số 11 hoàn thành nhiệm vụ.”

*Block shot: Chắn bóng trêи không.

Một bình luận viên khác lại nói: “Trong phần thông tin cầu thủ viết, cầu thủ trẻ này chỉ cao một mét tám mươi lăm, trong khi cầu thủ Đinh Man cao hai mét linh một, kém gần ba mươi centimet! Lực nhảy cản bóng này rất đáng nể. Chúng ta phải tán thưởng tiềm năng của các cầu thủ trẻ, hơn nữa còn là sự phối hợp rất ăn ý của cả đội!”

Trong sân rất ồn ào, tiếng nói của bình luận viên không thể đến tai người chơi.

Nhưng mà không sao cả, tiếng hoan hô trong toàn trường quay đã nói lên tất cả.

Sắc mặt Đinh Man u ám nhìn về phía cầu thủ mới vừa ngăn cản cú ném hai điểm của hắn, hắn vẫn không ngờ, thế mà hắn lại bị một thằng nhóc bằng nửa tuổi mình tặng cho cú ‘block shot’ như vậy.

Vô cùng nhục nhã!

Mạnh Vũ Phồn tiến lên trước một bước, ngăn chặn tầm mắt của Đinh Man đang nhìn, bảo vệ bạn học Ất ngốc nghếch.

“Đinh Man, tôi quên nói với anh.” Mạnh Vũ Phồn cười nhạt ngẩng đầu nói, “Lúc nãy tôi nói chuyện cùng mấy bạn nhỏ này, chờ sau khi trận đấu kết thúc, tôi dẫn họ đi ăn lẩu.”

Danh sách truyện HOT