Editor: Lim
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 28: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (2)
---
Hành động của Từ Đông giống như dội gáo nước lạnh vào Mạnh Vũ Phồn, những suy nghĩ về việc ăn mừng của Mạnh Vũ Phồn lập tức lắng xuống.
Cậu và Từ Đông đều là tiền đạo, cậu được chọn, nhưng Từ Đông lại không được chọn... Có điều không sao, với năng lực của Từ Đông, vào đội dự bị tuyệt đối không vấn đề, tới lúc đó huynh đệ họ hai người có thể kề vai chiến đấu trên sân như trước!
“Được rồi, danh sách còn chưa đọc xong, những lời chúc mừng của các cậu đợi một lúc nữa rồi hãy nói.” Huấn luyện viên mở trang giấy khác ra, tiếp tục nói: “Tiếp theo, tôi đọc danh sách bảy người trong đội hình dự bị, hai tiền đạo, hai trung phong, ba hậu vệ, cụ thể là ...”
Ông đọc đến tên ai, người đó liền kiềm chế không được hét to, bày tỏ sự vui sướng trong lòng.
Sau khi bảy cái tên lần lượt được đọc xong, Mạnh Vũ Phồn bỗng phát hiện, trong số những cái tên này không có Từ Đông! !
Trong đội bọn họ có tổng cộng năm tiền đạo, hai người ra sân chính, hai người dự bị, nói cách khác, chỉ có Từ Đông là người duy nhất không được chọn.
Từ Đông và Mạnh Vũ Phồn giống nhau, lần đầu tiên tham gia thi đấu CUBA là sinh viên năm nhất, đến năm nay vừa tròn năm năm, dựa vào quy định của hội thi, đây là cơ hội cuối cùng bước vào con đường thi đấu chuyên nghiệp. . . Nhưng cơ hội này như một trận bọt biển, khi cậu không chuẩn bị trước, đột nhiên tan biến.
Kết quả này, tất cả mọi người đều không đoán trước được. Năng lực của Từ Đông không tính là mũi nhọn, nhưng đặc biệt ổn định, trong năm người tiền đạo của đội, ít nhất cậu ấy cũng xếp thứ ba, không ai nghĩ rằng, huấn luyện viên lại có thể loại tên cậu ấy trong danh sách.
Từ Đông bị tin dữ ập đến bất ngờ này đánh gục, mắt cậu như muốn nứt ra, mạch máu hai bên thái dương hằn lên rõ, cơ bắp toàn thân đông cứng lại. Cậu không khác gì một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Mạnh Vũ Phồn lo lắng nhìn về phía Từ Đông, muốn tới an ủi cậu ấy, nhưng lại không biết làm thế nào cho đúng.
Từ Đông run rẩy, hỏi: “Huấn luyện viên, vì ...”
Nhưng không đợi cậu nói xong, tài liệu trong tay huấn luyện viên lại được giở sang trang khác.
“Nói xong tin tốt, tiếp theo, là đến tin xấu. Tôi tuyên bố xử phạt một số đội viên ――” Giọng nói của huấn luyện viên bình tĩnh đến cực điểm, nhưng ai cũng có thể thấy đằng sau sự bình tĩnh đó là phong ba bão táp.
Huấn luyện viên tay cầm tờ giấy, nhẹ nhàng nói từng câu, từng câu: “Tiền đạo Từ Đông, làm trái với quy định của trường, coi thường kỷ luật của đội, trong bản báo cáo, tự ý tham gia thi đấu bên ngoài, còn tính thù lao. Hành vi tham gia giải tự do này, là điều cấm kỵ trong đội. Vì vậy, hình phạt dành cho cậu ấy là, cấm thi đấu ba tháng.”
Mọi người đều kinh hãi! !
Vô số ánh mắt giống như chứng thực, toàn bộ đều dồn về phía Từ Đông.
Họ cuối cùng hiểu được, tại sao huấn luyện viên không chọn Từ Đông vào danh sách tham gia giải đấu, bởi vì cậu phạm lỗi quá nặng, bị cấm thi đấu ! !
Nhịp tim của Mạnh Vũ Phồn trong nháy mắt giảm xuống mức thấp nhất, tuy rằng cậu sớm đã nói với Từ Đông đừng chơi với lửa kẻo có ngày chết cháy, khi cậu thấy người huynh đệ tốt của mình thật sự bị lửa thiêu cháy, cậu hay bất kỳ ai cũng đều thấy buồn thay cậu ấy.
Mà Từ Đông thì sao? Cậu nhìn thấy ánh mắt của tất cả đồng đội, nghe thấy những lời thì thầm, ánh mắt thất vọng xen lẫn khiển trách của ba vị huấn luyện viên, cậu cảm thấy tự tôn của mình đã hoàn toàn vỡ vụn, bị tất cả mọi người giẫm đạp lên.
“...”
Cậu không nói lời nào, cởi đồng phục hung hăng ném sang một bên, ngay sau đó lập tức chạy ra khỏi sân.
Huấn luyện viên không kịp ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy kích động chạy ra ngoài.
“Từ Đông ――! !” Mạnh Vũ Phồn lo cậu ấy sẽ làm điều gì đó dại dột, ngốc nghếch nên liền đuổi theo.
Nhưng mà, khi hai người họ một trước một sau chạy ra khỏi sân tập, Từ Đông đột nhiên xoay người một cái, giơ cánh tay lên, đấm vào mặt Mạnh Vũ Phồn!
May mắn Mạnh Vũ Phồn kịp thời dừng lại nên né được. Nhưng cho dù cậu phản ứng rất nhanh, một quyền vẫn sượt qua gò má cậu.
“Shit..” Mạnh Vũ Phồn hít mạnh bằng miệng, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, có thể tưởng tượng, gò má cậu rất nhanh sẽ sưng lên:“Từ Đông, cậu bị bệnh à??”
“Mạnh Vũ Phồn, cậu đừng có giả vờ làm người tốt nữa.” Từ Đông cười như bị bệnh tâm thần, hai vai rung lên: “Việc tớ tham gia giải tự do, trên đời này chỉ có trời biết, đất biết, cậu biết, tớ biết, cậu nhận đi, là cậu đã báo cáo với ban huấn luyện chuyện này, đúng không?”
※
Mười một giờ tối, Dương Tiếu tắm rửa thoải mái, mặc áo choàng tắm với hương thơm dịu dàng, nằm ngả ra sofa một cách lười biếng.
Tối hôm nay Đường Thư Cách không ở nhà, tất cả mọi người trong công ty cô ấy đều tham gia team building ở ngoại ô. Trong WeChat Đường Thư Cách đầy tức giận, cô ấy nói, nơi mà công ty cô ấy chọn vừa vắng vẻ vừa tệ, ngay cả việc nấu cơm cũng cần tập thể hợp tác đánh lửa, buổi tối cô ấy chỉ có thể lấy chăn quấn quanh người cho đỡ lạnh, thấy hối hận vì không đem theo áo lông.
Dương Tiếu vui sướng gửi đi một loạt biểu cảm cười lớn, nghĩ một chút, cô đứng dậy lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp kem, sau đó bật TV mở chương trình tống nghệ mà cô thích, hai chân đặt lên trên bàn, bên cạnh đặt mấy lọ sơn móng tay...
Sau đó “tách tách”, cô chụp tấm ảnh gửi cho người bạn thân của mình.
Lol: Đường Đường thân ái, tớ thật thông cảm với cảnh ngộ của cậu.
Lol: Nhân tiện nhắc tới, tớ mới vừa ngâm mình thư giãn, bây giờ đang cực kỳ thoải mái nằm trên sofa xem TV.
Lol: 【 chia sẻ ảnh chụp 】
Sugar Đường: ...
Sugar Đường: Cậu có còn một chút tình chị em không thế?
Lol: Tình chị em nào? Tình chị em như trong tiết mục tuyển tú hai người hoàn toàn không quen biết nhau bắt buộc ở cùng phòng lại còn phải so tài nhưng trước màn hình lại không ngừng khen đối phương đúng không?
Sugar Đường: ...
Dương Tiếu để điện thoại sang một bên, xé túi đựng mặt nạ ra cẩn thận đắp lên, vỗ vỗ cho thấm vào da mặt. Dung dịch trong túi còn lại cô không nỡ bỏ đi, toàn bộ bôi lên cổ ...Khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ của mỹ nhân đều nhờ vào nhân dân tệ đắp lên.
Cô vừa nghe TV, vừa dùng miếng cạo gió mát xa chân. Người khác khen chân cô vừa trắng vừa mịn, nhưng lại không biết mỗi ngày cô đều kiên trì matxa chân một trăm lần, lưu thông mạch máu.
Con gái ơi là con gái, muốn xinh đẹp thật không dễ dàng mà.
Khi cô đang hì hụi mát xa chân, điện thoại bên cạnh vang lên.
Mà người gọi điện thoại lại là Mạnh Vũ Phồn.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm, cậu ấy nửa đêm gọi cô làm gì?
Dương Tiếu nghi ngờ nghe điện thoại, giây tiếp theo, nghe tiếng nhạc ồn ào sôi động ùa tới, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ cô.
Dương Tiếu: “...? Mạnh Vũ Phồn?”
“Alo? Alo? Nghe thấy không?” Một người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia đang hét lên trong tiếng nhạc: “Xin hỏi cô có phải là “Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời” không?
Dương Tiếu: “...hả?”
Người đàn ông trung niên: “Tôi là bảo vệ quán Bar! Bạn cô say rồi! Cậu ấy đang muốn lên sân khấu nhảy thoát y!!”
Dương Tiếu: “...hả?”
Người đàn ông trung niên nói: “Chỗ chúng tôi là quán Bar nghiêm túc, không được gây rối! Cô mau đến đưa bạn cô về đi, thân hình cậu ấy to lớn quá, để giữ được cậu ấy chúng tôi phải huy động đến ba bảo vệ đấy!!!”
Dương Tiếu im lặng.
Dương Tiếu im lặng.
Dương Tiếu không im lặng được nữa.
“Tôi nghĩ anh đã nhầm rồi.” Ánh mắt Dương Tiếu như không, nhìn lên móng chân vừa mới sơn xong: “Tôi và ... chàng trai nhảy thoát y này hoàn toàn không quen, anh có thể gọi cho người bạn khác của cậu ấy.”
“Cái gì? !” Người đàn ông trung niên còn đang quát lên: “Tôi tưởng cô là bạn gái cậu ấy!! Cậu ấy cứ gọi cái gì Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, số điện thoại của cô trong điện thoại cậu ấy là đầu tiên, lại còn một loạt ký hiệu mặt cười, tôi cứ tưởng rằng cô là bạn gái Tiếu Tiếu của cậu ấy chứ!!”
“...” Dương Tiếu nói: “Không, anh hiểu lầm rồi, tôi với cậu ấy không có quan hệ gì.”
Nói xong, cô không đợi người đàn ông trung niên nói gì, lập tức tắt điện thoại.
Chó chết, không ở ký túc xá mà ngủ, lại còn đi Bar uống rượu? Chả lẽ cậu không biết tửu lượng của cậu kém thế nào sao? Lại còn nhảy thoát y??? Thật sự là muốn làm phản rồi!
Dương Tiếu không biết cậu buồn phiền việc gì, Dương Tiếu cũng không quan tâm cậu buồn phiền việc gì.
Dù sao, cô là người thuê cậu, là bậc trên của cậu, là chủ của cậu, và không phải là bạn gái cậu. Cô vừa tắm gội thơm tho, sơn móng tay, đắp mặt nạ, tuyệt đối không thể ra ngoài!
. . . . . .
Mười phút sau, Dương Tiếu ngồi trong chiếc xe Buick màu đỏ, gọi điện thoại cho Mạnh Vũ Phồn.
Cô đi rất vội, chỉ choàng bên ngoài bộ đồ ngủ một cái áo khoác, đeo đai lưng rất nhanh, vì để thuận tiện khuân vác “vật nặng”, cô lấy từ trong tủ giầy đôi Nike AJ đi vào...
Cô nhìn bản thân mình trong gương, phát hiện cách ăn mặc của cô chẳng ra cái gì, cực kỳ quái dị.
Điện thoại reo ba hồi chuông, rất nhanh liền có người nghe máy.
Nghe điện thoại vẫn là người đàn ông trung niên lúc đầu: “Alo? Là cô “nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời” phải không?
“Vâng...” Dương Tiếu không nghĩ Mạnh Vũ Phồn sẽ lưu danh bạ cô bằng một loạt ký hiệu biểu cảm, thật sự là xấu hổ cực kỳ: “Phiền ông gửi tôi định vị quán Bar, tôi đang đến đón cậu ấy.”
Người đàn ông trung niên nghi ngờ nói: “Cô tới đón cậu ấy? Không phải cô nói không phải bạn gái cậu ấy sao?”
“Tôi quả thật không phải bạn gái cậu ấy.” Dương Tiếu thở dài: “Tôi kiếp trước nợ cậu ấy tám trăm vạn, kiếp này đầu thai làm mẹ cậu ấy.”