Edit: Sư tử biển
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 35: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn ném trúng trái tim Dương Tiếu hơn (2)
---
Trên khán đài, Lưu Duyệt Nguyệt hưng phấn giơ gậy bong bóng lên vẫy nhiệt tình, cùng bạn học tổ chức thành từng đợt sóng nhấp nhô trong biển người, cổ vũ cho đội bóng rổ nhà mình.
Dưới tiếng hò reo của bọn họ, thì tiếng reo hò của bạn bè, người thân đội Đại học Hoa Thành ở phía đối diện hòan toàn bị lấn át.
Dương Tiếu đứng trong biển người màu xanh biếc, trên tay còn cầm hai cây gậy bong bóng cổ vũ thật to, thật là ở cũng không được, đi cũng không xong.
Trên sân, tình hình trận đấu đang đến hồi căng thẳng.
Đại học Truyền thông Hoa Thành thật sự là một đội mạnh, sau khi được Buff toàn sân thì triển khai toàn bộ hỏa lực, hiệp thi đấu thứ nhất vừa mới bắt đầu chưa lâu, đã dẫn trước năm điểm.
Tiền đạo phụ của bọn họ không hổ danh là MVP của năm ngoái, người có năng lực cực kì mạnh mẽ. Cho dù Dương Tiếu hoàn toàn không hiểu rõ gì về bóng rổ cũng có thể nhìn ra thế tấn công mạnh mẽ của người kia, dưới chân cứ như có gắn máy gia tốc, xoay người một cái, chân bước một bước liền thuận lợi dẫn bóng qua người, ném thẳng vào rổ.
Động tác của cậu ấy dứt khoát, lập tức nhảy lên lấy đà ném rổ ―― nếu lần này bóng vào rổ thì Đại học Truyền thông có lẽ sẽ dẫn trước Đại học Hoa Thành sáu điểm.
Tim Dương Tiếu treo ở trên cao, ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo.
May mà ngay lúc chỉ mành treo chuông, bỗng nhiên có một bóng áo đỏ trắng từ dưới rổ xuất hiện, mưu trí nhảy ra chắn bóng thành công ――
―― Chắn bóng thành công!
Đối thủ tấn công thất bại, bóng lại tiếp tục do người phòng thủ phát lên, lại lập tức bị dội ngược về.
Nhịp điệu tấn công của Đại học Truyền thông bị gián đoạn, bóng lại rơi vào tay Đại học Hoa Thành, mọi người lại nhanh chóng hướng về bảng rổ phía bên kia.
Mà người cản phá thành công quả bóng ban nãy không phải ai khác, chính là Mạnh Vũ Phồn.
"Mạnh Vũ Phồn, cậu quá tuyệt! !"
Dương Tiếu mừng như điên, lập tức giơ cao hai tay, phấn khích hoan hô.
Nhưng cô đã quên, bây giờ cô vẫn còn cầm hai cây gậy bong bóng màu xanh biếc lớn. Xung quanh tất cả học sinh của Đại học Truyền thông đều tiếc nuối vì quả bóng bị cản phá mà kêu lên đầy tiếc nuối, ấy vậy mà tiếng hoan hô của Dương Tiếu nói ra vào lúc đó.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn cô, hoàn toàn không rõ bên mình thế nào lại lẫn vào một kẻ phản đồ như thế!
Lưu Duyệt Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Chị Dương Tiếu, cho dù chị cổ vũ cho anh Mạnh, cũng phải nhỏ tiếng chút nha."
Dương Tiếu lúng ta lúng túng rụt tay về, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Trên sân, Mạnh Vũ Phồn dừng chân lại:…Kì lạ, hình như cậu vừa nghe thấy tiếng chị Tiếu Tiếu thì phải?
Tầm mắt cậu nhanh chóng hướng về khu khán đài của đội cổ vũ màu đỏ trắng, nhưng cũng giống như những lần trước, sự tìm kiếm của cậu lại vô vọng.
Cô gái mà cậu tâm tâm niệm niệm không có mặt trên hàng ghế dành cho khán giả.
Dương Tiếu không đến xem cậu thi đấu ―― Sự thật này làm cậu vô cùng khó chịu.
Cậu có thể chịu đựng được sự la ó của khán giả, cậu có thể chịu đựng được sự tấn công của đối thủ, nhưng cậu không thể đối mặt với sự thất hứa của Dương Tiếu.
Cậu nghĩ, có phải chị Dương Tiếu tạm thời phải tăng ca không? Có phải gần đây cậu lạnh nhạt với chị ấy nên chị không vui không? Hay là do thái độ nói chuyện hôm đó của cậu với chị làm chị tức giận? Cũng có thể là cậu không nên nhận đơn hàng của Lưu Duyệt Nguyệt?
Thế nhưng bây giờ, cậu bi thương đến đứng cũng không vững, làm sao có thể ném phạt chứ?
"Phồn Tử." Ánh mắt của Lưu Phương Châu nghiêm túc chuyền quả bóng cho cậu, "Lần này, cậu thay tớ ném phạt."
Mạnh Vũ Phồn sửng sốt: "Tớ?"
"Đúng vậy, là cậu." Lưu Phương Châu kiên định nói, "Tin tưởng chính mình, trận đấu này cậu chắc chắn có thể làm được."
. . . . . .
Dưới sự giúp đỡ của đội ngũ y tế, Lưu Phương Châu khập khiễng đi ra ngoài sân.
Mạnh Vũ Phồn nhìn bóng cậu ấy rời đi, hai tay ôm chặt quả bóng trước ngực, từ từ đi tới vạch ném phạt.
Năm cậu tám tuổi, đã quyết định coi bóng rổ là sự nghiệp theo đuổi suốt đời, cậu không đếm rõ được mười mấy năm qua cậu đã ghi được bao nhiêu bàn thắng. Bất luận là ném phạt, ba điểm hay là úp rổ, cậu đều đã trải qua tập luyện trên vạn lần rồi.
Nhưng chỉ có lúc này đây, cậu với tư cách là người ném phạt đứng ở vạch ném phạt.
Trong mười mấy giây ngắn ngủi, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người cậu.
Đồng đội chờ đợi, đối thủ như hổ rình mồi, đội cổ động viên lo lắng, còn có…
Còn có ―― những tiếng la hét trên khán đài.
Đây chính là nhược điểm lớn nhất trên sân khách.
Lúc ném phạt, điều cần thiết nhất là người ném phạt tâm lý phải vững vàng, nhưng mỗi lần thi đấu trên sân khách, luôn có thể nghe thấy tiếng reo hò dời núi lấp biển của khán giả truyền đến.
Phong trào Thể dục thể thao cũng là chân thật nhất nhưng cũng là khắc nghiệt nhất, cơ bản không có cái gì gọi là thi đấu hữu nghị, thứ nhất so với thứ hai, đây chính là một trận chiến trần trụi, thắng bại có sự phân biệt rõ ràng, sẽ không có ai quan tâm đội thua cả.
Hai nghìn khán giả trong phòng, trong đó đoàn cổ vũ của Đại học Hoa Thành có hơn một trăm người, tiếng hò hét của bọn họ cơ bản đã bị lấn át bởi khán giả của đội chủ nhà.
Mạnh Vũ Phồn đứng sau vạch ném phạt, quả bóng trong tay cậu nảy lên hạ xuống, một, hai, ba …
Tiếng la hét càng lúc càng lớn, Mạnh Vũ Phồn tự nói với chính mình không cần phải để ý đến những tiếng la hét này, nhưng tim cậu vẫn đập hơi nhanh một chút, điều này cho thấy cậu đang hồi hộp.
Nhưng mà ngay tại thời khắc này, lúc mà khắp sân vận động đều vang lên tiếng “Truyền thông chiến thắng!” thì một âm thanh khác đột nhiên vang lên ――
――"Mạnh Vũ Phồn! ! !"
Giọng nói này quen thuộc quá.
Là giọng nói mà cậu tâm tâm niệm niệm, khó mà quên được.
――"Mạnh Vũ Phồn! ! !"
Cậu từng nghe tiếng cười của cô, tiếng khiển trách của cô, và cả tiếng thở dốc của cô.
――"Mạnh Vũ Phồn! ! ! Cố lên! ! ! ! ! !"
Phải nói rằng âm thanh đó rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không thể chống lại được một nghìn chín trăm tiếng nói kia, nhưng Mạnh Vũ Phồn quả thật đã nghe thấy.
Thời gian giống như được kéo ra rất dài, rất vội, cậu nhảy lên ném bóng, tiếp đất.
Quả bóng rổ vững vàng từ trong tay cậu bay ra ngoài, quét qua không trung tạo thành một đường parabol đẹp mắt.
Sau đó, bóng chính xác rơi vào rổ.
―― bóng, vào rổ! ! !
Thế nhưng Mạnh Vũ Phồn không nhìn theo quả bóng, mà cậu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Chỉ thấy cô gái của cậu đang đứng giữa rừng xanh biếc kia, vọt đến bên lan can, trong tay cầm một cái khăn quàng cổ màu đỏ và một chiếc khăn tay màu trắng, đang tích cực vẫy về phía cậu.
Đây là do cô lục tìm khắp người mới có được, là thứ duy nhất mà cô có thể tìm được để phối cùng màu với màu đồng phục của cậu.
Dương Tiếu đứng trên khán đài cao, cúi đầu nhìn cậu cười.
Nét mặt tươi như hoa, trong ánh mắt cô phản chiếu hình bóng của cậu.
Bởi vì vóc dáng cô thấp, mỗi lần nói chuyện với Mạnh Vũ Phồn đều phải ngửa đầu nhìn cậu. Chỉ có lúc này, cô mới cúi đầu xuống nhìn cậu.
"Chúc mừng." Dương Tiếu dùng khẩu hình miệng nói, "Bóng vào rổ."
. . . . . .
Huấn luyện viên đã từng nói, trên sân đấu, chuyện quan trọng nhất là bắt bóng và ném vào rổ.
Nhưng so với ném bóng vào rổ, Mạnh Vũ Phồn càng muốn ném trúng trái tim Dương Tiếu hơn.
Sau khi kết thúc hiệp đấu đầu tiên, huấn luyện viên Vũ điều chỉnh nhân sự, vào thay Mạnh Vũ Phồn là một hậu vệ. Sau khi Mạnh Vũ Phồn được đả thông tinh thần, đem tất cả các các ý niệm hỗn loạn ném ra sau đầu, mặc kệ là chị Tiếu Tiếu tột cùng là vì lí do gì mà không đến, bây giờ cậu không thể phân tâm! Cậu là nhiệt tình yêu bóng rổ, cả cuộc đời này cậu xác định đi theo con đường bóng rổ chuyên nghiệp, nếu như ngay cả thi đấu vòng loại giành giải quán quân cậu cũng không làm được thì còn lấy tư cách mặt mũi gì đi gặp chị Tiếu Tiếu đây.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn, hiệp thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu.
Điểm số trên sân giữa hai đội theo đuổi nhau rất sát sao, cầu thủ hai đội cứ cậu dẫn bóng tôi cản phá, thường thường là vừa mới chiếm được một chút ưu thế đội bên kia liền nhanh chóng vượt qua.
Nhưng nhìn tổng thể mà nói, vẫn là đội Đại học Truyền thông nhỉnh hơn một chút.
Tiền đạo phụ của đội bọn họ quả thật quá xuất sắc, triển khai các đợt tấn công liên tiếp nhưng thể lực, trạng thái vẫn duy trì tốt, mỗi lần thay người không tới ba phút là lại vào sân rồi.
Vào lúc hiệp đấu còn khoảng hai phút nữa là kết thúc, huấn luyện viên đối phương đã xin hội ý ―― mà sau lần hội ý này là thay tiền đạo chính, cậu ta cao hơn hai mét, khắp người cơ bắp cuồn cuộn, ước chừng có lẽ phải sáu mươi cân! !
"Á đù, này TM đâu phải tiền đạo chính, này TM là xe tăng bọc thép chứ còn gì nữa?" Đội trưởng Lưu Phương Châu của Đại học Hoa Thành thấp giọng mắng, khiến mọi người cũng phụ họa theo.
"Vũ Phồn, bên đội chúng ta sẽ thay cậu vào." Thấy thế, Huấn luyện viên Vũ lập tức dặn dò, "Lúc cậu vào sân chú ý một chút, đừng tranh chấp bừa bãi với cậu ta, cẩn thận bị thương đấy."
"Vâng." Mạnh Vũ Phồn đã sớm kiềm chế không được. Cậu ném chai nước xuống, lập tức chạy vào sân.
Cái người xe tăng bọc thép kia thấy cậu vào sân thi đấu, nở một nụ cười khinh miệt nhìn cậu, nghiêng đầu không biết nói gì với tiền đạo phụ, sau đó hai người phát ra một trận cười to, nhìn Mạnh Vũ Phồn với ánh mắt tràn ngập sự châm chọc.
Mạnh Vũ Phồn cơ bản không thèm để ý đến bọn họ, dù sao cũng đều là những lời nói rác rưởi mà thôi, nếu như bây giờ cậu mà để ý thì chỉ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu mà thôi.
Chỉ là cậu không thèm để ý đến, không có nghĩa là người khác không thèm để ý đến.
Trên khán đài, Dương Tiếu hung hăng trừng mắt nhìn tên xe tăng bọc thép kia, nếu như ánh mắt mà có thể bắn ra phi đao, không biết cậu ta phải chết bao lần rồi.
"Con gấu chó chết tiệt kia đang nói gì vậy?" Dương Tiếu oán thầm trong lòng, "Còn có ý cười nhạo Mạnh Vũ Phồn hả? Cũng không nhìn xem bản thân mình là loại gấu gì."
Rất nhanh trận đấu lại bắt đầu, tiếng còi của trọng tài vừa mới vang lên, vận động viên hai đội truy cản theo quả bóng màu cam, hơi thở của mọi người đều mang theo tinh thần chiến đấu.
Đại học truyền thông ném bóng vào rổ ―― Đại học truyền thông lại ném bóng vào rổ ―― Đại học Hoa Thành đang đuổi theo gắt gao ―― Đại học Hoa Thành ghi được ba điểm ―― Tiền đạo phụ của Đại học Truyền thông ném bóng dội bảng ―― Trung phong Đại học Hoa Thành cản phá thành công ――
Thời gian kết thúc hiệp đấu chỉ còn lại năm giây, đột nhiên vang lên một tiếng hét đau đớn, trận đấu đã được tạm dừng.
"Đại xe tăng" của Đại học Truyền thông đã có tình huống có lỗi với đội trưởng Lưu Phương Châu của Đại học Hoa Thành dẫn đến bị thương.
Bên trong đám người, Lưu Phương Châu ôm đầu gối quỳ rạp dưới đất, trong miệng truyền đến tiếng thở hổn hển.
"Đội trưởng. . . . . ." "Đội trưởng?" "Đội trưởng cậu không sao chứ? ?"
Tất cả các cầu thủ tập trung xung quanh, bác sĩ của đội, huấn luyện viên và trọng tài cũng lập tức lại gần, sau khi khám qua, phán đoán Lưu Phương Châu cũng không bị thương gân động cốt, nhưng mà cơ bắp bị tổn thương, cần lập tức rời sân nghỉ ngơi.
Mạnh Vũ Phồn nhíu chặt lông mày: "Đội trưởng, cậu nghỉ ngơi cho tốt vào, tiếp sau đây còn chỉ dẫn chúng tôi."
Bởi vì là đối thủ phạm luật, cho nên dựa theo luật, Đại học Hoa Thành có một cơ hội ném phạt, nếu như lần này ném phạt thành công thì có thể cân bằng điểm số rồi.
Bình thường mà nói, trong đội bóng rổ sẽ có một người chuyên thực hiện các pha ném phạt, là người tâm tình ổn định nhất đội. Mà ở đội bóng rổ Đại học Hoa Thành, người lớn tuổi nhất - Lưu Phương Châu chính là người thực hiện các quả ném phạt đó.