Edit: Phong Ca
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
Sau khi bọn họ ra khỏi nhà hàng, liền lái xe chạy như bay về hướng công ty cho thuê bạn trai.
Công ty của Đường Thư Cách nằm ở khu dành cho các công ty IT khởi nghiệp, có rất nhiều công ty chuyên về network. Hầu như mỗi ngày đều có công ty mới thành lập, hoặc là chống đỡ không nổi liền phá sản.
Thi thoảng lại gặp người đứng giơ biểu ngữ đòi lương, những trường hợp như thế này không còn xa lạ gì ở xã hội hiện tại ―― dù sao, công ty Internet nghe có vẻ mang phong cách tây, trên bản chất thực ra bọn họ chẳng qua chỉ là một loại hình thức mà thôi.
Văn phòng của công ty Cho thuê bạn trai nằm ở một phần tư của tầng lầu, có hơn bốn mươi nhân viên, chia làm các bộ phận, bộ phận dịch vụ khách hàng và bộ phận thương mại thị trường, bộ phận nghiên cứu và phát triển, và mấy bộ phận khác nữa. Đường Thư Cách làm ở bộ phận thương mại thị trường, mỗi ngày không phải ở công ty thì chính là ra ngoài tìm kiếm tài nguyên.
Nhưng kết quả thì sao, người đến rồi đi, công ty đều cho đi hết luôn rồi!
Cô lưu ở máy tính trong phòng làm việc của công ty còn có mấy anh chàng nhân viên tiềm năng mà cô vừa đặt lịch, nhưng mà cũng không cần đến nữa rồi.
Trong công ty vô cùng lộn xộn nhốn nháo, trên mặt đất vứt đầy rác, ở bên ngoài có không ít người đang chuyển đồ. Với cả đồ mà bọn họ chuyển cũng không phải là đồ dùng cá nhân mà là máy tính, máy in, bàn ghế và các đồ dùng văn phòng, thậm chí còn có người tìm được xe đẩy, đem cây phát tài của công ty đi rồi.
"Thư Cách, sao bây giờ cô mới đến thế!" Một nữ đồng nghiệp đứng trước mặt bọn họ, nghe tiếng giống như vừa mới có người nhà gọi điện cho cô ấy, "Sau khi cảnh sát ghi chép xong thì đi rồi!"
"Các cậu đang làm gì ở đây thế?" Đường Thư Cách mờ mịt hỏi.
"Còn có thể làm gì chứ, chuyển chút đồ dùng về nhà, giảm bớt tổn thất cho bản thân!" Nữ đồng nghiệp buồn bực nói, "Tiền lương tháng trước công ty vẫn chưa trả, thêm nửa tháng này nữa, hai tháng tiền lương rồi. Bây giờ bà chủ cũng chạy trốn rồi, không còn cách nào khác, mọi người chỉ có thể đem đồ dùng trong công ty chia cho nhau thôi!"
Bọn họ làm như thế thật sự giống như trong phim truyền hình vậy, sau khi gia đình quyền quý thất thế, gia nô trong nhà liền đem hết đồ vật trong nhà chuyển đi bán lấy tiền.
Cô ấy tò mò lại nhìn thấy Dương Tiếu cùng Mạnh Vũ Phồn đang đứng bên cạnh Đường Thư Cách, hỏi: "Đây là bạn cô à?"
Đường Thư Cách gật gật đầu, giới thiệu Dương Tiếu trước: "Đây là bạn thân của tôi, bây giờ hai chúng tôi đang ở cùng nhau." Cô lại chỉ về phía Mạnh Vũ Phồn, "Đây là bạn trai mà công ty chúng ta kí hợp đồng, phí dịch vụ của cậu ấy, công ty của chúng ta vẫn chưa thanh toán."
"Việc này tôi cũng không biết nữa!" Vẻ mặt của đồng nghiệp nữ lúc này trông giống như sợ bị bọn họ quấn lấy làm phiền, "Bà chủ bỏ trốn rồi, chuyện phí dịch vụ này cũng không liên quan đến chúng tôi."
Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi phụ giúp chuyển cây phát tài đi .
Nhưng mà trước khi rời đi, cô ấy vẫn có lòng tốt dặn dò Đường Thư Cách: "Những đồ dùng trong phòng này lát nữa sẽ bị mọi người dọn hết đấy, cô cũng nhanh xem có lấy được thứ gì thì lấy đi!"
Đường Thư Cách: ". . . . . ."
Dương Tiếu: ". . . . . ."
Mạnh Vũ Phồn: ". . . . . ."
Mặc dù nói như vậy, nhưng công ty bọn họ nào còn đồ gì đáng giá chứ?
Bàn ghế cũng bị chuyển đi hết rồi, ngay cả cái tủ dùng để để đồ dùng bảo hộ lao động cũng không còn nữa rồi. Trừ hai thùng rác trên mặt đất, thì trên bệ cửa sổ còn hai chậu hoa Lan Chi đã sắp héo rũ.
Đường Thư Cách ngơ ngác đứng nhìn phòng làm việc trống rỗng, mới vừa tuần trước, cô vẫn còn ở đây nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, còn cùng nhau thảo luận công việc trong quý, còn báo cáo với ông chủ tiến độ công việc cơ mà. . . . . .
Mà bây giờ, nơi này chỉ còn lại một đống hỗn độn trên mặt đất.
Cô giống như u hồn đi vào sâu bên trong công ty.
Tại sao hết lần này đến lần khác đều là cô chứ, tại sao lại chính là hôm nay chứ?
Sau khi cô tốt nghiệp đến bây giờ đã thay đổi bao nhiêu công việc, mỗi công ty đều làm không lâu, nhưng đây là lần đầu tiên vào ngày sinh nhật của mình cô bị thất nghiệp!
Dương Tiếu cùng Mạnh Vũ Phồn sợ cô sẽ xảy ra chuyện, vẻ mặt khẩn trương theo sát cô. Cô đi nhanh bọn họ liền đi nhanh, cô đi chậm bọn họ liền đi chậm.
Cứ đi từng bước từng bước như vậy bọn họ đi đến văn phòng của bà chủ, bức tường bên ngoài có một bảng đen dán chữ "Ngôi sao hàng tháng" để khen ngợi, ảnh chụp của Đường Thư Cách được dán bên cột "Giải thưởng khích lệ". cô ấy nói với Dương Tiếu, biểu dương tháng này mỗi người có một phần, nhưng của cô ấy đã có mấy tháng.
"Đường Đường. . . . . ." Dương Tiếu rất lo. Đường Thư Cách tuy rằng là người vô tư, nhưng không có nghĩa là cô ấy vô tư, mãi mãi không biết phiền muộn.
Đường Thư Cách như người mộng du đi đến mở cửa phòng bà chủ ra, cánh cửa bên trong và bên ngoài đều giống nhau, đồ vật có thể dùng đều đã không còn. Trên thảm trải phòng vẫn còn hằn lên dấu vết do kê bàn ghế để lại. Cách đây không lâu, nơi này vẫn còn kê bàn ghế của bà chủ.
Trên tường vẫn còn mấy chữ do bút lông để lại nét chữ phóng khoáng, Dương Tiếu nhìn hồi lâu mới nhận ra là chữ――"Nhậm chức CEO ! Bao nuôi sói nhỏ!"
. . . . . . Phải thừa nhận, vị giám đốc ôm tiền bỏ trốn này đúng là làm được thật .
Ba người lặng im đứng trong văn phòng bà chủ, trong lúc nhất thời không ai biết phải nói gì.
Đúng lúc này, phòng trong đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh quỷ dị ―― như là có ai đang dùng móng tay cào vào tấm ván! ! !
Trong nháy mắt, da gà trên người Dương Tiếu dựng hết cả lên.
Đường Thư Cách hét lớn lên: "Á, tiếng gì thế!"
Như là muốn đáp lại lời cô ấy, những tiếng móng tay cào kia càng ngày càng vang, càng ngày càng vang, càng ngày càng. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thời điểm mấu chốt, Mạnh Vũ Phồn tiến lên phía trước, kéo hai cô gái về phía sau để bảo vệ.
"Đừng sợ." Chàng trai thấp giọng nói, "Tôi sẽ bảo vệ hai người."
Đường Thư Cách run bần bật, cơ hồ muốn đem cả đầu dính vào ngực Dương Tiếu. Dương Tiếu một tay ôm cô, một tay cầm góc áo Mạnh Vũ Phồn, ba người gắt gao tựa vào cùng nhau.
Trong phòng trống rỗng, Mạnh Vũ Phồn ngay cả vũ khí tìm khắp phòng cũng không có, chỉ có thể dùng hai tay che trước ngực thủ thế.
Ánh mắt cậu lướt qua từng góc từng góc trong phòng, cuối cùng dừng lại trên một ngăn tủ.
Đó là một cái tủ rất phổ biến, ba tầng trên là dùng để trang trí các đồ dùng quý giá, phía dưới là là một ngăn tủ với hai cánh cửa. Không gian không tính là lớn lắm, nhìn từ bên ngoài, bên trong chăc chắn không đủ để giấu người.
Móng tay cào vào cửa tủ càng ngày càng lớn. . . . . .
Mạnh Vũ Phồn nhíu mày, cẩn thận bước thừng bước về phía cảnh tủ kia, sau đó vươn tay, chuẩn bị mở cửa tủ ra.
Dương Tiếu cũng bị dọa run sợ, cô nắm chặt góc áo Mạnh Vũ Phồn, không tự chủ nói: "Đừng đi, cậu đừng qua đó, chúng ta nên đi ra khỏi đây thì hơn."
Đường Thư Cách oa oa kêu to: "Mạnh Vũ Phồn! Cậu có biết hay không những người đàn ông cơ bắp lực lưỡng hiếu kì như cậu trong mấy bộ phim kinh dị đều là những người chết trước đấy! ! ! ! !"
Nhưng Mạnh Vũ Phồn không nghe lời khuyên của các cô, bàn tay to lớn từ từ cầm lấy tay vịn từ từ mở cánh cửa tủ ra ――
―― chỉ thấy một con Golden Retriever từ trong ngăn tủ chạy ra, lắc đầu vẫy đuôi nhảy vào lòng Mạnh Vũ Phồn để được ôm ấp! !
Không sai, trong ngăn tủ chính là một con Golden Retriever! Tiếng móng tay vừa cào vào cửa tủ là do chính nó làm.
Chú chó toàn thân lông dài bồng bềnh, màu lông của chú như là ánh nắng mặt trời tỏa sáng rực rỡ. Bởi vì ham chơi mà chui vào trong ngăn tủ, trên người bị dính không ít bụi, nhưng cho dù như vậy, cũng không có thể che giấu được vẻ đẹp anh tuấn của nó.
Dương Tiếu lần đầu biết, thì ra một con chó cũng có thể dùng từ "anh tuấn" này để hình dung.
Nhưng mà tại sao tủ trong văn phòng của bà chủ lại có một con Golden Retriever nhỉ?
"Đại Thánh, là mày à?" Mạnh Vũ Phồn ngạc nhiên gãi gãi cằm nó, đổi lại là chú chó nhảy nhót xoắn xuýt bên cậu.
Đường Thư Cách cũng không sợ hãi, lập tức bước lại gần, nhìn trái nhìn phải, nói: "Đúng là Đại Thánh rồi! Tôi cứ nghĩ bà chủ sẽ dẫn nó đi rồi chứ!"
Dương Tiếu mơ hồ: "Đại Thánh? Hai người quen con chó này hả?"
Đường Thư Cách vội trả lời: "Tiếu Tiếu, cậu quên rồi à? Tớ đã nói với cậu rồi mà, công ty ngoài cho thuê bạn trai còn triển khai các gói dịch vụ đi kèm. Có thể tặng trà sữa, tặng hoa hồng, còn có thể dẫn chó đón cậu tan làm ――ừm, con chó này là con mà lần trước tớ kể đấy, là No.1 ở công ty chúng tớ đó."
Dương Tiếu mơ hồ nhớ ra, hình như Đường Thư Cách đã từng nói đến chuyện này.
Lúc trước, Lưu Duyệt Nguyệt đặt đơn hàng, chính là đặt Mạnh Vũ Phồn và Đại Thánh chung một đơn, nếu không Mạnh Vũ Phồn cũng sẽ không quen nó.
Dương Tiếu nhìn thấy chú chó vừa anh tuấn vừa nhiệt tình, lại thông minh này, cảm thán tự đáy lòng: "Chú chó này trông thật đáng yêu."
Trên cổ nó còn có một cái vòng, bên trên thắt một cái nơ, trông rất ra dáng quý ông.
"Đương nhiên rồi!" Đường Thư Cách nói, "Đại Thánh có giấy chứng nhận huyết thống đàng hoàng đấy! Bà chủ vẫn luôn miệng nói, cô đừng xem nó là một con chó, nó có giá trị ít nhất hai vạn đấy! ―― a!"
Ánh mắt Đường Thư Cách đột nhiên sáng lên.
Nàng nhìn chú chó, nhìn sang Dương Tiếu, lại nhìn chú chó, rồi lại nhìn sang Dương Tiếu
Ánh mắt cô ấy chớp chớp, giống như ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nhân viên quản lý nhà hàng hôm nay, ngụ ý điên cuồng: "Tiếu Tiếu, cậu xem chú chó này đi, có giống tiền lương đang bị thiếu của tớ không?"
Dương Tiếu nháy mắt liền hiểu ra ý đồ của cô, lập tức từ chối: "Không giống, đương nhiên không giống! Tiền lương của cậu chẳng lẽ có thể ăn có thể uống lại còn có thể rụng lông được sao?"
"Tiếu ~ Tiếu ~~~~"
"Không được, trong nhà có đứa điên cuồng như cậu là đủ rồi, không thể lại thêm một đứa như này nữa." Dương Tiếu lạnh lùng từ chối. "Với lại, nuôi một con chó không thể quyết định bốc đồng được, nó và giống chó nhỏ không giống nhau, nó cần phải vận động cực kì nhiều. Cậu cảm thấy hai ngươi chúng ta, buổi chiều mỗi tuần ai có thời gian dẫn nó đi dạo bãi cỏ được?"
Cô cũng không phải là người chuyên quyền độc đoán như phát xít, nếu như đây là một chú chó có dáng dấp nhỏ nhắn hoặc là một con mèo thì Dương Tiếu sẽ đồng ý cho cô bạn đem về nuôi.
Nhưng Golden Retriever là một giống chó lớn! Dương Tiếu thật sự không thích vận động, cô tuyệt đối sẽ không vì một con chó mà phơi người dưới ánh mặt trời mấy tiếng đồng hồ như vậy.
Đường Thư Cách bị cô thuyết phục, chỉ có thể tiếc nuối nhìn chú chó nhanh nhẹn thông minh này mà thôi.
Thật xin lỗi, tuy rằng cô thực sự thích nó, nhưng mà cô càng thích ở nhà nằm chơi. . . . . .
Đúng lúc này, Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ôm cổ Golden Retriever.
Chú chó vẫy đuôi nhiệt tình, lè lưỡi ra, liếm khắp mặt cậu .
"Chị Tiếu Tiếu!" Mạnh Vũ Phồn ôm nó trong lòng như người anh em thất lạc nhiều năm không gặp, gắt gao không chịu buông tay, "Chị mang nó về nuôi đi, về sau chúng ta mỗi tuần một người thay phiên nhau mang nó đi ra ngoài chơi, được không?"