Edit: Sư Tử Biển
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh Bao Nhỏ
“Nếu Muốn Chụp Bao Tải Đánh Người, Phải Tránh Xa Chú Cảnh Sát Rồi Hãy Xuống Tay” [1]
Từ khi Mạnh Vũ Phồn được Dương Tiếu – một gia sư đặc biệt, phụ đạo, cậu cũng không đến lớp phụ đạo tiếng Anh dành cho đội viên đội bóng rổ nữa.
Người khác học tiếng Anh đều ủ rũ, càng học càng ghét. Nhưng Mạnh Vũ Phồn học tiếng Anh, đối với cậu mà nói đó là “cách tiếp cận hai hướng”, không những thành tích tiếng Anh tiến bộ vượt bậc, mà còn có một loại “thành tích” khác càng ngày càng tăng cao.
Cậu không chỉ đem tất cả những kiến thức đã học để “thấu hiểu đạo lí”, thậm chí có khả năng “học một biết ba”, còn thường xuyên “treo đèn chiến đấu ban đêm”, “vất vả vừa làm vừa học”. Dương Tiếu thân là gia sư, cũng phải ngạc nhiên về khả năng “thiên phú dị bẩm” ấy của cậu, khen ngợi cậu “hậu sinh khả úy”, làm cho cô “hưởng lợi cũng không ít”.
Bởi vì học vào ban đêm, tiếp thu kiến thức rất tốt, nên ban ngày Mạnh Vũ Phồn tràn đầy sức sống, dẫn bóng như bay, là một tiền đạo nhưng ngay cả công việc của hậu vệ cũng bao luôn, nhìn cách cậu chạy khắp sân như thể có nguồn năng lượng vô tận.
Các đồng đội của cậu vì thức khuya để học, quầng mắt cũng biến thành màu đen rồi, ngay cả lúc chạy trên sân tập cũng lẩm bẩm những từ đó, trái ngược với đồng đội hệt như cái xác không hồn, thì Mạnh Vũ Phồn lại cho thấy một cảm giác kì lạ từ đầu đến chân.
“Phồn Tử gần đây có chuyện gì vậy? Uống nhầm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi hả?”
Tớ thấy là trúng thuốc ái tình mới phải!”
“Cậu ấy bây giờ thật sự rất kì lạ, lớp tiếng Anh thì chỉ học duy nhất một lần, nhưng ngày nào cũng ăn mặc chỉn chu.”
“Không phải là cậu ấy đã nản chí từ bỏ tiếng Anh, muốn làm cá chết rồi à?”
Biểu hiện lạ lùng của Mạnh Vũ Phồn, thậm chí đã kinh động đến cả huấn luyện viên Vũ.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, huấn luyện viên Vũ đã gọi riêng Mạnh Vũ Phồn tới văn phòng nói chuyện.
“Mạnh Vũ Phồn, tôi nghe nói gần đây mấy tiết học tiếng Anh cậu cũng không đến, có chuyện gì thế?”
Vẻ mặt của huấn luyện viên Vũ tỏ vẻ không đồng tình, “Cậu không thể sa sút việc học như thế này được! Đây là một quy định bắt buộc được ban hành bởi phòng đào tạo của trường. Các cậu nhất định phải giành chiến thắng trong kỳ thi CET-4, lần thi này cũng quan trọng như những trận thi đấu của chúng ta vậy. Cậu có thể giành chiến thắng trong thi đấu bóng rổ, lẽ nào không thể giành chiến thắng kì thi này hay sao?"
Mạnh Vũ Phồn lúc này mới phát hiện ra huấn luyện viên hiểu lầm mình, cậu nhanh chóng giải thích: “Huấn luyện viên, không phải đâu ạ! Em cũng biết là trình độ tiếng Anh của em không được tốt, vì vậy em đã mời một gia sư dạy một kèm một, mỗi ngày đều phải học thêm ba tiếng đồng hồ đấy ạ!”
“Thật hả?”
“Thật hả?”
Nhìn thấy cậu khẳng định chắc nịch như vậy, huấn luyện viên Vũ nghĩ lại thời gian này, mỗi ngày sau giờ tập luyện, Mạnh Vũ Phồn đều lưng đeo balô vội vàng chạy ra ngoài. Mọi người đều đoán là cậu có bạn gái, phải nhanh chóng đi hẹn hò... Lẽ nào là mọi người hiểu lầm sao?
“Bỏ đi, cậu đã nói cậu đang ôn tập, vậy tôi tin cậu lần này nhé.”
Huấn luyện viên Vũ cầm tách trà lên uống một ngụm, rồi nhổ ra một miếng bã trà, “Đúng rồi, giáo viên dạy các cậu tiếng Anh, họ Vu phải không? Buổi trưa hôm nay tôi có tình cờ gặp thầy ấy ở nhà ăn, thầy ấy muốn tôi hỏi xem sao cậu không lên lớp, còn nói cậu là đại diện lớp học nữa đấy, thầy ấy nói nếu cậu có thời gian thì qua chỗ thầy lấy bài thi. Cậu cũng không thể phụ lòng tín nhiệm của giáo sư Vu được!”
“...”
Mạnh Vũ Phồn nhíu nhíu mày. Vu Hoài Ba quan tâm cậu vậy sao? Một thầy giáo tiếng Anh được điều chuyển đến, tại sao lại có thể để tâm tới cậu chứ?
Trực giác của cậu luôn đúng, cậu luôn cảm thấy bên trong chuyện này có vấn đề gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn nghĩ không ra Vu Hoài Ba tại sao lại nhắm vào mình.
Vì thế, cậu còn cẩn thận thăm dò bạn cùng lớp tiếng Anh Hoàng Hiểu Kha một phen.
“Hiểu Kha, giáo sư Vu Hoài ..., thường xuyên nhắc tới tớ trên lớp tiếng Anh à?”
“Hả…?” Hoàng Hiểu Kha dùng một ánh mắt tự ái mãnh liệt nhìn cậu, “Cậu không lên lớp, thầy ấy nhắc tới cậu làm gì?”
“...” Lẽ nào là cậu nghĩ quá nhiều rồi sao?
Hoàng Hiểu Kha nhún vai, thuận miệng nói: “Có điều là giáo sư Vu lại thường xuyên nói về bạn gái cũ của thầy ấy.”
Mạnh Vũ Phồn cười ha hả: “Thầy ấy chân đạp bao nhiêu thuyền thế kia, cô gái được nhắc tới là bạn gái cũ nào vậy?”
Hoàng Hiểu Kha: “Theo lời của thầy ấy mà nói, thì là người mà thầy ấy đã có tình cảm sâu đậm nhất.”
Mạnh Vũ Phồn hiếu kỳ nói: “Thầy ấy nói thế nào vậy?”
Hoàng Hiểu Kha trả lời: “Thầy nói, thầy với người bạn gái đó tình cảm đặc biệt tốt, đã chuẩn bị ra mắt ba mẹ rồi. Nhưng thầy không cẩn thận phạm vào sai lầm mà ‘tất cả nam giới đều sẽ phạm phải’, bạn gái của thầy lại không nghe thầy giải thích, không những chia tay với thầy, còn vu cáo hãm hại thầy, muốn làm hỏng thanh danh của thầy, nhưng vì thầy vẫn còn yêu nên thầy chọn cách tha thứ cho cô ấy.”
Mạnh Vũ Phồn: “...”
Cậu thật sự không biết phải đánh giá như thế nào về vị thánh nhân trong câu chuyện tình này.
Cái gì gọi là “lỗi lầm mà tất cả nam giới đều phạm phải”? Cái gì gọi là “cô ấy không nghe lời giải thích của tôi”?
Tuy rằng Mạnh Vũ Phồn không quen biết người bạn gái trước đây của Vu Hoài Ba, nhưng Mạnh Vũ Phồn bây giờ thật sự rất muốn khen ngợi người chị gái chưa từng quen biết kia.
Đối với loại người cặn bã này, đương nhiên là trốn xa bao nhiêu liền trốn xa bấy nhiêu! May mắn thay họ đã chia tay trước khi ra mắt phụ huynh rồi, nếu không còn muốn giữ lại nói chuyện kết hôn sao?
Mạnh Vũ Phồn càng cho rằng thật may mắn khi cậu không đến lớp của Vu Hoài Ba, nếu không nghe hắn nói thêm hai câu, chắc chắn thấy ghê tởm mà nôn ra mất.
Kết thúc buổi huấn luyện hôm nay, các thành viên của đội mang theo túi xách, bước chân nặng nề như đi viếng mồ về phía thư viện. Cuối tuần này là đến kì thi CET-4 rồi, mỗi người đều như mắc đại dịch, quả thực so với ra sân thi đấu còn căng thẳng hơn nhiều.
Dù sao, thi đấu không thể trận nào cũng thua, nhưng kì thi CET-4 lại có thể nhiều lần không qua.
Lấy Mạnh Vũ Phồn ra làm ví dụ, ngay từ năm nhất cậu đã đăng kí kì thi CET-4 này, cho đến bây giờ đã học nó được một năm rồi, liên tục thi tám lần, không một lần nào thi qua...
May mà cậu có tố chất tâm lý tốt, nếu đổi là người khác thì đã sớm bị bóng ma tâm lý ám ảnh không dứt ra được rồi.
"Phồn Tử, cuối tuần là kỳ thi CET-4 rồi, cậu thật sự không đến thư viện sao? Đội trưởng Lưu quan tâm nói: "Hôm nay thầy Vu cũng đến, giúp mọi người giải đáp thắc mắc."
"Không đi." Mạnh Vũ Phồn quyết đoán từ chối.
Cậu không cần lãng phí thời gian để nghe Vu Hoài Ba giảng dạy, thời gian này, chi bằng để chị Tiếu Tiếu dạy cho cậu mấy tư thế... à không, kiến thức còn hơn!
Mọi người vừa trò chuyện, vừa bước ra từ bên trong sân bóng rổ, những người khác đi về phía thư viện, chỉ có Mạnh Vũ Phồn tách rời khỏi đội, đi ra ngoài cổng trường.
Trường đại học Hoa Thành có diện tích khuôn viên khá lớn, cổng trường và thư viện ở hai hướng hoàn toàn khác nhau, nếu như không có xe đạp, đi bộ bằng chân, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút mới tới.
Sân bóng rổ ở giữa hai điểm, nghĩ đến chị Tiếu Tiếu đang ở ngoài cổng chờ cậu, cậu đi càng ngày càng nhanh, cậu thật sự hận bản thân không thể bay lên, có thể xuất hiện trước mặt chị Dương Tiếu ngay khi có thể.
Mắt thấy sắp qua một cái ngã tư nữa là đến cổng trường rồi, một giọng nam đột ngột vang lên sau lưng cậu.
"Bạn học Mạnh Vũ Phồn! Cậu đi chậm một chút!"
Mạnh Vũ Phồn bước chân dừng một lát, quay người nhìn lại, mà khi cậu nhìn rõ người gọi cậu lại là ai, cậu thật sự hận không thể giả bộ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng thì tốt.
"Mạnh Vũ Phồn, tôi vừa gọi cậu mấy câu, cậu đi nhanh quá vậy." Vu Hoài Ba thở hồng hộc khi chạy tới nơi, mới chỉ vài bước chạy, trên trán của hắn ta đã rịn ra một lớp mồ hôi, chiếc áo khoác bay lộn xộn, cặp kính gọng vàng trượt xuống sống mũi, hắn vội vàng đỡ lấy nó.
Chàng trai cúi đầu nhìn xuống hắn, kìm nén sự thiếu kiên nhẫn tận đáy lòng, hỏi: "Thầy giáo Vu, thầy có chuyện gì không?"
“Cũng không có chuyện gì lớn lắm.” Vu Hoài Ba làm bộ làm tịch nói, “vừa lúc gặp cậu ở cổng trường, nên muốn nói chuyện với cậu một chút về kỳ thi tiếng Anh.”
... Điều này không khỏi quá trùng hợp hay sao?
Cổng trường và thư viện cách xa nhau vạn dặm, Mạnh Vũ Phồn thật sự không hiểu tại sao hắn có thể gặp mình ở đây.
Chàng trai chẳng muốn giả vờ giả vịt nói chuyện cùng hắn, nhanh chóng buông ra một chuỗi câu dài: “Cảm ơn sự quan tâm của thầy, em vẫn đang chuẩn bị cho kỳ thi CET-4, lần này khẳng định có thể thi qua. Làm phiền thầy nhường đường một chút, bạn của em vẫn đang đợi em ở cổng trường, em đi trước nhé!”
“Chờ đã...” Vu Hoài Ba bị kinh ngạc bởi sự vô lý của cậu.
Mạnh Vũ Phồn làm sao có thể đợi hắn, lập tức nhấc đôi chân dài, nhanh chóng chạy trốn khỏi tầm mắt của Vu Hoài Ba.
Như thường lệ, xe của Dương Tiếu đỗ ở ven đường chờ cậu.
Thấy cậu lên xe, Dương Tiếu buông điện thoại xuống, chào hỏi với cậu: “Hôm nay đúng giờ nhỉ!”
“Chị Tiếu Tiếu khoan hãy nói, lái xe trước đã!”
Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng thắt dây an toàn, vẻ mặt căng thẳng nhìn vào tấm gương phản chiếu, tưởng chừng giống như một đặc công đang thực thi một nhiệm vụ bí mật.
Dương Tiếu ngạc nhiên không hiểu: “Sao vậy?” Sao cậu có vẻ lo lắng thế?” Trong khi nói chuyện, cô khởi động xe, rời khỏi chỗ đậu xe.
“Tôi đang trốn một người.” Mạnh Vũ Phồn lẩm bẩm, “Lúc đi ra tới cổng trường, gặp phải một giáo viên đặc biệt đáng ghét.”
“Phì ...” Dương Tiếu không nghĩ tới lý do này, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn giống một đứa trẻ con vậy, lại ghét việc học?”
“Tôi ghét hay không ghét việc học, với giáo viên có liên quan đấy!” Mạnh Vũ Phồn nghiêm túc nói, “Nếu như chị dạy tôi, có học cả đời tôi cũng đồng ý, nhưng mà để loại người đó dạy tôi, tôi nghe hắn nói một từ thôi cũng thấy ghê tởm.”
“Loại người đó?”
“... Đừng bảo tôi nhắc lại ‘thành tích vĩ đại’ của hắn.” Mạnh Vũ Phồn chán ghét đến cực hạn, “loại người hèn hạ đấy, sẽ có ngày bị ăn hành!”
Hai người trong xe cũng không biết, sau khi bọn họ lái xe rời đi, cổng trường đại học Hoa Thành, một dáng người vội vã xuất hiện.
Vu Hoài Ba nhíu mày nhìn chiếc xe SUV kia chạy đi, thấp giọng nói: “Xem ra Từ Đông không có gạt mình, Mạnh Vũ Phồn với Dương Tiếu quả thật không có gì.”
Ngày hôm đó, hắn đã đem đoạn video ngắn đó cho Từ Đông xem, hỏi cậu người trong đoạn video đó rốt cuộc có phải Mạnh Vũ Phồn không.
Từ Đông nói không phải.
Nhưng Vu Hoài Ba bản tính đa nghi, không tin lời Từ Đông. Hắn đã điều tra, phát hiện Mạnh Vũ Phồn mỗi buổi tối đều sẽ đi ra khỏi cổng trường làm việc riêng với người khác, vì thế hôm nay hắn lén lút theo đuôi cậu tới cổng trường, chính mắt nhìn thấy cậu lên một chiếc xe SUV lạ... Hắn biết, xe của Dương Tiếu là một chiếc Buick nhỏ màu đỏ mới mua được hơn nửa năm, hơn nữa Dương Tiếu đã từng nói qua, cô rất ghét SUV loại xe này vừa to vừa ngu ngốc.
Tóm lại, người lái xe nhất định không phải là Dương Tiếu, người trong đoạn video đó cũng không phải là Mạnh Vũ Phồn.
Trong lòng Vu Hoài Ba có một chút ca ngợi khả năng suy luận tuyệt vời của hắn, hắn cuối cùng cũng yên lòng, sửa sang quần áo rời đi.