Edit: Vân Đạm Phong Khinh
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh Bao Nhỏ
Khuôn mặt của Miêu Mộng Sơ tái xanh. Nếu không phải thiệp mời đã gửi đi rồi không thể thu lại được, thì ả ta thực sự muốn lấy lại thiệp mời từ trong tay Dương Tiếu.
Ả ta hận không thể nói với cả thế giới rằng: "Không có đám cưới nào tiếp theo !!!" Nhưng con đường mà cô ả đang đi này, danh bất chính ngôn bất thuận, nên câu nói đó không thể nào thốt ra.
Trước mặt ả ta, Dương Tiếu bình tĩnh nhét thiệp mời vào túi, cô vốn không sợ ả ta sẽ đi mách lẻo với Hoàng Lão Tà.
Dù sao, hai bên cũng sắp rơi vào cảnh cháy nhà ra mặt chuột, có cố thể hiện tốt hơn nữa cũng là vô ích.
Miêu Mộng Sơ chịu ấm ức lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của ả ta vặn vẹo đi vì tức giận. Ngay cả khi quay lưng rời đi, cũng để lại một bóng lưng vô cùng chật vật.
Dương Tiếu nhìn ả ta đi xa dần. Trong trí nhớ, cô vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh hai người ủng hộ và động viên nhau khi mới đến đài làm việc ... Nhưng đây càng là bằng chứng rõ ràng hơn về việc cô từng ngây thơ tin tưởng người khác như thế nào.
Vì trong lòng tâm sự ngổn ngang, cô không nhận ra đã có một vị khách trêи xe. Khi cô kéo cửa xe chuẩn bị lên xe, một bóng dáng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trêи ghế phó lái ...
Dương Tiếu hét lên vì nghĩ rằng trong xe có trộm.
"Chị Tiếu Tiếu, đừng sợ, là tôi, là tôi!", Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng giơ tay đầu hàng, "Tôi chỉ muốn cho chị một niềm vui bất ngờ..."
"... Đây rõ ràng là một bất ngờ đáng sợ!" Dương Tiếu tức giận vuốt vuốt ngực, và ném chiếc túi trong tay lên người Mạnh Vũ Phồn.
Cô lên xe, mở khóa và hỏi: "Cậu nghe được bao nhiêu rồi?"
Mạnh Vũ Phồn thành thật nói: "Tất cả tôi đều nghe được hết ... Tôi đến từ sớm. Người phụ nữ đáng ghét kia và ông bố đầu nhỏ của ả ta ở đây vừa ôm vừa hôn, còn nói rất nhiều điều không tốt về chị!"
Cậu giống như một đứa trẻ mẫu giáo phàn nàn với ba mẹ sau giờ lên lớp. Khuôn mặt cậu hiện rõ vẻ bất bình, còn hai nắm đấm thì cứ miết vào nhau.
"Bố đầu nhỏ?" Dương Tiếu ngẩn người trong vài giây trước khi nghĩ đến biệt danh mà cô đã đặt cho Hoàng Lão Tà từ nhiều năm trước, "Cá thối với tôm rữa, rùa đen với baba. Tôi thực sự xui xẻo chỉ nhận ra ông bố đầu nhỏ, lại không phát hiện ra bên cạnh mình có một bà mẹ đeo tạp dề sẽ thông báo tất cả những chuyện xung quanh."
"Chị Tiếu Tiếu chị thật là quá lợi hại mà, gieo chữ rất vần!" Mạnh Vũ Phồn vỗ tay bộp bộp, "Chị biết đọc rap rồi đấy!"
"... Đi đi đi." Dương Tiếu không thể nhịn mà đánh vào vai cậu, chỉ là cô đánh rất nhẹ, cô cười nói, "Đúng là mất hứng mà."
Dương Tiếu tâm tình không tốt, không muốn về nhà. Cô chở Mạnh Vũ Phồn đi ăn tối. Trêи đường đi, cô kể cho chàng trai những chuyện không vui giữa cô và Miêu Mộng Sơ.
Kể từ khi cô mở lòng với Mạnh Vũ Phồn về chuyện với Vu Hoài Ba, khoảng cách ban đầu giữa họ đã biến mất. Dương Tiếu bắt đầu học cách nói chuyện, cô tâm sự với cậu về những điều không như ý trong cuộc sống và công việc, chứ không phải giống như trước, chuyện gì cũng tự chịu đựng trong lòng.
Đôi khi, Mạnh Vũ Phồn sẽ khuyên bảo cô và đưa ra một số ý kiến, nhưng hầu hết thời gian, cậu chỉ im lặng lắng nghe mà thôi.
"Biết cách lắng nghe" - Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để vượt xa những người đàn ông khác.
"Tôi hiểu rồi ..." Mạnh Vũ Phồn nghe lời cô nói và chợt nhận ra, "Chị rất ghét Từ Đông, có phải vì lý do này không? Chị đã bị một người bạn tốt phản bội, vì vậy chị lo lắng rằng tôi cũng sẽ bị bạn tốt phản bội."
"Đúng vậy." Dương Tiếu vừa lái xe vừa trả lời. "Nhưng hiện giờ tôi cũng không ghét Từ Đông như trước nữa. Suy cho cùng, cậu ta đã mật báo thông tin cho tôi hai lần. Tôi có thể thấy rằng cậu ta không cố tình nhắm vào cậu và làm tổn thương cậu. Nhưng Miêu Mộng Sơ thì khác, mục đích của ả ta rất rõ ràng, vì con đường thăng tiến của bản thân mà coi tôi như hòn đá ngáng chân. "
Nếu chỉ nhìn vào kết quả, thì Miêu Mộng Sơ quả thực đã thành công.
Đầu năm nay, Hoàng Lão Tà và vợ ly hôn, tuyên bố với bên ngoài rằng họ chia tay trong hòa bình, nhưng người sáng suốt đều hiểu nguyên nhân. Không, ngay sau khi hoàn thành việc phân chia tài sản sau ly hôn, Miêu Mộng Sơ đã chiếm chỗ thành công, đăng một bức ảnh cưới cao cấp của hai người trong vòng tròn bạn bè, bây giờ ả ta đang lo chuyện tổ chức hôn lễ.
"Không có cách nào để kéo chân loại người đó xuống được sao?", Mạnh Vũ Phồn chưa bước chân vào xã hội nên cậu không hiểu làm thế nào mà một kẻ mua danh trục lợi, đạo đức bại hoại như vậy vẫn có thể giữ vị trí cao.
"Nếu là tôi của ba năm về trước, thực sự không có cách nào." Dương Tiếu trông rất bình tĩnh, "Nhưng bây giờ tôi đã là Nữu Cổ Lộc Tiếu* rồi."
(Nữu Cổ Lộc Thị hay Nữu Hữu Lộc Thị là một họ nổi tiếng trong thời Thanh, được liệt vào một trong tám dòng họ lớn nhất thời Mãn Thanh, là dòng họ sản sinh ra nhiều hoàng hậu, phi tần nhất lịch sử Trung Quốc. Sau thời dân quốc, dòng họ này cải thành các họ Lang, Nữu, Lưu, Dương, Triệu, Thiệu, Hòa, Lâm... Ý của Dương Tiếu là bây giờ cô ấy đã khác rồi, là người cao quý có thể làm được những việc mà trước đó làm không nổi...)
"... À?"
"Mạnh Vũ Phồn, tôi hỏi cậu, nếu trong trận đấu, đối thủ của cậu liên tiếp tấn công về bảng rổ bên đội mình, cậu sẽ làm gì?"
"Chẳng thế nào cả ..." Mạnh Vũ Phồn mù mờ trả lời, "Tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn anh ta, không để cho anh ta đến gần và có cơ hội ném bóng vào rổ thôi."
"Đúng vậy." Dương Tiếu nói một cách bình tĩnh. "Miễn là tôi không để ả ta đến gần bảng rổ, như vậy là được rồi."
Mục tiêu của Miêu Mộng Sơ là để mạ vàng cho tổ chương trình , và mục tiêu cuối cùng là vào truyền hình vệ tinh.
Những gì mà bây giờ Dương Tiếu cần phải làm là ngăn chặn Miêu Mộng Sơ và giành lấy tấm vé tiến vào truyền hình vệ tinh từ trong tay ả ta!
Ngoại trừ “Lão nhân” giống như Hoàng Lão Tà ở đài truyền hình, có thể thông qua kênh quan hệ đặc thù để thăng chức, hàng năm vào dịp trước và sau tết Nguyên đán, truyền hình vệ tinh sẽ tiến hành tuyển chọn công khai. Cho dù bạn là một thực tập sinh mới vào đài hay một nhân viên cũ có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc, cho dù bạn là một nhân viên biên chế chính thức, hay chỉ là một nhân viên biệt phái tạm thời, miễn là bạn có kỹ năng thực sự, đều có cơ hội được chọn vào truyền hình vệ tinh!
Số lượng người được truyền hình vệ tinh chọn mỗi năm vô cùng hạn chế. Điều quan trọng nhất đối với các nhà lãnh đạo truyền hình vệ tinh là năng lực cá nhân của nhân viên.
Chỉ cần vài kỳ phát sóng tới, cô có thể gia tăng thứ hạng và tầm ảnh hưởng của chương trình lên một mức nhất định, thì các lãnh đạo trong truyền hình vệ tinh chắc chắn sẽ chú ý đến cô!
Chương trình của họ đã hoạt động được bốn năm. Anh Ngô chỉ một lòng mong giữ vững trạng thái hiện nay, nhưng Dương Tiếu thì khác.
Cô có tham vọng và cũng có năng lực phù hợp với tham vọng ấy - mặc dù không dễ để tăng thứ hạng trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng cô phải cắn răng làm cho bằng được!
...
Gần đây, Dương Tiếu bởi vì công việc mà tích lũy không ít ưu tư phiền muộn, nên sau khi đi ăn cùng với Mạnh Vũ Phồn, cô không đưa cậu trở lại trường, mà theo đường quen khẽ quay đầu và lái xe vào bãi đậu xe của khách sạn.
Khách sạn này là khách sạn nơi hai người "học tiếng Anh". Người phụ nữ ở quầy lễ tân rất quen thuộc với họ, cô ấy chào hỏi Dương Tiếu khi làm thủ tục.
"Chị gái, chị lại đưa em trai đến học tiếng Anh à?"
"Đúng vậy." Dương Tiếu mặt không đỏ, tim không đập nói, "Hôm nay chúng tôi học về các thì trong tiếng Anh".
Ngay khi vừa bước vào trong phòng, còn chưa đến phòng ngủ hai người ngay lập tức bước vào trạng thái học tập.
Dương Tiếu tựa lưng vào cánh cửa phòng, từng nút áo sơ mi của cô bị cậu mở ra. Váy của cô đã được nâng lên đến thắt lưng, đôi tất của cô bị cậu người yêu mạnh mẽ kéo phăng ra, làn da trắng được phơi bày dưới ánh sáng mờ mờ của lối vào, càng làm nổi bật đôi chân sáng như ngọc, đẹp đến mức không gì so được.
Đôi mắt của cậu đỏ lên, gầm một tiếng trong cổ họng và ép người về phía trước.
"Đừng có vội vàng học điều mới như vậy chứ", Dương Tiếu vươn một ngón tay ra, móng tay màu hoa anh đào chỉ lên ngực cậu, khóe môi nở một nụ cười trêu chọc. "Trước tiên hãy để tôi kiểm tra xem những gì đã học lúc trước cậu đã quên hay chưa? "
Trước tiên, cô kiểm tra nội dung bài học của Mạnh Vũ Phồn, bao gồm thì quá khứ nói chung, thì quá khứ tiếp diễn và thì quá khứ hoàn thành tiếp diễn. Mạnh Vũ Phồn quả không làm cô thất vọng, cậu có kiến
thức vững chắc. Mặc dù Dương Tiếu kiểm tra không báo trước, nhưng cậu cũng không hề sợ hãi.
Cậu nín thở, không hoảng không vội, đem tất cả những gì cậu đã học từng chút từng chút thể hiện ra.
Trong khi ôn tập, cậu khiêm tốn hỏi: "Cô giáo, em làm có đúng không? Có phải làm như thế này không? Có phải ở đây không?"
Tiếng thở hổn hển của Dương Tiếu lại vang lên, lưng cô áp vào cửa, nhón chân, hai tay cô nắm lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, dùng môi tìm kiếm yết hầu cậu.
Cô khẽ khen ngợi, nói ra một câu hơi đứt quãng: "Học rất tốt ... good boy của tôi".
Từ "good boy", mặc dù ban đầu có nghĩa là "cậu bé ngoan", nhưng càng được dùng với hàm nghĩa mở rộng hơn, dùng để chỉ chó.
Và Mạnh Vũ Phồn là cậu bé ngoan cũng là chú cún ngoan của Dương Tiếu.
Chú cún ngoan nghe được lời khen ngợi của chủ nhân càng ôm chặt lấy cô hơn. Tại thời khắc này, không rõ là cô đang bám lên cậu, hay là cậu đang ôm lấy cô.
.......
Tình cảm mãnh liệt qua đi, phòng ngủ của khách sạn trở thành một mớ hỗn độn. Dương Tiếu nằm dựa vào thành giường, chiếc chăn trắng tinh khiết đắp lên đến eo cô, toàn thân trêи dưới đều đổ đầy mồ hôi.
Rõ ràng là cơ thể đã mệt mỏi khủng khϊế͙p͙, nhưng sự ưu tư phiền muộn chất chứa trong lòng đã tiêu tan đi rất nhiều.
Mạnh Vũ Phồn không một tiếng phàn nàn, xuống giường và lấy quần áo.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi. Nhìn từ phía sau, cậu có bờ vai rộng và ʍôиɠ hẹp, đường cong cơ thể rõ ràng, giống như một bức tượng tạc được tạo ra bởi một nhà điêu khắc bậc thầy. Cơ lưng màu lúa mì của cậu đầy vết trầy xước, bất cứ ai cũng có thể thấy cậu vừa trải qua sự nhiệt tình như thế nào.
Chàng sói nhỏ này, không một chút phàn nàn, thu dọn đống hỗn độn trêи mặt đất mà không biết rằng mình lại bị người nào đó trêи giường gian manh đánh giá.
Cậu nhặt quần áo của Dương Tiếu từ dưới đất và treo chúng lên. Cậu nhặt đôi tất chân đã rách tả tơi rồi gãi đầu bối rối. Cậu ngượng ngùng nói, "Chị Tiếu Tiếu ... cái này phải làm thế nào đây ..."
"Không sao, cứ vứt nó vào thùng rác đi." Dương Tiếu đứng dậy quấn chăn, khi chân cô chạm xuống đất, thắt lưng cô hơi mỏi, nhưng nó không cản trở hoạt động của cô. “Ở trong nhà vẫn có mấy đôi mới mua, về nhà đổi lại là được!”
"Về ...?" Mạnh Vũ Phồn ngạc nhiên, "Chị phải về rồi sao?"
"Uh." Dương Tiếu đi vào phòng tắm và thản nhiên nói, "Ngày mai còn phải đi làm. Tôi không thể mặc quần áo giống nhau hai ngày liền được, như vậy tất cả các đồng nghiệp đều biết rằng tối nay tôi không về nhà."
Cửa phòng tắm đóng lại, vang lên một tiếng.
Mạnh Vũ Phồn ngồi trêи ghế sofa, đôi tất trong tay dường như còn mang theo nhiệt độ, ánh mắt nhìn theo cánh cửa phòng tắm đang đóng kín. Niềm vui và hạnh phúc vừa rồi như tan biến trong nháy mắt.
... Để cho người khác biết rằng cô ấy và mình tối nay ở bên nhau là chuyện rất khó chấp nhận sao?
Đợi đến khi Dương Tiếu tắm xong, mang theo hơi ấm từ phòng tắm bước ra ngoài, Mạnh Vũ Phồn đã dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng giống như ban đầu, ngoại trừ hộp bαo ƈαo sυ trống rỗng trêи bàn cạnh giường ngủ.
Mái tóc dài của Dương Tiếu mới chỉ sấy khô một nửa vẫn còn rối tung ở trêи lưng.
Thấy tóc cô vẫn còn ướt, Mạnh Vũ Phồn vội hỏi: "Sao chị không sấy cho khô đi?"
"Lười sấy." Dương Tiếu nhún vai. “Máy sấy tóc ở đây chất lượng không tốt, nó làm tổn thương tóc tôi. Tôi đội mũ lên che đi vậy, về nhà lại sấy tiếp."
Mạnh Vũ Phồn nhớ chiếc máy sấy tóc trị giá hàng nghìn nhân dân tệ trong nhà cô nên không nói gì thêm.
"Nhân tiện, tôi muốn hỏi - đây là cái gì?" Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo mạnh tay phải cậu, ngón tay móc sợi dây thun đen giữa hai cổ tay cậu, "Nếu như tôi nhìn không nhầm, đây hẳn là một sợi dây cột tóc?"
"..." Mạnh Vũ Phồn bây giờ mới phát hiện ra rằng mình đã bị lộ. Đều do cậu quá ... Sau khi lấy trộm sợi dây cột tóc từ nhà Dương Tiếu, đầu tiên cậu đeo nó trêи cổ tay, ngay cả khi chơi bóng cũng không thèm tháo xuống. Từ khi cậu đeo sợi dây cột tóc lên tay, đi đến trường học khác chơi bóng cũng sẽ không có khán giả nữ nào làm ra hành vi xấu hổ ngại ngùng với cậu nữa. Nhưng cậu đã quên rằng hành vi ăn cắp dây cột tóc của mình là không chính đáng, là vạn vạn lần không thể để cho người bị mất đồ nhìn thấy.
Trong cơn hoảng loạn, cậu thốt ra một lời nói dối hết sức hoang đường: "Tôi, tôi muốn để tóc dài!"
"... Cậu, để tóc dài á?"
Đúng vậy, trước đây tôi đã từng nhìn thấy kiểu tóc như thế này." Cậu đưa hai tay lên vuốt tóc của mình. "Hai bên được cạo sạch, phần tóc ở giữa được tết lại."
"Nếu cậu thực sự tạo kiểu tóc này, về sau không cần ngủ trêи giường của tôi nữa." Dương Tiếu ngắt lời cậu, đưa hai bàn tay ra, bẻ khớp ngón tay, lời nói không cho phép từ chối: "Đưa nó ra đây."
"..." Cậu bé giống như bị dội một chậu nước lạnh trêи đầu, lại giống như bị rang trêи chảo nóng. Trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp hỗn độn, giọng nói hạ thấp nhất mức có thể. Cậu hỏi, "Đó chỉ là một sợi dây cột tóc thôi mà, cho tôi cũng không được sao? "
Cậu gần như van xin.
Nhưng Dương Tiếu với giọng điệu không cho từ chối, nói: "Tất nhiên là không được." Cô nói nghiêm túc, "Ý nghĩa của sợi dây cột tóc này không giống những cái khác."
Đây là đồ vật mà Idol của Đường Thư Cách đã dùng qua, cô ấy đã phải trả cái giá lớn để mua lại từ trong tay của những kẻ trung gian. Theo lời của Đường Thư Cách, "Trêи đó còn lưu mùi hương cơ thể của Idol", tất nhiên là có ý nghĩa đặc biệt.
Nhưng Mạnh Vũ Phồn đã hiểu nhầm ý của Dương Tiếu.
Cậu nghĩ, đúng vậy, ý nghĩa của dây cột tóc này dĩ nhiên là khác biệt - sợi dây màu đen dường như bình thường này đại diện cho một mối quan hệ ổn định và hạnh phúc. Điều này nên được cô gái chủ động trao cho chàng trai, chứ không phải giống như cậu, mất một khoảng thời gian dùng thủ đoạn đê tiện bỉ ổi trộm về được.
"Được rồi." Cậu cúi đầu xuống, bàn tay với nhiều khớp xương nhanh chóng lấy sợi dây cột tóc ra, và đặt nó vào lòng bàn tay của Dương Tiếu một cách nhẹ nhàng, đồng thời trang trọng nói "Tôi trả nó lại cho chị, chị Tiếu Tiếu."
Cậu trả lại sợi dây cột tóc cho cô.
Nhưng liệu cô có thể trả lại trái tim cho cậu không?