Toàn bộ quần áo của Dương Tiếu không thể mặc lại được, Mạnh Vũ Phồn lấy ra một bộ quần áo bóng rổ sạch sẽ, hầu hạ nữ vương bệ hạ mặc vào.
Chỉ là do vóc dáng cậu quá cao, Dương Tiếu mặc áo bóng rổ của cậu đã dài đến đùi, còn quần đùi bóng rổ cũng biến thành quần lửng.
Bộ dạng của Dương Tiếu giống như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn, may là áo bóng rổ không có tay, nếu là áo dài tay, không phải thành hát hí kịch rồi sao!
Dương Tiếu nói: “Quần áo bẩn của cậu ở đây chất thành núi, lục ở đâu ra bộ quần áo bóng rổ sạch sẽ thế này?”
Mạnh Vũ Phồn vội vàng nói: “Đây là đồng phục của đội, học kỳ này mới phát, tôi nhận về nhưng tiếc nên vẫn chưa mặc.
Dương Tiếu nhớ lại, trận thi đấu vừa rồi, quần áo bóng rổ của Mạnh Vũ Phồn màu sắc quả thực tối hơn so với đồng đội, ngay cả số áo cũng phai màu rồi.
Dương Tiếu hiếu kỳ nói: “Có quần áo mới tại sao không mặc?”
“... Bởi vì tôi muốn giữ lại cho chị mặc.”
Hóa ra trong đội bóng rổ có một truyền thống lưu truyền đã lâu, nếu một chàng trai tìm được người mình yêu, sẽ đưa đồng phục của đội có tên và số áo của mình cho cô gái. Đợi đến mùa hè, trêи sân bóng rổ sẽ xuất hiện rất nhiều cô gái mặc đồng phục của đội thành váy, rất nhiều đôi tình nhân đem đồng phục đội mặc thành áo đôi, tay nắm tay đi trêи đường hoặc trong vườn trường, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tốc độ thay bạn gái của các đồng đội còn nhanh hơn thay quần áo, mỗi kỳ nhà trường phát một bộ quần áo cũng không đủ để bọn họ đem tặng; Chỉ có Mạnh Vũ Phồn, hiền lành, ngay thẳng thật thà, cất đồng phục mới ở ngăn tủ sâu nhất, chờ đợi cô gái mà cậu nhìn trúng.
Sau đó, Dương Tiếu xuất hiện. Lại sau đó, Mạnh Vũ Phồn cuối cùng cũng có cơ hội để cho cô mặc bộ quần áo này vào.
Dương Tiếu cúi đầu nhìn bộ đồng phục rộng thùng thình đang mặc trêи người, trêи ngực có thêu tên Mạnh Vũ Phồn bằng chỉ đỏ. Ba chữ này ngay ngắn mà cân đối, giống như con người của cậu vậy.
Vừa mặc xong cô còn cảm thấy bộ quần áo này lôi thôi lại ngốc nghếch, nhưng bây giờ cô lại thấy trêи đời không có bộ quần áo nào có thể vừa người, vừa ý hơn bộ quần áo này. Cô đặt tay lên phần tên trêи ngực, làm cho nó càng gần trái tim cô hơn.
Dương Tiếu có chút ngượng ngùng, nhưng cô mạnh miệng quen rồi, rõ ràng bị nỗ lực của chàng trai làm cảm động, bây giờ còn nhìn từ trêи xuống dưới mà nói: “Mọi người đều nói ba tuổi là một sự khác biệt, hiện tại tôi phát hiện hai chúng ta không chỉ có một sự khác biệt. Cậu lúc thì theo truyền thống đồng phục, lúc thì lại đeo dây cột tóc, tôi thật sự không theo kịp suy nghĩ của cậu rồi.”
“...” Mạnh Vũ Phồn không nói gì.
Dương Tiếu thấy sắc mặt cậu lúc xanh lúc trắng, giống như là đang giao chiến với người vô hình vậy.
Một lúc lâu sau, Mạnh Vũ Phồn rốt cuộc cũng mở miệng: “Nói đến dây cột tóc...” Cậu nhẹ giọng nói: “Chị có thể trả lại dây cột tóc cho tôi được không?”
Dây cột tóc màu đen đó đã từng đeo trêи cổ tay trái của cậu, trói chặt mạch đập của cậu, mỗi lần trái tim cậu nhảy loạn lên, đều sẽ truyền đến, khiến cho chủ nhân của dây cột tóc nghe thấy.
Dương Tiếu sửng sốt.
Cô đã sớm bỏ chuyện này ra khỏi đầu, cô mất nửa phút mới nhớ ra trước đây quả thực có xảy ra việc như vậy. Đối với mỗi ngày làm việc mệt mỏi như cô mà nói, “dây cột tóc” vốn dĩ là một vật nhỏ bé không đáng để phí phạm thời gian, nếu không phải Đường Thư Cách coi sợi dây cột tóc đó như sinh mệnh, mỗi ngày đều cằn nhằn bên tai cô, cô căn bản không rảnh chú ý đến trêи cổ tay Mạnh Vũ Phồn có một sợi dây cột tóc màu đen hay không nữa.
“Cậu nói, có phải là cái dây cột tóc màu đen tôi lấy từ chỗ cậu đi tối hôm đó không?”
“Đúng vậy.” Giọng Mạnh Vũ Phồn buồn bã nói: “Tôi biết không nên tự ý lấy đồ của chị, nhưng...”
“Nhưng đó không phải là đồ của tôi.”
“... Hả?”
Cô bật cười: “Nếu là dây cột tóc của tôi, thì nhiều hơn một cái hay ít đi một cái, tôi căn bản cũng không để ý đến. Đừng nói cậu lấy một cái, cho dù cậu có đeo hết cánh tay, tôi cũng không nghĩ nhiều.”
Cô khẩn trương hướng về phía Mạnh Vũ Phồn giải thích rõ ràng về sợi dây cột tóc kia. Khi Mạnh Vũ Phồn nghe được, sợi dây cột tóc cậu coi như châu báu, lại là dây cột tóc của một anh chàng khác, vẻ mặt của cậu: “...”
“Có phải là rất khó tin không?” Dương Tiếu bất đắc dĩ nói: “Tôi đã khuyên cô ấy mấy lần, nhất thiết không được để bọn cơ hội lừa gạt, kết quả ngoài miệng cô ấy vừa đồng ý xong, trong chớp mắt liền tiêu tốn nửa tháng lương để mua năm sợi dây buộc tóc! Ngày hôm đó, sau khi tôi mang dây cột tóc trở về, cô ấy vô cùng vui mừng, buổi tối ăn hơn ba bát...... Ơ, vẻ mặt của cậu sao lại kỳ lạ như vậy?”
Mạnh Vũ Phồn ho khan một tiếng: “Không, không có gì.”
Thế nên thời gian này của cậu rối rắm cái gì vậy!
Chính cậu diễn một vai khổ tình, kết quả khán giả của cậu, căn bản là không có ai tham gia.
......
Bọn họ ở trong phòng thay đồ rất lâu, bên ngoài trời đông giá rét, Dương Tiếu không thể mặc bộ quần áo bóng rổ ra ngoài. Mạnh Vũ Phồn đưa áo khoác của mình cho cô khoác vào, ỷ có cơ thể khỏe mạnh, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng với quần jean.
Áo khoác của Mạnh Vũ Phồn là loại áo cùng kiểu với cả đội, được đội bóng phát cho. Không biết áo khoác của toàn bộ sinh viên năng khiếu thể ɖu͙ƈ thể thao Trung Quốc có phải đều cùng một công xưởng làm ra không ―― màu đen, dài tới mắt cá chân; có mũ, có túi có thể đựng được hai ly trà sữa lớn; trêи ngực in quốc kỳ, sau lưng viết chữ China.
Dương Tiếu khoác trêи người chiếc áo khoác nặng đến hai cân rưỡi khi đi còn phải đá vạt áo dưới chân để đi, nếu không thì có thể vấp ngã bất cứ lúc nào.
Mạnh Vũ Phồn sợ cô lạnh, còn đặc biệt đưa mũ cho cô đội vào, kéo chặt, chỉ để chừa ra cho cô hai mắt nhìn đường.
Dương Tiếu đoán chừng bản thân biến thành một con nhộng đi thẳng đứng.
Cô đi phía sau Mạnh Vũ Phồn, từ phòng thay đồ tới cửa sân vận động. Vốn tưởng rằng trời bây giờ đã tối, họ rời đi người không biết quỷ không hay, nào ngờ vừa đẩy cửa ra, liền gặp ngay cô lao công quét dọn vệ sinh.
Trời ơi, đây rốt cuộc là Tu La trận của yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt quả tang được đây mà.
“Chàng trai, sao muộn vậy mới đi?” Cô lao công từ trước đến giờ đã quen hỏi thăm họ.
“À... Ừm...” Mạnh Vũ Phồn cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải người khác: “Cháu, cháu vừa luyện bóng xong.”
A, ở trong phòng tắm khổ luyện “hai tay khống chế bóng”, “tinh anh chính xác bắn vào rổ”, cũng coi như rèn luyện tay nghề đi...
“Cậu thật thương bạn gái, bản thân mặc phong phanh như vậy, áo khoác ngoài cũng đưa cho cô ấy.” Cô lao công đưa ánh mắt di chuyển trêи người Dương Tiếu ở phía sau cậu, thấy cô xách theo cái túi nilon màu đen đựng đồ căng phồng ra, còn tưởng là túi rác, rất nhiệt tình nói: “Cô đưa túi rác cho tôi là được rồi, tôi giúp cô cậu vứt đi cho!”
Dương Tiếu: “...” Trong tay cô căn bản không phải là rác, mà là quần áo của cô. Mạnh Vũ Phồn lục tung cái tủ mới tìm được một cái túi nilon đen sạch sẽ, để nhét đống quần áo ướt vào trong đó. “Đây không phải là rác ạ,” Dương Tiếu có tật giật mình, nhẹ nhàng giấu túi nilon đen ra sau lưng: “Bọn cháu tự mang đi được rồi ạ.”
Nói xong, cô véo thắt lưng Mạnh Vũ Phồn, dưới chân hai người như đạp phong hỏa luân, chạy một mạch khỏi tầm mắt của cô lao công.
Rõ ràng chỉ là một cô lao công bình thường mà lại... Vì sao họ lại sợ sệt giống như là học sinh cấp ba yêu sớm bị giáo viên chủ nhiệm bắt được thế kia??
Bọn họ chạy một mạch đến bãi đỗ xe, tìm chiếc SUV của Dương Tiếu, mở cửa, lên xe, khóa cửa, hành động liền mạch.
Đầu tiên hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc cười lớn thành tiếng.
“Ngốc chết mất...” Dương Tiếu cười đến chảy nước mắt, cô nằm sấp lên vô-lăng, ngực phập phồng: “Cậu ngốc cũng thôi đi, tôi lại cũng ngốc như cậu.”
Cô bỗng nhiên nhớ ra việc gì, hỏi: “Đợi chút, phạm vi phụ trách của cô lao công là gì vậy?”
Mạnh Vũ Phồn: “Phạm vi phụ trách? Dọn dẹp toàn bộ sân bóng rổ này...”
“Bao gồm cả phòng thay đồ và phòng tắm sao?”
“Đúng vậy.” Cậu gật đầu.
“...” Dương Tiếu hận không thể đập đầu vào vô-lăng mà chết, trêи mặt cô dâng lên luồng khí nóng, ỉu xìu nói: “Đồ trong thùng rác ở phòng tắm đó, các cô ấy không phải là có thể nhìn thấy ư!!"
Mạnh Vũ Phồn: “......”
Đúng, đúng vậy. Hai người họ vừa mới dùng “áo mưa” trong phòng tắm, trực tiếp thắt lại ném vào thùng rác, cũng không nghĩ đến việc mang đi giải quyết. Bây giờ thì tốt rồi, cô lao công chắc chắn sẽ nhìn thấy. Mà hai người họ ở trong sân bóng rổ không một bóng người lâu như vậy...
―― Dương Tiếu thề, đời này, cô sẽ không bước vào Đại học Hoa Thành một lần nào nữa!!!
Cô hỏi: “Mạnh Vũ Phồn, không phải cậu có âm mưu từ lâu đấy chứ? Nếu không làm sao ngay cả dụng cụ đều chuẩn bị đầy đủ như thế?”
“Đó là trường phát mà.” Mạnh Vũ Phồn thề với trời: “Mấy hôm trước đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện của trường, giáo viên phát cho chúng tôi mỗi người một hộp, tôi tiện tay để ở phòng thay đồ.”
Ừm, vốn dĩ không phải có âm mưu đã lâu, là thấy sắc liền nảy lòng tham.
Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô dụng, Mạnh Vũ Phồn lại không thể quay lại phòng tắm, lấy trộm những chiếc “áo mưa” đã dùng.
Hai người ngồi ở trong xe rất lâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bụng của Dương Tiếu đột nhiên vang lên một loạt tiếng kêu ùng ục. Hôm nay cô bận đến nỗi bữa trưa chưa kịp ăn, liền vội vội vàng vàng chạy tới xem trận thi đấu của Mạnh Vũ Phồn, sau đó bị chàng trai dồn ép trong phòng tắm, làm một loạt các động tác vận động, sớm đã đói đến mức bụng sắp dính vào lưng rồi.
Mạnh Vũ Phồn như là chợt bừng tỉnh, vội vàng nói: “A đúng rồi, tôi đặt bàn ở nhà hàng kiểu Âu rồi, bây giờ đi đến vẫn còn kịp.”
Dương Tiếu chặn tay của cậu, bất đắc dĩ hỏi: “Trừ phi nhà hàng kiểu Âu mà cậu nói là Pizza Hut, bằng không với cách ăn mặc của tôi bây giờ, nhà hàng kiểu Âu nào sẽ đồng ý cho tôi vào cửa chứ.”
“...”
Mặc đồ chơi bóng rổ, bên ngoài áo khoác to sụ như thế, nếu như Dương Tiếu mặc thế này ngồi ngắm cảnh bên cửa kính, ăn beefsteak, uống rượu vang, đoán chừng bị tất cả mọi người vây lại xem.
Thế là, bữa tối mừng lễ Giáng Sinh lãng mạn có thể được tuyên bố thất bại.
Nhưng tiếng bụng kêu ùng ục không thể mặc kệ không để ý đến được, hai người bàn bạc một chút, quyết định đi ăn lẩu.