Trời rét mướt như vậy, thực sự ăn lẩu là hợp lý nhất.
Cửa Bắc của Hoa Đại có “Hàng lẩu Thiên Tâm”, đây là nhà hàng lẩu nổi tiếng mấy năm gần đây với băng chuyền, mùi vị chính thống, phục vụ chu đáo. Chủ yếu là, ông chủ nhà hàng này trước đây là người trong giới giải trí, mở công ty kinh doanh, sau khi rút lui khi đang trêи đỉnh cao sự nghiệp, chuyển mình dấn thân vào kinh doanh nhà hàng. Nhà hàng lẩu này có rất nhiều khách hàng là minh tinh, trêи tường chi chít ảnh chụp chung của vợ chồng ông chủ với người nổi tiếng.
Trong những ảnh chụp chung đó, có Giang Tử Thành tuổi còn trẻ đã đạt ảnh đế quốc tế, có hai chị em sinh đôi Tô Cẩn trong truyền thuyết, có ngôi sao nhạc kịch mới nổi, còn có...
Dương Tiếu làm việc ở đài truyền hình, đối với minh tinh đã sớm miễn dịch, cô đến nhà hàng Thiên Tâm ăn uống, không vì theo đuổi minh tinh, chính là vì để ăn lẩu ngon.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, lại vừa đúng vào cuối tuần, nhà hàng Thiên Tâm chật kín chỗ. Quản lý nhà hàng đưa cho bọn họ số thứ tự chờ, trêи tờ giấy ghi rõ, trước bọn họ còn tám bàn nữa đang chờ.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi.
Cũng may nhà hàng lẩu phục vụ rất tốt, ở khu chờ chuẩn bị rất nhiều đồ uống, hoa quả. Vì muốn giữ khách, chủ nhà hàng dựng một biển quảng cáo, trêи đó ghi: “Làm đồ thủ công, chiết khấu tại chỗ”.
Giải thích cụ thể thế này, chủ nhà hàng cung cấp giấy, cung cấp dây màu, khách hàng trong lúc chờ đợi, có thể dùng giấy gấp thành hạc giấy, mười con hạc giấy dùng dây màu xâu thành một chuỗi, một chuỗi có thể giảm năm đồng!
Bên cạnh tay của mỗi vị khách đang chờ đều đặt một xấp giấy màu, tất cả mọi người đều gấp hết sức miệt mài, có một bàn bốn cô gái ăn mặc kiểu sinh viên đại học, đã gấp được hơn một trăm con rồi.
Mạnh Vũ Phồn cũng đi lấy một xấp giấy và mấy dây màu đẹp đẽ, Dương Tiếu lập tức giơ tay ra hiệu: “Nói trước, tôi không biết gấp hạc giấy.”
Mạnh Vũ Phồn vừa sợ hãi vừa hoang mang: “Nhưng chị là con gái mà!”
“Con gái thì làm sao? Tôi không phải người máy của dây chuyền sản xuất, xuất xưởng cài đặt sẵn phần mềm, biết gấp hạc giấy, đan dây hoa, nhảy dây." Dương Tiếu cầm lấy xấp giấy, hí hoáy một lúc: "...... Cậu đi hỏi nhân viên phục vụ xem, tôi không biết gấp ngàn con hạc giấy, nhưng tôi biết gấp con ếch nhỏ, có được hay không?”
“... con ếch nhỏ?”
“Là loại ếch mà nhấn vào cái ʍôиɠ một cái, liền có thể nhảy thật xa.” Dương Tiếu dùng ngữ khí cao chót vót kể về những kí ức ngày xưa: “Năm đó con ếch nhỏ của lớp chúng tôi đứng đầu cuộc thi nhảy xa đó.”
“... Tôi có thể mạo muội hỏi chị một câu không, chị Tiếu Tiếu, năm đó chị nói, là hai mươi năm trước phải không?”
Dương Tiếu bị cậu trêu cười, làm bộ muốn giơ chân đá cậu, ngay sau đó Mạnh Vũ Phồn liền giống như một chú ếch cỡ lớn, nhảy một cái đã tới trước mặt của nhân viên phục vụ rồi.
Một lúc sau, Mạnh Vũ Phồn quay về báo cáo: “Chị Tiếu Tiếu, nhân viên cửa hàng nói, không thể là con ếch, chỉ có thể là ngàn con hạc giấy.”
“Vậy còn máy bay giấy thì sao?”
“Mặc dù tôi chưa hỏi, nhưng máy bay giấy tôi nghĩ chắc chắn không được.”
“...”
Thấy mọi người xung quanh đều gấp một đống lớn hạc giấy rồi, từ đáy lòng Dương Tiếu dù tinh thần có chịu thua hay không, tình thế phải gấp hạc giấy là không tránh được.
Vì vậy hai người ngồi trêи ghế, mặt đối mặt, đầu chạm đầu, lên mạng tìm cách dạy gấp hạc giấy, bắt đầu học làm theo video từng bước một.
Mạnh Vũ Phồn tay dài chân dài, cái bàn trong khu chờ vừa thấp vừa không thoải mái, cậu cao lớn như vậy bị gò bó ở đó, lòng bàn tay cầm một tờ giấy màu sắc rực rỡ còn chưa to bằng bàn tay cậu, bộ dạng chịu khó nghiên cứu vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Lòng bàn tay cậu đầy vết chai sạn, các đốt ngón tay thô ráp, móng tay cắt cụt lủn, hai tay như vậy chỉ có thể giúp cậu khống chế bóng, lại không cách nào làm cậu khéo léo gấp được hạc giấy.
Ngay khi cậu đang gấp hạc hết sức buồn tẻ bỗng nhiên bên trong nhà hàng phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Tất cả mọi người trong khu chờ đều tò mò nhìn về hướng có âm thanh phát ra ―― Chỉ thấy bên trong nhà hàng, một vị khách nam quỳ một gối xuống, một tay cầm hoa tươi, một tay giơ nhẫn kim cương, hướng về bạn gái cầu hôn!!
“Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!”
Quần chúng xung quanh lập tức vỗ tay ồn ào, tiếng cười, tiếng reo hò xen lẫn với nhau, còn có người cầm điện thoại quay lại màn cầu hôn lãng mạn này.
Cô gái xấu hổ ghê gớm, sớm đã rơi nước mắt hạnh phúc. Cô gật đầu chấp nhận lời cầu hôn của bạn trai, trong tiếng reo hò của người khác, cô và bạn trai ôm hôn nhau.
Mở đầu màn cầu hôn rầm rộ, kết thúc thì hạnh phúc, tỏ ý chúc mừng màn cầu hôn ngọt ngào này, trong toàn bộ nhà hàng đều như nổi lên một trận lốc xoáy ân ái. Vốn dĩ lễ Giáng Sinh chính là ngày hẹn hò của các cặp tình nhân, nhìn lại toàn bộ nhà hàng, tất cả đều là từng đôi từng đôi yêu nhau.
Nghe nói, món “tặng em 88 đóa hoa hồng thịt bò” đắt nhất của nhà hàng đã bán hết rồi.
... Khả năng chi tiêu của các cặp tình nhân, chính là kinh khủng như vậy.
Trong khu vực chờ, bỗn sinh viên nữ nhìn chuỗi hạc giấy được xâu lại bằng dây màu ở trước mặt, lặng lẽ thở dài.
“Tớ nói rồi, tụ tập kí túc xá lúc nào mà không được? Không nên ra ngoài tụ tập vào lễ Giáng Sinh.” Một nữ sinh tóc ngắn phàn nàn: “Các cậu xem, trong nhà hàng này, ngoại trừ bốn người chúng ta, còn bàn nào là cẩu độc thân không? Mọi người đều nói chuyện yêu đương, chỉ có chúng ta đang làm người máy gấp giấy không có tình cảm.”
Một nữ sinh đeo kính khác nói tiếp: “Đúng vậy, lẩu còn chưa được ăn, cẩu lương đã ăn no rồi.”
“Ông trời ơi, tín nữ nguyện một đời chay mặn kết hợp, xin người ban cho con một anh chàng ạ!!” Nữ sinh tóc ngắn chắp hai tay lại trước ngực: “Yêu cầu của con không cao. Anh ấy không cần có tiền, không cần thông minh, chỉ cần thật đẹp trai là đủ rồi.”
“... Yêu cầu này còn không cao sao?”
“Trước khi thi vào Hoa Đại, các bạn đều nói, ‘Smart is the new sεメy’, làm tớ sau khi đến Hoa Đại, cố gắng tìm kiếm những học bá gợi cảm ở bên cạnh. Đến khi tớ bước vào Hoa Đại, mới phát hiện ra, học bá không hề gợi cảm, chỉ thấy học bá thật tẻ nhạt!!”
Mạnh Vũ Phồn chăm chú lắng nghe nửa ngày, phát hiện bốn cô gái sinh viên đại học kia lại là sư muội của cậu.
Các cô gái cho rằng họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng ai bảo Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu quá gần bọn họ, những lời các cô nói đều bị hai người họ nghe thấy hết.
“Giống như lên trời cầu tình yêu, không bằng tìm kiếm anh chàng đẹp trai ở bên cạnh.” Trong bốn cô gái, cô gái để tóc xoăn sóng nước nói: “Các cậu xem, anh chàng cao ráo ngồi phía sau chúng ta thế nào?”
... Chàng trai cao ráo ngồi phía sau các cô ấy... Mạnh Vũ Phồn sửng sốt, đó không phải là chính cậu ư!
“Đừng ngốc nữa.” Nữ sinh còn lại mở miệng: “Không nhìn thấy đối diện người ta là một đại mỹ nữ à? Chị ấy mặc quần áo bóng rổ của anh ấy, giày Nike AJ cũng là giày đôi. Nếu như những cái này không đủ để chứng tỏ là một cặp, vậy thì các cậu càng không có khả năng làm couple với người ta đâu.”
Bốn nữ sinh lại nhìn đống hạc giấy trước mặt thở dài, ài, khi nào tình yêu ngọt ngào mới có thể đến phiên con vịt các cô.
Mạnh Vũ Phồn nắm trong tay xấp giấy mỏng, tâm tư căn bản không thể hiện ra mặt.
Ngay cả người qua đường đều nhìn ra cậu với chị Tiếu Tiếu là một đôi tình nhân, nhưng...
Mạnh Vũ Phồn sáp lại gần bên tai Dương Tiếu, dò hỏi: “Chị còn chưa cho tôi câu trả lời đâu đấy.”
Dương Tiếu đang bận loay hoay dây màu trong tay, cô đã sớm từ bỏ gấp hạc giấy, bắt đầu nghịch nghịch dây màu nhỏ bé. Cô không ngẩng đầu lên, hỏi: “Trả lời gì cơ?”
“Vừa rồi ở trong phòng tắm, tôi nói tôi muốn làm người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời chị...” Lông mi của chàng trai như lông bàn chải hơi giật một chút, ngại ngùng lại ngoan cố nói: “Chị còn chưa đồng ý đấy.”
“...”
“Chị Tiếu Tiếu...”
“...”
“Dương Tiếu.”
“...”
“Tiếu Tiếu!”
Khi cậu hét lên tiếng cuối cùng “Tiếu Tiếu!”, con sói hoang trong lòng cậu, lại xuất hiện rồi.
Dương Tiếu ngẩng đầu, ngồi thẳng người, ngoắc ngón tay hướng về phía cậu:
“Đưa tay của cậu qua đây.”
Mạnh Vũ Phồn không biết cô muốn làm gì, nhưng trước tiên vẫn đưa tay phải của mình ra.
Bởi vì thường xuyên vận động ngoài trời, làn da cậu lộ ra một màu lúa mạch rất khỏe mạnh. Xương cậu chắc khỏe, từ khớp ngón tay đến bàn tay, đều cứng cáp hơn nhiều so với người bình thường.
Dương Tiếu đối với hai tay cậu quá quen thuộc rồi. Cô biết độ mạnh yếu lúc cậu ôm cô, cũng cảm nhận được sự dịu dàng khi cậu khẽ chạm vào cơ thể cô.
Chàng trai không có thói quen mang đồ trang sức, cả hai tay đều sạch sẽ, không đeo nhẫn, không đeo vòng tay, không đeo bao cổ tay.
Dương Tiếu thu lại ánh mắt: “Trêи tay của cậu, hình như thiếu món đồ gì đó.”
Trong lòng Mạnh Vũ Phồn kinh hoàng, cậu dường như dự cảm thấy gì đó, cố nén lại rung động trong lòng, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Thiếu dây cột tóc của một cô gái à?”
“Đừng có nghĩ đến dây cột tóc nữa.” Dương Tiếu ngửa mặt nhìn cậu, nheo mắt thành một đường cong xinh đẹp, trời quang mây tạnh. Hơn nữa trong lòng bàn tay cô, một vòng tay tinh xảo được cô thắt từ những sợi dây màu nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay. “Ngoan, tôi tặng cậu thứ còn tốt hơn nè.”