Nghe nói có một loại bệnh tâm lý mới tên là “Hội chứng chán ghét”.
Biểu hiện cụ thể của bệnh như sau: Khi bạn đang xem phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, nếu thấy nhân vật chính trong tác phẩm đó làm ra bất cứ chuyện ngu ngốc nào đó, người xem sẽ sinh ra một loại cảm xúc chán ghét không tự kiểm soát được, hận không thể ngay lập tức tắt Tivi hoặc xoay người rời khỏi nơi đó.
Mà hiện tại chính là, Dương Tiếu đang chứng kiến sự ngu ngốc của Miêu Mộng Sơ, một dòng điện ngay lập tức chạy khắp cơ thể cô, da đầu râm ran, nụ cười cứng ngắc, đến cả những ngón chân cô cũng bất giác cuộn tròn trong đôi giày cao gót.
Thật không may, đây không phải là phim truyền hình, điều khiển từ xa cũng không nằm trong tay Dương Tiếu. Điều cô có thể làm bây giờ là tìm cách làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ một cách nhanh chóng và không để kẻ ngốc nghếch kia đắc tội với khách quý.
“Miêu….”. Cô chưa kịp gọi tên Miêu Mộng Sơ thì Phùng Tương đột nhiên lên tiếng.
Một người đàn ông cao hơn hai mét cúi đầu xuống, nhìn thấy một người tí hon đứng chỉ tới thắt lưng mình, nở ra một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Cô là người hâm mộ của tôi à?” Phùng Tương thân thiết hỏi: “Trận bóng của tôi, cô đều đã xem rồi chứ nhỉ?”
“Tôi đều xem cả rồi!” Miêu Mộng Sơ nói dối không chớp mắt, đem tư liệu ả ta mới tra được trêи mạng để ra sau lưng. “Mùa trước, trận đấu giữa anh với đội Beijing Shougang Ducks* quả là rất phấn khích. Quả ném rổ ở phút cuối cùng của hiệp thứ tư quá hay, một quả ném rổ đã thay đổi hoàn toàn cục diện trận đấu.”
* Beijing Shougang Ducks là đội bóng rổ thi đấu tại giải CBA, còn được gọi là Beijing Shougang ( Câu lạc bộ Thủ Cương ở Bắc Kinh) hoặc Beijing Ducks, linh vật là một chú vịt. Đội bóng này đã giành được chức vô địch CBA các mùa giải 2011-2012, 2013-2014 và 2014-2015. Sở dĩ gọi là Shougang vì đội bóng được tài trợ bởi tập đoàn thép Shougang Group.
“Trí nhớ của cô rất tốt đấy!”
Lông mày trái bị đứt của Phùng Tương nhướng lên, mang theo một chút hứng thú không kiềm chế được, "Ngay cả những chi tiết của trận đấu nửa năm trước cũng nhớ, có vẻ như cô thực sự là fan trung thành của tôi rồi."
Miêu Mộng Sơ ngay lập tức không biết xấu hổ gật đầu lia lịa, trong lòng mừng thầm: Quả nhiên đàn ông đều là thứ dại gái. Người hâm mộ Phùng Tương chia làm hai phe đối lập: một nửa vô cùng sùng bái, hâm mộ kỹ thuật chơi bóng cao siêu của anh ấy. Một nửa khác thì thường chỉ trích sinh hoạt cá nhân anh ấy quá hỗn tạp, nghe nói chỉ cần là fan hâm mộ nữ có chút xinh đẹp thổ lộ tình cảm với anh ấy, thì có thể dễ dàng kết bạn WeChat.
Miêu Mộng Sơ đương nhiên không phải fan hâm mộ của anh ấy, ả ta căn bản không biết gì về bóng rổ, ả ta nói những lời này đối với Phùng Tương chẳng qua là vì nhằm mục đích lôi kéo làm quen mà thôi.
Dù sao trêи danh nghĩa ả ta cũng là biên tập viên, cùng với khách mời tiếp xúc cũng là chuyện bình thường, chờ đến khi tiết mục hoàn thành, lúc viết báo cáo nghiệp vụ cô ả có thể dễ dàng đem việc “kết nối cùng khách quý” viết vào trong sơ yếu lý lịch của mình rồi --- loại chuyện cướp công này ả ta đã làm rất nhiều lần ở các tiết mục trước, nhờ có Hoàng Lão Tà che chở nên không ai dám hé răng tố cáo.
Về phần quan điểm của Dương Tiếu…, Miêu Mộng Sơ oán hận nghĩ rằng: Dương Tiếu kia ỷ vào việc có vài phần nhan sắc, cô có thể mời được Phùng Tương đến tham gia tiết mục chắc chắn đã sử dụng một số “Thủ đoạn không bình thường.”
Đều là người trong showbiz đầy đen tối, ai sạch hơn ai chứ.
Nghĩ đến đây trêи mặt Miêu Mộng Sơ cười càng thêm nóng bỏng, cô ả rất am hiểu chuyện nịnh bợ người khác, mỗi câu đều là tâng bốc Phùng Tương, đem chính mình trở thành người hâm mộ của anh ấy.
Hai người càng nói càng hợp ý, Phùng Tương đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Miêu, quần áo và giày chơi bóng rổ đâu rồi, tôi bây giờ đang rảnh, trước khi lên sóng tôi có thể ký xong hết đấy.”
“Hả?” Cái gì mà lại hỏi đến quần áo, giày bóng rổ chứ? Miêu Mộng Sơ tuy rằng cà lơ phất phơ nhưng trước khi lên sóng ả ta cũng đã tỉ mỉ đọc kịch bản hai lần, không thấy có phân đoạn nào là ký tên cả.
“Đây là chuyện ngày hôm qua tôi và Dương Tiếu đã bàn bạc qua WeChat.” Phùng Tương nói “Bởi vì tập này là ‘số đặc biệt’, cho nên tổ chuyện mục của các cô đã mua một số thứ giống với kiểu dáng của tôi: ba bộ quần áo thi đấu số 8 và một đôi giày thi đấu cỡ 46 để tôi kí tên lên đó, sau khi tiết mục phát ra sẽ tổ chức bốc thăm may mắn.
“À à…”. Miêu Mộng Sơ tức giận nghĩ, tiết mục có thay đổi lớn như vậy mà Dương Tiếu không nói cho ả biết. Quả nhiên là đâm sau lưng ả ta một nhát đao. “Áo số 8 và giày số 46 phải không? Anh đợi một lát, chắc là ở hậu trường, tôi đi hỏi hậu cần một chút nhé.”
Nói xong, Miêu Mộng Sơ giơ tay muốn kêu một nhân viên hậu cần lại.
“Không cần.” Phùng Tương đột nhiên ngăn cản cô ả, trêи mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười sáng sủa, “Tôi chợt nhớ ra…”
Miêu Mộng Sơ hỏi: “Nhớ ra cái gì?”
Phùng Tương rủ mắt nhìn ả ta: “Tôi nhớ ra áo của tôi số 3, giày số 47.”
Miêu Mộng Sơ: “…”
Phùng Tương nhếch môi: “Người hâm mộ trung thành” của tôi đây à? Ngay cả số áo và cỡ giày của tôi cô cũng không nhớ được, xem ra cô cũng chỉ có như thế mà thôi.”
Dương Tiếu đứng ở góc tường chứng kiến toàn bộ sự việc… “Không, không, cô là một người làm việc chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể đứng cười ở đây được.”
Nhưng mà … cô thật sự không nhịn cười nổi.
Dương Tiếu lui ra góc ngoài, che miệng cười một trận, lại dậm mạnh hai gót giày xuống đất, chấn chỉnh lại cảm xúc, sau đó giả vờ hết sức vội vàng đi tới, cắt ngang đoạn hài kịch hoang đường làm cho người ta xấu hổ đến nỗi da đầu tê dại như thế này lại.
“Miêu Miêu, Phùng đội trưởng, hai người ở đây à?” Cô giả vờ bày ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói, “Còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu tiết mục, xin hỏi Phùng đội trưởng anh đã xem xong kịch bản chưa? Còn có vấn đề gì không? Miêu Miêu, cô cũng không có việc gì phải không, đi theo nghe một chút, nhớ công tác trọng điểm một chút.”
Miêu Mộng Sơ như là bị lửa đốt cháy vào ʍôиɠ nhảy dựng lên nói: “Tôi, tôi còn có chút việc.” Ả ta vừa mới mất mặt trước Phùng Tương, lời nói dối hoàn toàn bị phát hiện, căn bản không dám ở lại thêm nữa: “Tôi… vừa rồi bên chỗ chụp ảnh bảo thiếu người, tôi đi qua bên đó giúp đỡ vậy.”
Nói xong, ả ta không đợi hai người trả lời bèn lập tức rời khỏi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Ai không biết còn tưởng ở đây có hai con hổ cơ đấy.
Dương Tiếu nhìn thấy ả ta có chút hốt hoảng chạy đi, bất đắc dĩ lắc đầu. Miêu Mộng Sơ có chút thông minh, tại sao lại không dùng ở con đường chính đạo chứ?
“Cô Dương à, chuyện ban nãy thật ra là cô đều nhìn thấy phải không?”
“…” Dương Tiếu biết là không nên giả ngốc, bèn kể chi tiết.
“Người đồng nghiệp kia của cô cũng thật là có duyên đấy.” Phùng Tương nhún vai. “Tôi trông giống như cái loại đàn ông t*ng trùng lên não lắm à? Còn dám ngang nhiên dùng mỹ nhân kế với tôi sao?”
Dương Tiếu lại càng xấu hổ. Rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng mà tại sao lúc này cô lại gặp phải sự tra tấn đáng xấu hổ này cơ chứ? Trời ạ, cô thật hy vọng ngay lúc này có một cái điểu khiển từ xa trong tay, đem toàn bộ nội dung vở kịch này bấm “Next” cho qua.
Phùng Tương không nhận ra tâm lý phức tạp của cô, anh ấy chầm chậm nói: “Chỉ tiếc là cô Miêu Miêu kia đã tính toán sai, cô ta đánh giá sai khẩu vị của tôi rồi, tôi không thích kiểu người như cô ta.”
Không khí đột nhiên im lặng, Dương Tiếu nhìn kịch bản trong tay, trong lòng yên lặng cầu nguyện đề tài này có thể chấm dứt ngay lập tức.
Phùng Tương nhìn thấy cô không nói lại câu nào, càng không có ý buông tha cho cô: “Dương Tiếu, cô không muốn biết tôi thích kiểu người nào sao?”
Dương Tiếu không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo lời anh ấy nói: “Vậy đội trưởng Phùng thích kiểu con gái như thế nào?.”
“--- Tôi thích kiểu con gái như cô đấy.” Phùng Tương đột nhiên giơ tay ra, lấy kịch bản trong tay cô, sau đó ---- đổi thành một tấm thẻ phòng.
Dương Tiếu “…”
Mặc dù, nhưng mà, có vẻ như không cần thiết.
Dương Tiếu nhìn tấm thẻ cứng trong lòng bàn tay, được in logo của một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. Đã có tin đồn trước đó rằng dây thắt lưng của Phùng Tương rất lỏng. Mỗi một khách sạn anh ấy thuê một phòng dài hạn, nếu có người hâm mộ nào vừa ý sẽ dẫn vào đó cùng trải qua đêm xuân. Chuyện này Dương Tiếu đã biết từ lâu, nhưng cô và anh ấy chỉ có mối quan hệ công việc, đối với sinh hoạt cá nhân của cầu thủ không để ý bao giờ.
Nhưng mà không ngờ rằng có một ngày cô cũng nhận được tấm thẻ phòng này.
Tuy rằng lúc trước khi còn là phóng viên chạy tin tức bên ngoài, cũng từng gặp mấy người muốn áp dụng quy tắc ngầm với cô, nhưng từ khi làm biên đạo tiết mục này, đây đúng là lần đầu tiên.
Dương Tiếu thở dài thật sâu trong lòng.
Sau đó ngẩng đầu, mỉm cười.
“Anh thích kiểu con gái như tôi thật sao?” Biểu cảm của cô trầm ổn, bình tĩnh, ngữ khí mềm mại nhưng lại cất giấu một sự sắc sảo, “Thật trùng hợp, bạn trai tôi cũng thích kiểu con gái như tôi vậy.”
“…” Phùng Tương vẫn chưa nản chí, dùng một giọng điệu thân thiết thì thầm nói, “Tiếu Tiếu, cô không phải là không biết, vì cái gì mà tôi phải đồng ý tham gia một cái chương trình mà đến tên cũng chưa từng nghe qua này chứ?”
Dương Tiếu hỏi lại: “Lẽ nào không phải vì tôi là bạn gái của đàn em đại học của anh sao, anh là nể mặt của Mạnh Vũ Phồn mới đến đúng không?”
Phùng Tương trong chớp mắt toàn thân cứng lại.
“…Ha ha ha ha ha ha”
Đột nhiên người đàn ông này cười lên một trận lớn. Tiếng cười của anh ấy làm cho nhân viên công tác ở hành lang ngoài kia chú ý đến, người đại diện của anh ấy vốn đang gọi điện thoại, thấy thế lập tức ngắt điện thoại bước nhanh tới bên này.
Người đại diện đứng trước mặt hai người, vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì đâu.” Dương Tiếu lật cổ tay, đem thẻ phòng kia giấu bên dưới kịch bản, “Tôi đến nói cho Phùng đội trưởng biết, mười lăm phút nữa là bắt đầu ghi hình thôi.”
…
“Cô gái à, cô là nhân viên công tác phải không? Làm phiền cô qua đây một chút.” Một nhân viên hơn bốn mươi tuổi ở phòng truyền bá dành cho khán giả sau hậu đài hướng về phía Lưu Nguyệt Duyệt vẫy tay.
Lưu Nguyệt Duyệt cúi đầu nhìn thẻ tên trêи cổ mình, xác định người đàn ông kia tìm chính là cô ấy.
“Vâng, xin chào... anh là…?” Lưu Nguyệt Duyệt chạy tới nghi hoặc hỏi.
“Tôi là trưởng nhóm.” Người đàn ông trung niên nói giọng địa phương, “Lúc trước tôi làm việc với cô Dương”
Cô Dương trong miệng ông ấy chính là chỉ Dương Tiếu. Ở đài truyền hình địa phương này nhìn thấy ai cũng đều phải kêu một tiếng cô giáo, cho dù chức vị lớn hay nhỏ.
Sân khấu của [Tâm Sự Đêm Khuya] là một khán phòng hình tròn. Mỗi tập ghi hình đều cần một trăm khán giả trực tiếp tham gia ở trường quay. Có nhiều cách để tham gia, chẳng hạn như phát vé cho các trường cao đẳng và đại học, mở đăng ký trêи tài khoản công cộng WeChat hoặc khách mời mang theo nhóm người hâm mộ của họ. Nếu bạn không thể có đủ khán giả bạn cần phải lôi kéo mọi người đến xem.
Buổi ghi hình này của tiết mục là vào buổi chiều, không bao cơm và nước uống, không thể sử dụng điện thoại di động, thù lao của mỗi khán giả là một trăm đồng, trưởng nhóm thì thêm hai mươi đồng, cũng xem như là một công việc nhẹ nhàng béo bở, trưởng nhóm cùng bọn họ hợp tác lâu năm, quan hệ thật không tệ.
Ở lần ghi hình này, trong số một trăm người xem, có năm mươi người là người hâm mộ của Phùng Tương, năm mươi người còn lại là do nhóm trưởng chọn lựa đưa đến.
Cũng giống như một tiết mục nói chuyện thân mật không thể có quá nhiều fan của ngôi sao, nhất định phải “dùng tiền làm việc” để thuê một số khán giả ngồi xen kẽ trong đó. Bởi vì nếu fan tụ tập cùng một chỗ với số lượng lớn là chuyện vô cùng đáng sợ…không chú ý một chút không chừng sẽ xảy ra lũ lụt.
Lưu Nguyệt Duyệt chủ yếu phụ trách cắt nối biên tập phim ở hậu kì, vốn không cần đến xem lúc ghi hình, nhưng mà Dương Tiếu hy vọng cô bé có thể học thêm được một số thứ khác cho nên dẫn cô nhóc đến đây. Xem nhiều thêm một chút có thể học nhiều thêm một chút, còn có thể tiện hỗ trợ khi cần thiết.
Lưu Nguyệt Duyệt hỏi vị nhóm trưởng kia: “Anh muốn tìm chị Dương Tiếu à? Chị ấy hình như ở bên trong, nếu anh có việc gấp quá tôi đi tìm giúp anh nhé.”
“Không, không, không cần, tìm cô cũng được rồi.” Nhóm trưởng khuôn mặt đầy nếp nhăn vội đứng lên cười cười lấy lòng. “Chuyện là thế này, lần này các cô tìm khán giả có chút gấp gáp, hơn nữa hôm nay lại là ngày nghỉ lễ, việc tìm khán giả có chút khó khăn, vì thế chất lượng khán giả lần này có chút…”
Khán giả đến xem trực tiếp ở trường quay không thể tùy tiện tìm bừa. Không thể quá xấu cũng không thể quá đẹp, không thể quá kịch tính, cũng không thể thờ ơ như đầu gỗ, không thể ăn mặc quá hoa lệ nhưng cũng không thể ăn mặc lôi thôi lếch thếch…Tóm lại, khán giả chính là bối cảnh của chương trình, càng không bị soi mói càng tốt.
Lưu Nguyệt Duyệt hiểu được ngụ ý của người nhóm trưởng kia: “Cho nên ý anh là khán giả trong trường quay lần này có người đặc biệt tệ sao?”
“Không, không phải, cô đừng hiểu lầm.” Nhóm trưởng khoát tay, “Không phải quá tệ mà chính là quá nổi bật.”
“…Hả?”
“Tôi thấy người này có bộ dáng khá đẹp, vóc dáng rất cao, cho dù là ngồi ở cuối cùng so với những người khác cũng rất nổi bật.”
Lưu Nguyệt Duyệt vô cùng tò mò: “Ồ, vậy người đó đâu rồi, nếu là thật sự anh ta rất cao tôi sẽ cho anh ta một cái ghế nhỏ.”
“Ở đằng kia kìa.” Nhóm trưởng chỉ về phía bên cạnh trường quay.
Lưu Nguyệt Duyệt nhìn theo hướng ngón tay ông ấy chỉ, kết quả thấy một cặp mắt trong trẻo, sáng sủa như là mắt của một chú cún vui vẻ nhìn sang cô ấy.
“Hả!” Người ngồi bên kia chính là Mạnh Vũ Phồn đang hướng về phía cô ấy vẫy vẫy tay vui vẻ nói: “Tiếu Tiếu đang ở chỗ nào thế, anh muốn cho cô ấy một surprise!”