Edit: Hạc Hiên
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Phong Ca
Sau thông báo đó của Phùng Tương, Dương Tiếu bèn mượn danh nghĩa tổ chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya] công bố đoạn camera giám sát ghi lại lúc sự việc xảy ra, đồng thời còn tuyên bố rằng fan cuồng kia đã trà trộn vào chương trình bằng cách mua chuộc nhân viên nhà đài.
Đồng thời, qua tai nạn lần này, tổ chương trình quyết định tạm dừng ghi hình, tiến hành chỉnh sửa. Sau khi sử dụng toàn bộ các tài nguyên bản thảo lưu trữ hiện có, tập cuối của chương trình (cũng chính là tập có sự tham gia của Phùng Tương) sẽ được phát sóng vào kỳ nghỉ tết. Sau khi phát sóng sẽ lại tiến hành cải tổ nội dung trong một tháng, lúc được phát sóng trở lại, sẽ là một diện mạo mới với những cuộc phỏng vấn sâu hơn.
Đây là thông báo dành cho bên ngoài, còn thông báo nội bộ thì càng nghiêm ngặt hơn.
Bởi vì Miêu Mộng Sơ đã nhiều lần vi phạm quy định của nhà đài, lợi dụng chức vụ, nhiều lần tự ý dẫn người ngoài trà trộn vào trong đài, hơn nữa lại gây ra tai nạn ghi hình nghiêm trọng vừa qua nên căn cứ theo quy định của nhà đài, quyết định khai trừ ả ta.
Trước lúc bị khai trừ khỏi đài, Miêu Mộng Sơ cắn lại Hoàng Lão Tà, tố giác rằng tất cả những việc ả ta đã làm đều do Hoàng Lão Tà một tay đạo diễn. Nhưng đáng tiếc là ả ta không thể đưa ra được bằng chứng thuyết phục, cũng không thể lật đổ được lão ta. Có điều, Hoàng Lão Tà cũng không có kết quả tốt --- --- Lão ta không những mất cơ hội chuyển đến truyền hình vệ tinh như ước muốn, hơn nữa tất cả quyền hạn của lão đều bị tước bỏ hết! Xét thấy, lão ta là nhân viên biên chế, không thể trực tiếp khai trừ, lãnh đạo đài trực tiếp điều lão ta xuống ban hậu cần, ở tuổi của lão ta, rốt cuộc cũng không thoát nổi sóng gió lần này.
Hai người xuất hiện vội vã, bị đá đi cũng thật chóng vánh, quả thực cứ y như là một vở hài kịch.
"Chị Dương Tiếu, chị có nghe gì chưa!" Ngay khi đi làm vào ngày hôm sau, Lưu Duyệt Nguyệt liền vui vẻ thông báo tin vui, "Hoàng Lão Tà và Miêu Mộng Sơ ly hôn rồi! ! !"
"Ly hôn sao? Hôn lễ không phải còn chưa tổ chức hay sao?"
Trước đó Miêu Mộng Sơ còn gửi thiệp mời tham dự hôn lễ cho Dương Tiếu, mời cô tháng một này đến tham dự hôn lễ của bọn họ.
Kết quả thì, hôn lễ lần thứ hai của Hoàng Lão Tà còn chưa bắt đầu đã tuyên bố kết thúc, nhìn bộ dạng đó của ông ta, hy vọng sẽ không còn người phụ nữ thứ ba nào bị lừa lần nữa.
Tuy nhiên, những việc này đều không liên quan gì đến Dương Tiếu. Kỳ nghỉ tết đang đến, tổ chương trình tạm dừng ghi hình, tiến hành chỉnh sửa. Toàn bộ những nhân viên còn lại trong tổ chương trình đều lâm vào bầu không khí mệt mỏi và bốc đồng, Lưu Duyệt Nguyệt sớm đã đặt vé xe về thăm nhà, mỗi ngày trong vòng bạn bè đều đếm ngược lịch, tính toán ngày được trở về nhà.
Dương Tiếu: "Em thật sự nôn nóng về nhà vậy à."
"Đương nhiên rồi ạ!" Lưu Duyệt Nguyệt nói, "Kỳ nghỉ hè năm ngoái em phải ở lại Hoa Thành thực tập, không được về nhà, em nhớ ba mẹ chết đi được! Chị Dương Tiếu, vẫn là người địa phương như chị là tốt, lúc nhớ ba mẹ, muốn gặp lúc nào cũng được."
"Có điều thường xuyên gặp mặt cũng không tốt." Dương Tiếu thở dài, "Rất dễ bị thúc giục kết hôn."
Dương Tiếu không hề ghét kết hôn, nhưng có một chút "sợ kết hôn", sau Tết cô chỉ mới qua tuổi hai mươi sáu, cô cảm thấy mình vẫn còn trẻ, Mạnh Vũ Phồn so với cô lại càng trẻ hơn, vốn chưa từng nghĩ tới việc đề cập chuyện kết hôn.
Nhưng mà trong mắt của ba mẹ Dương Tiếu, con gái và con rể tương lai qua lại đã hơn một năm, đã đến lúc nên bàn bạc chuyện cưới xin rồi.
Dương Tiếu không thể nói với ba mẹ cô rằng, quả thực cô và Mạnh Vũ Phồn chỉ mới chính thức hẹn hò còn chưa đầy một tháng được!
Để né tránh việc ba mẹ thúc giục kết hôn, Dương Tiếu đã dùng chiến thuật "dương đông kϊƈɦ tây" ----- Cô đăng ký cho ba mẹ tham gia chuyến du xuân sang sáu nước Châu Âu, trực tiếp đưa họ đến tham gia đoàn lữ hành hoàng hôn đỏ*, kéo dài suốt hai tuần.
* Du lịch hoàng hôn đỏ là một loại hình du lịch phù hợp với người cao tuổi. Có nhiều tuyến đường phù hợp cho người cao tuổi đi du lịch. Có nhiều lựa chọn du lịch để lựa chọn, chẳng hạn như tour xe hơi, tour máy bay, tour tàu hỏa và tour du lịch trêи biển.
Ba mẹ Dương Tiếu ngoài miệng thì tỏ vẻ oán trách cô phung phí tiền, nhưng ai nấy đều chuẩn bị hành lý nhanh hơn bất kỳ ai khác. Ai nấy đều có một vali cỡ đại, chỉ riêng mỗi áo lông mà đã đem đến bốn chiếc! Gặp mọi người liền nói: "Con gái nhà chúng tôi có hiếu, đưa chúng tôi đến Bắc Âu ở lều tuyết, ngắm cực quang, xem ông già Noel đấy!"
Vào ngày khởi hành, một mình Dương Tiếu quả thực không thể di chuyển hành lý nặng như vậy, Mạnh Vũ Phồn liền tình nguyện chạy đến sân bay tiễn họ.
Chỉ thấy cậu một tay xách chiếc vali ba mươi inch, bước đi như bay, Dương Tiếu mang đôi giày thể thao chạy chậm theo phía sau cậu. Với vóc dáng to cao hơn người, lại thêm khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, cậu vừa mới xuất hiện liền gây chấn động cả đoàn du lịch.
Ba Dương Tiếu và mẹ Dương Tiếu mỉm cười hạnh phúc, bắt đầu chào hỏi những người khác trong nhóm.
"Cậu ấy hả? Không phải con trai, mà là con rể! ..... Có điều cũng gần giống như con trai vậy .......... À, kết hôn đấy à, thanh niên bây giờ không gấp kết hôn ......... Đính hôn, đính hôn, để xem ý của chúng nó đã......... Còn về tuần trăng mật, tôi thấy Châu Âu tốt đấy, để hai ông bà già chúng tôi đi thăm dò trước vậy......... Sinh mấy đứa à, đương nhiên là một cặp song sinh là tốt nhất rồi.........."
May mắn thay Dương Tiếu không nghe thấy những lời này, bằng không cô nhất định sẽ hối hận khi đưa ba mẹ cô đi "thăm dò".
Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn liên tục gửi gắm ba mẹ cô cho hướng dẫn viên, hướng dẫn viên quơ quơ một lá cờ nhỏ màu đỏ, phát cho mỗi một du khách một chiếc nón nhỏ màu vàng.
Đây là lần đầu tiên Dương Tiếu tiễn ba mẹ đi du lịch nước ngoài, ngay cả hộ chiếu cũng được làm gấp cho chuyến đi này. Trước đó, cặp vợ chồng già thường tự lái xe ở Trung Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên hai người xuất ngoại. Vừa nghĩ đến việc ba mẹ sắp đến quốc gia khác biệt về ngôn ngữ trong suốt hai tuần, Dương Tiếu không ngừng lo lắng. Cô tiễn họ đến tận cửa an ninh, ngàn vạn lần dặn dò nhất định phải theo sát hướng dẫn viên.
"Con đã đăng ký chuyển vùng quốc tế cho điện thoại của ba mẹ rồi, mỗi ngày nhất định phải gọi điện thoại cho con, nếu như con không bắt máy được, con sẽ gọi lại. Con đã lưu số điện thoại của hướng dẫn viên vào trong điện thoại rồi, số có đính ngôi sao, ở hàng thứ hai trong danh bạ là số điện thoại của đại sứ quán Trung Quốc. Ngộ nhỡ, con nói nếu như ngộ nhỡ, ba mẹ và hướng dẫn viên bị tách ra, hoặc gặp phải bất kỳ tình huống không thể kiểm soát nào thì gọi điện thoại cho đại sứ quán. Định vị Wechat, clip ngắn nhất định phải gửi thường xuyên cho con, con nhận được nhất định sẽ trả lời........."
Đây là lần đầu tiên Dương Tiếu nhận ra rằng cô lại có thể nói nhiều đến vậy. Khi cô nói, ba mẹ cô liên tục nhìn cô với nụ cười nở trêи môi.
".............Hai người đang cười gì vậy?" Dương Tiếu hỏi một cách khó hiểu.
"Cười vì con đã trưởng thành rồi thôi." Ba Dương Tiếu điềm đạm nói, "Con biết không, dáng vẻ nói không ngừng lúc nãy của con, đặc biệt giống hai mươi mấy năm trước, lần đầu tiên ba mẹ đưa con đến nhà trẻ."
".........."
Mẹ Dương Tiếu cũng nói: "Đúng vậy, chỉ chớp mắt, Tiếu Tiếu nhà ta đã thành một cô gái trẻ xinh đẹp rồi, không còn là đứa bé nước mắt lưng tròng được cô giáo nắm tay bước từng bước đưa vào lớp nữa rồi."
Thời gian sao mà trôi nhanh vậy nhỉ. Dường như mới ngày hôm qua, con gái vẫn còn là mầm đậu nhỏ nằm ngủ say trong lòng hai người họ, vậy mà hôm nay, cô đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Cô có sự nghiệp của chính mình, tự mình theo đuổi, cũng có........ một người yêu chung thủy, hết lòng yêu thương cô.
Ba Dương Tiếu, mẹ Dương Tiếu ngước nhìn chàng rể đẹp trai cao lớn, ánh mắt đầy ôn hòa.
Thực ra khi hai người họ xuất ngoại du lịch, họ lo lắng nhất chính là con gái phải một mình ở lại trong nước, liệu sẽ cảm thấy cô đơn trong kỳ nghỉ tết. Nhưng Mạnh Vũ Phồn nói, cậu sẽ ở bên cạnh Tiếu Tiếu, tuyệt đối không để cô cảm thấy cô đơn lạc lõng. Có lời cam đoan của cậu, hai vợ chồng mới an tâm mà đi.
Con cháu tự có phúc của con cháu, con gái đã lớn rồi, cuối cùng đã tìm được hạnh phúc của chính mình.
.....................
Dương Tiếu liên tục vẫy tay cho đến khi ba mẹ cô bước vào cổng an ninh, không nhìn thấy nữa, cô mới từ từ để tay xuống.
Tất cả thành viên nhóm du lịch hoàng hôn đỏ đều đã qua cửa an ninh, rất nhanh, ngay cả chiếc nón màu vàng cuối cùng cũng không thấy nhìn thấy.
Dương Tiếu một mình lẩm bẩm: "Sao lại đi nhanh như vậy chứ."
Hai tay cô vịn lan can, có chút hối hận đã để ba mẹ đi.
Mạnh Vũ Phồn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, quyến luyến không nỡ của cô, liền hỏi: "Chị Tiếu Tiếu, đây có phải lần đầu tiên chị không đón tết với ba mẹ không?"
"Ừ." Dương Tiếu trả lời, "Trước kia, mỗi năm, mẹ tôi đều sẽ nấu một bàn ăn thật lớn, bày đầy món ăn trêи bàn; Đêm giao thừa ăn không hết thì sẽ để dành mấy ngày sau ăn tiếp, có năm mẹ tôi nấu quá nhiều, chúng tôi ăn liên tục cho đến mùng bảy tết, cuối cùng thật sự là không thể ăn nổi nữa, chỉ đành đổ đi; Còn ba tôi à, ông phụ trách dán câu đối xuân, mua đồ tết, cửa kính cao nhất trong nhà toàn bộ đều được mẹ tôi giao hết cho ông lau, có điều mấy năm nay sức khỏe ông không tốt, mẹ tôi cũng không dám để ông leo thang nữa.....
Cô vừa nói vừa hồi tưởng lại, Mạnh Vũ Phồn cũng không chen vào mà luôn lẳng lặng lắng nghe câu chuyện cô kể.
Dương Tiếu hỏi cậu: "Vậy còn cậu thì sao? Năm nay cậu không về nhà đón tết à?"
"Không về." Chàng trai lắc đầu, giọng cậu thư thái nói, "Thực ra, từ bé đến lớn, ba mẹ tôi rất ít khi đón tết cùng tôi. Công việc của họ rất bận, họ đi công tác khắp nơi trêи thế giới, kỳ nghỉ tết thường không kịp về nước. Các dịp lễ Giáng Sinh, lễ Tạ Ơn, họ đều muốn đón tôi qua sum họp, nhưng tôi vẫn phải đi học, hoàn toàn không thể xin nghỉ được........."
Từ nhỏ cậu đã quen với việc xa cách, hơn nữa trong đội thường xuyên phải tập luyện, vì vậy rất nhiều kỳ nghỉ tết cậu đều ở lại trường, đón tết cùng với huấn luyện viên và đồng đội.
Cậu hiểu sự vất vả của ba mẹ, nhưng có đôi lúc, cậu cũng rất ghen tỵ với mối quan hệ thân thiết giữa Dương Tiếu và ba mẹ.
Sau khi nghe cậu kể, trái tim Dương Tiếu bỗng dịu lại, cô mở rộng vòng tay, quan tâm hỏi: "Cậu có muốn ôm một lát không?"
"....................." Mạnh Vũ Phồn cúi xuống, ôm lấy cô thật chặt, dùng hành động thay cho câu trả lời.
Trong sảnh sân bay, người đến người đi, cậu và cô cùng sưởi ấm cho nhau bằng cái ôm thắm thiết. Cậu cao đến mức có thể ôm cô gái yêu dấu của cậu trong lòng ngực. Cảnh đẹp này giống như cảnh kết cuối phim thường thấy trong các bộ phim truyền hình, người đi ngang qua bọn họ đều đi khẽ, sợ làm phiền đến đôi tình nhân trẻ.
Cách bọn họ không xa, một cặp vợ chồng trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi đang đẩy xe hành lý ra khỏi sân bay.
Hai người đều trông có vẻ mệt mỏi bơ phờ, đáng chú ý nhất là chiều cao hơn người của cặp vợ chồng này, người chồng cao hơn một mét tám mươi lăm, lưng thẳng tắp; người vợ thấp hơn một tí, khoảng chừng một mét bảy mươi lăm. Hai vợ chồng ăn mặc rất hợp thời, trêи dưới toàn thân đều toát ra vẻ quý phái.
"Lạnh quá." Người vợ quấn chặt chiếc áo choàng, dậm chân nhè nhẹ, "Ông Mạnh à, hai chúng ta đã bao nhiêu năm không về nước đón tết rồi? Tôi cũng đã quên mất mùa đông ở Hoa Thành lạnh đến vậy."
"Bà mặc nhiều chút đi, bà mặc ít như vậy ......." Người chồng nghe vậy liền vội tháo chiếc khăn cashmere trêи cổ xuống, vội quấn chặt lên cổ người vợ, "Cho dù bà có muốn làm "người đẹp động lòng người" thì cũng không nên là "người đẹp băng giá" như vậy chứ?"
"Được rồi, ông đừng cằn nhằn nữa, càng cằn nhằn càng già đi đấy." Người vợ vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay ông ấy, phàn nàn, "Lần này chúng ta về nước, không nói với con nó, làm cuộc tập kϊƈɦ bất ngờ thế này, con nó sẽ không trách chúng ta chứ?"
"Bà đừng quên, lần này chúng ta về nước làm cái gì đấy chứ!" Người chồng lạnh lùng nói, "Mạnh Vũ Phồn, tên tiểu tử thối đó, lại dám đi làm trai bao, chuyện hôn sự này tôi sẽ không đồng ý đâu!"r