Edit: Phong Ca
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
Mỗi tối thứ năm hàng tuần, là ngày hẹn cố định của Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu.
Bởi vì cuối tuần Mạnh Vũ Phồn phải huấn luyện thêm, nên hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau vào cuối tuần, chỉ vào tối thứ năm hàng tuần bọn họ mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm, trò chuyện tán gẫu, rồi nghiên cứu một số cách tán thưởng tình yêu, làm giảm bớt áp lực của cơ thể.
Huấn luyện viên Vũ vừa nghe Mạnh Vũ Phồn muốn xin phép ra khỏi trường, sắc mặt đã trầm xuống.
"Tuần trước nữa cậu nói phòng tắm trong nhà dột nước xuống lầu dưới, tuần trước thì cậu nói bà con lâu năm chưa gặp đến thăm cậu . . . Tuần này cậu lại muốn dùng lý do gì nữa đây?"
Mạnh Vũ Phồn hơn nửa thân người đã chạy ra khỏi sân bóng rổ, chỉ nửa chân còn lại trong sân bóng rổ. "Huấn luyện viên, em bị bệnh, em xin nghỉ bệnh ạ!"
"Cậu? Nghỉ bệnh?" Huấn luyện viên Vũ nhìn giọng nói cậu lanh lảnh như chuông ngân, thần thái sáng láng như ánh mặt trời, hiển nhiên là không tin, "Bệnh gì?"
"Bệnh tương tư ạ!"
Sau khi đúng lý hợp tình nói ra những lời này, Mạnh Vũ Phồn đầu cũng không quay lại, nhanh như chớp chạy ra khỏi tầm mắt của huấn luyện viên.
Huấn luyện viên Vũ phẫn nộ hướng về phía bóng dáng cậu, hô lớn: "Sáu giờ sáng mai đến sân thể ɖu͙ƈ chạy mười vòng cho tôi!"
Đáng tiếc bây giờ Mạnh Vũ Phồn nghe câu nào cũng không lọt tai, bây giờ cậu bệnh tình nguy kịch, chỉ một lòng muốn nghĩ cách chữa bệnh mà thôi!
. . .
Mạnh Vũ Phồn đón xe tới đài truyền hình. Bởi vì buổi tối tàu điện ngầm đông người quá, cậu chen chúc ba lần mới đến được tàu điện ngầm, vốn tưởng rằng bản thân đến muộn chắc chắn sẽ làm chị Tiếu Tiếu tức giận, đâu nghĩ đến khi cậu đến bãi đỗ xe, cũng không nhìn thấy bóng dáng người mà cậu ngày đêm thương nhớ đâu cả.
Mạnh Vũ Phồn: ". . . ?"
Cậu gửi tin nhắn cho Dương Tiếu.
Vũ Quá Thiên Tình: Xin chào khách hàng kính mến, bạn trai mà bạn đặt hàng đang được giao đến. Nhân viên giao hàng đã ở dưới lầu, xin mời nhanh chóng nhận hàng. Nếu như vừa lòng xin cho đánh giá ~
Vũ Quá Thiên Tình: [hoa hồng] [hôn môi] [like]
Tin nhắn này sau khi được gửi đi, đợi chừng năm phút trôi qua cũng không nhận được hồi âm của Dương Tiếu.
Kỳ lạ, chẳng lẽ là đang tăng ca sao? Nên mới không chú ý đến điện thoại di động nhỉ?
Thấy sắc trời càng ngày càng tối, người trong bãi đỗ xe cũng càng ngày càng ít, Mạnh Vũ Phồn bấm số điện thoại, gọi cho Dương Tiếu.
Cậu gọi mấy lần mới có người nghe máy.
Giọng cô gái mỏi mệt, đầy âu lo vang lên bên kia đầu dây: "Vũ Phồn, xin lỗi nhé, ban nãy tôi bận quá, sao tự nhiên gọi điện thoại cho tôi thế, có chuyện gì không?"
Mạnh Vũ Phồn đáp: "Hôm nay là thứ năm mà, chị đã quên lời hẹn tối thứ năm hàng tuần của chúng ta rồi hay sao?"
". . . Hả." Bên kia đầu điện thoại kia vang lên tiếng lật mở lịch, "Thật xin lỗi, tôi bận quá nên quên mất, cậu đã đến rồi à?"
"Ừ, tôi đang ở dưới lầu rồi."
"Vậy cậu chờ một chút, bây giờ tôi xuống ngay đây."
Mạnh Vũ Phồn đau lòng vì cô, vội nói: "Nếu như chị bận tăng ca, vậy thì không cần xuống ăn cơm với tôi đâu. Tôi đi về trường học cũng được."
"Không phải ‘tôi bồi cậu ăn cơm’, " Dương Tiếu mệt mỏi nói, "phải là ‘cậu bồi tôi ăn cơm’ mới đúng―― bây giờ tôi rất muốn gặp cậu ."
Ba phút sau, Dương Tiếu người bị đè bẹp bởi công việc lảo đảo xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Cô giống như u hồn đứng trước mặt Mạnh Vũ Phồn với tay kéo khóa áo bông của cậu xuống, sau đó vươn đôi tay lạnh lẽo ôm lấy thắt lưng cậu, ngay sau đó gục đầu vào trong ngực cậu.
Mạnh Vũ Phồn vội vàng luống cuống tay chân ôm lấy cô, dùng lồng ngực ấm áp và áo bông mềm mại bao bọc lấy cô, làm cho cô có thể an tâm dựa vào lồng ngực, hưởng thụ hơi ấm trêи người cậu.
"Làm vật nuôi của xã hội thật khó quá đi . . ." Dương Tiếu tuyệt vọng thở dài, "Mạnh Vũ Phồn à, nhà cậu có nhiều tiền như vậy, có thể mua đài truyền hình của chúng tôi hay không? Không, mua kênh của chúng tôi cũng được . . . Nếu như không được thì mua lại tổ chương trình của chúng tôi cũng được! Để cho tôi có thể làm vợ yêu của tổng tài bá đạo một lần cũng được."
Cô vốn dĩ là oán giận làm nũng với cậu, nào nghĩ đến Mạnh Vũ Phồn cho là thật, vậy mà trả lời thẳng thắn: "Chương trình của tụi chị cần danh hiệu sao? Một năm dự toán mấy trăm vạn, tôi có thể thương lượng với ba mẹ một chút, bọn họ chắc là sẽ đồng ý."
Dương Tiếu: ". . ."
Được rồi, Mạnh Vũ Phồn quả thật không phải tổng tài bá đạo, nhưng cô có thể làm con dâu của tổng tài bá đạo.
"Tôi nói đùa thôi." Dương Tiếu từ trong ngực cậu ngẩng đầu lên, đem cằm gác trêи ngực cậu, muộn phiền trò chuyện với cậu, "Hơn nữa một năm mấy trăm vạn, cũng không thể đáp ứng được chương trình của chúng tôi ―― tôi đổi tổ rồi, chuyển từ kênh truyền hình sang kênh truyền hình vệ tinh, phụ trách chương trình truyền hình thực tế về những người thật xuất sắc."
Mấy hôm trước cô không nói cho Mạnh Vũ Phồn chuyện điều động công tác của cô, vốn nghĩ muốn cho cậu sự ngạc nhiên. Nào nghĩ sự ngạc nhiên này lại rối rắm như vậy.
"Truyền hình vệ tinh? ! Chị Tiếu Tiếu, chị thăng chức à? ?"
"Không tính là thăng chức, chức vị vẫn là đạo diễn, chẳng qua chỉ là giống như vào hoàng cung nhậm chức thôi . . ."
Nhưng hoàng cung là nơi không dễ lăn lộn, xưa kia có câu "Trị không hết cho quý phi thì ngươi liền chôn cùng nàng ấy!", nay có câu "Nghĩ không ra phương án thì cô cút cho tôi!".
Chu Hội yêu cầu Dương Tiếu nội trong hai ngày rưỡi phải giao ra giao một kế hoạch chương trình hoàn toàn mới, xây dựng lại từ đầu, nhưng bây giờ đã một ngày rưỡi trôi qua, tiến độ của cô vẫn là con số không.
Hôm qua cô chỉ được ngủ ba tiếng đồng hồ. Cô thậm chí còn dùng phần mềm vượt tường lửa để xem các chủ đề tương tự của nước ngoài. Cảm hứng được tập hợp lại với nhau, nhưng cô đã không thể sắp xếp nó. Vốn dĩ, một kế hoạch hoàn chỉnh cho một chương trình phải mất ít nhất ba tháng để sửa chữa, nhưng Chu Hội yêu cầu cô làm kế hoạch này trong ba ngày, đây là một nhiệm vụ hoàn toàn không thể.
Nhưng bảo cô từ bỏ, ngoan ngoãn trở về kênh cũ, Dương Tiếu tuyệt đối không cam lòng. Cô chỉ có thể ngồi ngây ngốc trước máy tính, dùng hết tất cả kinh nghiệm của cô, đem những linh cảm không nghe lời này bắt lại, dùng những lời hoa lệ cũng là vô nghĩa nhất đóng gói hết lại, lại đem những thứ đó từng cái một bỏ vào trong file ppt.
Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó . . .
"Quên đi, không nhắc đến công việc nữa." Dương Tiếu vô tình nói, "Tìm chỗ nào gần đây ăn cơm tối đi, đêm nay tôi không thể hẹn hò cùng cậu được rồi, tối nay tôi còn phải tăng ca nữa."
"Phải quay lại đài à?" Biểu cảm của Mạnh Vũ Phồn tội nghiệp đáng thương giống y như chú Golden Retriever vậy, "Chúng ta đã lâu không gặp rồi . . ."
Một bên là nam sắc trước mặt, một bên là công việc không hề tiến triển . . . Dương Tiếu đấu tranh giữa lý trí và tình cảm.
Cuối cùng, vẫn là công việc chiếm thế thượng phong, đem lý trí của cô đoạt trở về: ". . . Tuy nói là có máy tính, ở đâu cũng có thể làm việc, nhưng làm việc ở trong văn phòng càng yên tĩnh hơn, không dễ bị phân tâm."
"Vậy tôi tìm cho chị một nơi yên tĩnh, tôi cam đoan không quấy rầy chị, chỉ im lặng ở bên cạnh chị thôi, được không? Chúng ta một tuần chưa gặp nhau rồi, tôi không muốn lãng phí buổi tối hôm nay."
Cô gái bật cười: "Lấy đâu ra chỗ như thế này chứ? Cậu sẽ không nói, chúng ta đi thuê phòng khách sạn đấy chứ, công việc của tôi, cậu ngồi bên cạnh xem tôi làm việc á? Một đêm tiền thuê vài trăm, tôi không muốn lãng phí số tiền này."
Mạnh Vũ Phồn lắc đầu, thần bí nói: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ làm chị hài lòng."