Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, hàng lông mi run run, giống như rất muốn tiếp nhận sự thật đáng buồn này.
Nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười chán nản, cô nói: “Trái lại, động tác này cô làm rất nhanh, thì ra tất cả thật sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đi lên nói cho tôi biết, sau đó dẫn tôi đi gặp anh ta, đúng không?”
Từng chữ như kim châm đâm vào trong lòng của Nam Cung Dạ Hi, cô ta không khóc được, nhưng rất khó chịu, giống như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than.
Dụ Thiên Tuyết khe khẽ cười, một thân váy trắng, khuôn mặt trắng mịn nõn nà, giống như là thiên sứ rơi xuống nhân gian.
Cô nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng, đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe chiếu vào, nhẹ giọng nói: “Dạ Hi, có đôi khi tôi cảm thấy cô thực sự rất đơn thuần, nhưng đơn thuần đến mức ngu ngốc, cô có nghĩ tới chúng ta chuyến đi này sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Có lẽ chúng ta có thể cứu được Thiên Nhu cùng Y Y, bọn họ cũng sẽ không sao, bởi vì đối với Trình Dĩ Sênh mà nói, bọn họ không có bao nhiêu giá trị. . . . . . . . . . . . Vậy còn tôi thì sao đây?”
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như tinh linh thanh khiết trắng trong, ánh nắng như đang khiêu vũ trên hàng lông mi cong dài của cô.
“. . . . . . Cô có nghĩ tới tôi sẽ ra sao hay không? ?”
Tay chân của Nam Cung Dạ Hi lạnh như băng, ngồi ở ghế sau, hô hấp khó khăn, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn nơi đâu.
Dụ Thiên Tuyết khe khẽ cười rộ lên.
“Cô không biết, vậy để tôi nói cho cô biết. . . . . . . Trình Dĩ Sênh cần tôi để làm gì, tôi rất rõ ràng, tôi vô cùng rõ ràng, cô nhìn bên ngoài đi, hiện tại trời vừa nắng lên, thật đẹp, nhưng cô có nghĩ qua hôm nay sẽ như thế nào chưa? Chờ cô cứu Y Y về, cả nhà các người đoàn tụ, thời điểm cô cùng anh trai và con gái hưởng thụ niềm vui sum họp bên cạnh ba của cô, cô có nghĩ tới. . . . . . Tôi đang ở nơi nào hay không? ?”
“Hôn kỳ của tôi với anh cô cũng sắp đến. . . . . . Một tuần lễ, anh ấy nói nhiều lắm là còn một tuần lễ nữa chúng tôi sẽ kết hôn. . . . . . Tôi chưa bao giờ có cảm giác mình cách hạnh phúc gần như vậy. . . . . .” Nước mắt trong suốt giống như hơi nước từ từ dâng lên, cô khe khẽ cười, trên khuôn mặt mang theo sự hạnh phúc, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không dám nghĩ tới qua hôm nay tôi sẽ ra sao, tôi phải đối mặt với anh cô như thế nào, cả đời này tôi không còn tư cách đứng ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy dắt tay con của chúng tôi. . . . . .”
“Dạ Hi. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết nghiêng mặt nhìn cô ta, giọng hơi khàn khàn, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ: “Trong mắt cô, sinh mạng và hạnh phúc người khác rốt cuộc là cái gì? Cô nói cho tôi biết đi, hay chẳng là cái gì cả? . . . . . . Cô cũng có con, Y Y là gọi Kình Hiên là cậu, nếu như con bé gặp chuyện không may, Kình Hiên có liều mạng cũng sẽ cứu nó. . . . . . Nhưng cô thì sao? Thời điểm Trình Dĩ Sênh bày ra thế cục ở Đài Bắc để bắt cóc Tiểu Ảnh thì cô đang làm gì ở đây? Thời điểm một đứa nhỏ năm tuổi bò qua xác chết để chạy trốn thì cô đang làm gì? Thằng bé là con trai của anh cô, nó gọi cô là cô đó! Bởi vì chuyện này mà Kình Hiên trúng đạn suýt chết, cô là em gái của anh ấy, thế nhưng hiện giờ lại chuyển toàn bộ gia sản cho tên cầm thú thiếu chút nữa hại chết anh cô, cho anh ta đường lui, cho anh ta phụ nữ, tạo cơ hội cho anh ta cao bay xa chạy! . . . . . . Rốt cuộc thì lương tâm của cô có màu gì?”
Sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói phát run, mấy ngón tay nhỏ yếu dùng sức hung hăng bấu vào ghế da đang ngồi.
Ngồi ở bên cạnh, trái tim Nam Cung Dạ Hi giống như đang bị lăng trì, nước mắt rớt xuống, cô ta khóc, khóc vì sự ích kỷ và cuộc hôn nhân đáng buồn của mình, tuy nhiên cô ta không có cách nào mở miệng kêu tài xế taxi dừng lại, không có cách nào nói là bọn họ không đi nữa! Không thỏa hiệp nữa!
Cô ta không có biện pháp. . . . . . Cô ta cần con gái của mình. . . . . .
Nói xong, Dụ Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi, không bao giờ muốn nói cái gì nữa, cô lẳng lặng tựa vào ghế sau nghỉ ngơi.
Nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm, vô cùng chua xót, cô giơ tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, tràn đầy trong đầu đều là bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên, cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn và sự lệ thuộc, người đàn ông mà cô cực kỳ yêu.
*****
Không biết xe chạy tiếp bao lâu.
Đường Tây Giao càng lúc càng vắng vẻ, nếu như đứng nhìn từ tòa nhà cao nhất thành phố thì chỉ có thể nhìn thấy đường sá quanh co, bên đường có mấy trạm xăng dầu cùng với vài quán ăn, là một địa phương hoang vu mà an tĩnh.
Họ đến một tòa nhà bỏ hoang hai tầng lầu.
Tường rào sụp đổ, nhà cũng không lớn, bố cục gọn gàng, chẳng qua cửa sổ đã bị vỡ, phủ một lớp bụi rất dầy.
Nhưng ổ khóa trên cửa nhà là mới.
Họ xuống xe cách nơi đó hơn 100m, tài xế taxi đã lái xe đi rất xa, Dụ Thiên Tuyết nhìn về phương hướng taxi chạy, giống như muốn nhìn cái gì đó.
“Y Y! Y Y, mẹ đến rồi!” Nam Cung Dạ Hi chạy tới căn nhà bỏ hoang kia.
Dụ Thiên Tuyết không đi nhanh như vậy, chỉ vừa đi vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, trống trải mà không có gì cả, chỉ có vài ngã rẽ để ra khỏi con đường này.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Người đâu! !” Nam Cung Dạ Hi chạy đến trước cửa, nhìn khóa cửa mới tinh, nghẹn ngào: “Anh ta nói với tôi là ở nơi đây! Anh ta và Y Y ở chỗ này!”
Trái tim của Dụ Thiên Tuyết như bị bóp chặt, cô nhớ đến tấm hình chụp Thiên Nhu, em gái cô chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như thế này, con bé được bảo hộ quá tốt, nhất định là con bé bị dọa sợ. . . . . . Thân ảnh mảnh khảnh chạy ra đằng sau tìm, phía sau là một mảnh sân bỏ hoang mọc đầy cỏ dại, căn bản là không có gì cả.
“Sao có thể. . . . . . Sao lại không có. . . . . . Cô xác định địa chỉ anh ta nói là nơi này sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, mở miệng hỏi cô ta.
“Không có sai! Anh ta nói cho tôi biết, sáng sớm hôm nay trước mười giờ nhất định phải đến, không thì sẽ giết con tin, tôi đã đến! !” Nam Cung Dạ Hi run rẩy, nghẹn ngào kêu to, lấy điện thoại di động ra: “Cô xem!Cô nhìn đi, rõ ràng chưa đến 10 giờ! Anh ta nói với tôi là nơi này mà!”
Giống như nhịp trống dồn dập mãnh liệt gõ ở trong lòng của hai người, Nam Cung Dạ Hi hoàn toàn mất khống chế, khóc ra thành tiếng, chạy lên đẩy cửa gọi to “Y Y”.
Dụ Thiên Tuyết cũng nắm chặt tay thành quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng đau đớn như tê liệt, sự hoảng hốt hành hạ cô gần như muốn hít thở không thông.
Mà lúc này, từ đàng xa lái tới mấy chiếc xe, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta ứng phó không kịp!
“Két ——!” Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên.
Nam Cung Kình Hiên bước xuống từ trong xe, gương mặt tuấn tú trắng bệch, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự lạnh lùng âm lãnh, đóng cửa xe ‘Rầm!’ một tiếng, sự sốt ruột và đau lòng trong nháy mắt bùng nổ khi nhìn thấy bóng dáng cô, gần như là mất khống chế, anh hối hả đi tới, đột nhiên kéo cổ tay Dụ Thiên Tuyết qua, ôm cô vào lòng! !
Bất thình lình đụng vào một lồng ngực ấm áp, Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, sự căng thẳng tới cực điểm trong lòng cô bỗng nhiên buông lỏng xuống, trong nháy mắt dâng trào nước mắt, cũng giơ tay ôm lấy anh thật chặt. . . . . .
“Anh đến rồi. . . . . .” Cô run giọng nói, nước mắt nóng hổi rơi xuống, vùi sâu thân thể vào lồng ngực anh: “Bọn em tìm được Y Y cùng Thiên Nhu rồi. . . . . . Bọn em mới vừa tìm được. . . . . . Nhưng mà. . . . . .”
“Anh!” Nam Cung Dạ Hi sợ tới mức hồn bay phách tán, căn bản không ngờ anh mình sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Tay của cô ta vẫn run rẩy nắm khóa cửa, lay động thật mạnh cũng không mở ra được, mắt thấy thời gian từng giây vượt qua mười giờ, trong đầu cô ta hồi tưởng câu “Mười giờ không tới thì giết con tin” kia của Trình Dĩ Sênh, nước mắt điên cuồng rơi xuống, vừa vỗ cửa vừa kêu: “Mở cửa! Tôi đến rồi, tôi đến rồi! Anh kêu tôi đưa tiền tôi đã cho anh tiền, anh muốn cái gì tôi đều cho, anh muốn người tôi cũng đã đưa tới cho anh, tại sao anh lại đổi ý! Anh trả Y Y lại cho tôi! !”
Một đám hộ vệ mặc đồng phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng đứng ở xa xa bao vây toàn bộ địa phương này, chỉ còn lại ngôi nhà mà người phụ nữ mất khống chế vẫn đang liều mạng đập cửa, cô ta gào thét, khóc đến không thành tiếng.
“Anh. . . . . Anh giúp em đi . . . . . Nam Cung Dạ Hi xoay người nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia, chạy tới kéo cánh tay của Nam Cung Kình Hiên, than thở khóc lóc: “Y Y ở trong tay Trình Dĩ Sênh! Là tên khốn kiếp đó đã bắt con bé! Anh giúp em cứu con bé. . . . . .”
Nam Cung Kình Hiên ôm người phụ nữ trong ngực thật chặt, lực đạo lớn đến dọa người, nghe cô ta kêu khóc, biểu tình trên mặt không thay đổi một chút nào, vẫn xanh mét mà âm lãnh như cũ, dường như sắp nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Anh vỗ vỗ lưng của Dụ Thiên Tuyết, buông cô ra, nắm cổ tay của cô kéo cô ra sau lưng, hít sâu một hơi, chuyển ánh mắt liếc nhìn em gái mình.
“Anh. . . . . .” Đôi mắt của Nam Cung Dạ Hi đẫm lệ mông lung.
“Là mày đưa cô ấy tới đây?” Giọng của Nam Cung Kình Hiên lạnh như băng, giống như đang đè nén cái gì đó.
“Anh. . . . . . Em. . . . . .” Nam Cung Dạ Hi cứng họng, cả người run rẩy, lại không dám bắt lấy tay áo anh, khóc nức nở nói: “Em không có cách nào, Trình Dĩ Sênh nói, nếu không đưa cô ta tới thì sẽ xuống tay với Y Y, anh, em không có biện pháp nào. . . . . . Em. . . . . .”
‘Chát! !’
Một cái tát hung ác giòn vang, lực đạo hung dữ mạnh mẽ, quét thẳng lên mặt của Nam Cung Dạ Hi!
Nam Cung Dạ Hi bi thống kêu gào thảm thiết, lảo đảo té lăn quay trên mặt đất! Cô ta không phản ứng kịp, hô hấp nặng nề, hai tay chống ở mặt đất, vài giây sau mới từ từ cảm giác được đau nhức trên má trái, nóng rát bao trùm toàn bộ nửa gương mặt, cô ta nhìn chằm chằm mặt đất, rốt cuộc cũng phản ứng được, đôi mắt tràn đầy nước mắt, chậm rãi quay đầu, run rẩy che mặt: “Anh đánh em. . . . . . Anh đánh em?”
“Tao đánh mày là nhẹ! !” Nam Cung Kình Hiên gầm lên, giọng nói khàn khàn lộ ra lửa giận ngập trời, bước nhanh tới kéo cô ta đứng lên, đôi mắt đỏ hồng: “Mày muốn làm cái gì? Hả? Nam Cung Dạ Hi, mẹ nó, nói cho tao nghe mày muốn làm cái gì! ! ! Nói cho tao biết, thằng nào cho mày lá gan để mày dám đưa cô ấy tới đây gặp Trình Dĩ Sênh? Thằng nào cho mày lá gan để mày dám đụng tới chị dâu mày!”
Nam Cung Dạ Hi bị xách lên như một cái mền, cánh tay đau đến như sắp đứt lìa, thế mới biết anh trai mình thật sự tức giận, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy sát khí, xách cô ta giống như một con búp bê vải bị rách, tức giận dữ dội rống lên.
“Em không có. . . . . . Là cô ta cam tâm tình nguyện đi theo em . . . . . . Em không có ép cô ta . . . . . .” Nam Cung Dạ Hi đau đến run rẩy, khàn giọng kêu gào, khiếp sợ tới cực điểm.
“Mày nói thêm một câu tao vả nát miệng mày!” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng, kéo cánh tay cô ta qua, mặt đối mặt với cô ta: “Tao nuông chiều mày, nuông chiều đến lên trời rồi đúng không? Lén tao đưa chị dâu mày đi, lén tao quyết định. . . . . . Nam Cung Dạ Hi, may mắn là hôm nay Thiên Tuyết không gặp chuyện gì, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, tao sẽ giết chết mày!”
Anh giống như một con sư tử bị chọc giận, lúc này hộ vệ chỉ đành kiểm tra phòng ốc chung quanh xem có gì khác thường hay không, nhìn ổ khóa cửa có bị người động tay qua hay không, căn bản không có ai dám tiến lên khuyên can Nam Cung Kình Hiên.
Mới sáng sớm đã bị giày vò một trận khiến Dụ Thiên Tuyết mệt mỏi cả người, sắc mặt cô tái nhợt, trong mắt còn ngân ngấn lệ, muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe được một hộ vệ hô to: “Kiểm tra xong, bên trong không có ai, chỉ phát hiện tờ giấy này!”
Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết cứng lại, vội vàng tiến lên, lấy tờ giấy trong tay hộ vệ kia.
Chữ viết trên đó lung tung rối loạn, là Trình Dĩ Sênh viết.
‘Người không nghe lời thì phải bị trừng phạt, đã mười giờ, các người thật sự đã tới, chỉ có điều người không nên tới cũng tới. . . . . . Bảy giờ tối nay, các người chờ mà nhận quà của tôi đi, Thiên Tuyết, chắc là em rất nhớ em gái, anh tặng một phần quà của cô ấy cho em, được không?’
Chữ ký ‘Trình Dĩ Sênh’ đó rất mơ hồ, viết giống như giương nanh múa vuốt, lộn xộn mà điên cuồng.
Mấy ngón tay nhỏ yếu chợt run rẩy, tờ giấy trắng như tuyết bay xuống, rơi ở dưới chân cô.
Nam Cung Dạ Hi tránh thoát tay của anh mình, chạy tới nhặt tờ giấy kia lên, đến khi xem xong cũng vô cùng chấn động, mắt trợn to, hô hấp cũng gần như ngừng lại.
Trong lòng cô ta hoàn toàn rối loạn, nhìn Dụ Thiên Tuyết, đột nhiên bùng nổ.
“Tại sao cô lại làm như vậy!” Nam Cung Dạ Hi gào lên, nước mắt chứa đầy hốc mắt: “Cô nhìn đi, cô nhìn kỹ đi! Tôi đã nói vơi cô là không được nói cho anh tôi, tôi đã nói với cô là chỉ hai chúng ta tới là được! Cô cố tình không nghe! Cô đã dùng phương pháp gì kêu anh tôi đến đây hả? Hiện tại cả hai bọn họ đều rơi vào nguy hiểm, cô hài lòng chưa?”
Thân ảnh nhỏ yếu của Dụ Thiên Tuyết vẫn đứng ở tại chỗ, Nam Cung Dạ Hi bước tới túm lấy hai cánh tay của cô mà lắc, nỗi thống khổ vô cùng làm cho cô không nói được một chữ, đến khi phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt ích kỷ độc ác của Nam Cung Dạ Hi . . . . . . Cô giơ tay bắt lấy cổ tay của cô ta, hung hăng hất ra: “Cút ——! !”
Giọt nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt run run rơi ra ngoài, Dụ Thiên Tuyết lui về phía sau hai bước, run rẩy lớn tiếng gào thét, tay chỉ về phía cửa: “Nam Cung Dạ Hi, cô mở to mắt chó mà nhìn kỹ cho tôi! ! Trong nhà này đầy bụi bậm, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không có! Cô nghĩ hôm nay chỉ có chúng ta tới đây là có thể gặp được bọn họ sao? Anh ta chính là ở đằng xa theo dõi chúng ta, bên trong này căn bản không hề có người, không có ai cả! ! Nếu hôm nay anh cô không tới thì tôi chính là tự đi tìm chết! Kết quả như thế cô hài lòng chưa? !”
Cả người cô run rẩy giống như lá khô rơi, hai dòng nước mắt chảy trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đỏ hồng, ngón tay chỉ Nam Cung Dạ Hi: “Cô cút xa một chút cho tôi. . . . . . Đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi sẽ nhịn không được mà bóp chết cô. . . . . . Người anh ta muốn tổn thương chính là em gái tôi chứ không phải là con gái cô! Cô có tư cách quỷ gì mà la hét ở chỗ này! Cút cho tôi! ! !”
Lớn tiếng gào thét làm cho cô hao hết hơi sức, trước mắt cô tối sầm, đột nhiên hai chân trở nên mềm nhũn.
Nam Cung Kình Hiên siết chặt tờ giấy kia, lời nhắn trên đó khiến trán anh nổi gân xanh, mắt thấy Dụ Thiên Tuyết chống đỡ không nổi, trong lòng anh chấn động, xông tới ôm chặt cô: “Thiên Tuyết!”
“. . . . . .” Nam Cung Dạ Hi sợ choáng váng cả người, thì thầm nói: “Cô. . . . . .”
“Câm miệng cho tao!” Mặt Nam Cung Kình Hiên xanh mét quát.
Giữ chặt cô trong khuỷu tay, để cho thân thể mềm yếu của cô dựa vào mình, giữ chặt gáy của cô, cúi đầu chống trán mình vào cái trán nóng hổi của cô: “Thiên Tuyết. . . . . . Không nên kích động. . . . . . Anh bảo đảm Thiên Nhu sẽ không xảy ra chuyện gì, tin tưởng anh. . . . . .”
Cả người Dụ Thiên Tuyết đã mất đi hơi sức, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, khẽ run run tựa vào ngực anh, an tĩnh mà khóc, dùng hết hơi sức để thương tâm, cô không ngờ sẽ như thế này. . . . . . Nhưng cô thật sự không biết tại sao lại diễn biến thành ra như thế này. . . . . .
“Anh. . . . . . Em. . . . . .” Vẻ mặt của Nam Cung Dạ Hi hoảng hốt, nén nước mắt khàn giọng kêu.
Nam Cung Kình Hiên ôm Dụ Thiên Tuyết thật chặt, bầu không khí căng thẳng đến mức khiến người ta hít thở không thông, không coi ai ra gì dịu dàng xoa dịu nỗi đau của cô, vầng trán lạnh lùng lộ ra sự khát máu, nhưng không để người trong ngực nhìn thấy.
Đợi đến khi cô ngừng khóc, Nam Cung Kình Hiên bồng cô lên, nhẹ nhàng đặt vào trong xe của mình, đóng cửa xe lại.
“Hôm nay mọi việc tạm thời như vậy trước đi,” Dáng người cao ngất mà lạnh lùng chậm rãi quay sang, lạnh lùng nói: “Tìm mấy người nhìn nó, trước khi mọi chuyện chưa giải quyết xong không cho phép nó làm bất cứ chuyện gì, nói bất kỳ điều gì, ngay cả có phát điên phát khùng cũng không cho.”
Mấy hộ vệ chung quanh thấp giọng hùa theo: “Yes!, thiếu gia!”
Một lát sau Nam Cung Dạ Hi mới phản ứng được, người mà anh mình muốn giam giữ chính là mình, ngay tức khắc khuôn mặt trắng bệch, khi bị hộ vệ nhấc lên đi về phía chiếc xe, cô ta níu chặt cửa xe: “Anh! Anh không thể làm như vậy. . . . . . Con gái của em vẫn còn ở trong tay anh ta. . . . . . Anh đừng làm như vậy!”
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lẽo quét qua cô ta, giọng nói khàn khàn: “Đừng để tao cảm thấy mày không có thuốc nào cứu được, tâm tình của tao đang rất tệ, mày còn dám làm cho Thiên Tuyết thương tâm dù chỉ một chút, chuyện gì tao cũng làm ra được.”
Nói xong, anh lạnh lùng lên xe, ‘Sầm!’ một tiếng, ngăn chặn giọng nói đáng ghét kia ngoài cửa xe.
*****
Cả người Dụ Thiên Tuyết giống như ngâm ở trong nước mắt, bóng dáng mảnh khảnh nhỏ bé núp ở trên ghế sau, nhìn rất đáng thương.
Đến biệt thự, Nam Cung Kình Hiên bồng cô xuống xe, mặt của cô chôn ở trong lồng ngực anh, ai cũng không nhìn.
Ở cổng, đã có người đứng đợi.
Không biết Nam Cung Ngạo có được tin tức từ nơi nào, lòng như lửa đốt, ông chống gậy vòng tới vòng lui đợi ở cổng, rốt cuộc cũng nhìn thấy người bước xuống từ trong xe, là con trai của mình ôm con dâu, nhất thời cứng họng, muốn nói gì đó, lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên thì im bặt không nói.
Thấy bọn họ đi lên lầu, Nam Cung Ngạo xoay người, trầm giọng ra lệnh: “Bà Ngô, đi chuẩn bị chút canh an thần bổ dưỡng, lát nữa đi lên nhìn một chút, bưng lên cho thiếu phu nhân.”
Ông không rõ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn trạng thái của con bé Thiên Tuyết kia không được tốt lắm.
“Dạ, tiên sinh.” Bà Ngô đáp ứng.
“Còn nữa….., ” Nam Cung Ngạo bổ sung: “Kêu quản gia phái thêm mấy người đi bảo vệ tiểu thiếu gia, không được để Tiểu Ảnh tan học một mình về nhà, biết chưa?”
“Dạ, tiên sinh, tôi đi làm lập tức.”
*****
Một bóng dáng rơi vào trên chiếc giường lớn mềm mại.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!