Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên ảm đạm xuống.
Anh chậm rãi bắt lấy cánh tay của La Tình Uyển đang lôi kéo áo khoác của anh, kéo xuống, siết chặt ấn ở một bên, cúi thấp đầu, giống như ác ma la sát trong bóng đêm, nghiến răng trầm thấp nói: “La Tình Uyển, nếu thức thời, lập tức nói cho tôi biết Trình Dĩ Sênh đang ở nơi nào, có lẽ tôi sẽ vì một chút lương tâm còn sót lại đó của cô mà thương hại cô, nếu không…… Cô muốn nghe nội dung tiếp theo không?”
Tinh thần của La Tình Uyển đã gần như sụp đổ, cô ta cắn môi, run rẩy đến không còn hình dạng.
Cô ta đang sợ.
Sợ đến muốn chết.
Cô ta biết, khẳng định là Nam Cung Kình Hiên đã biết cô ta giúp Trình Dĩ Sênh, cho dù cô ta có phủ nhận như thế nào cũng không có tác dụng, nhưng cô ta thật sự rất sợ, sợ sau khi nói ra thì sẽ vạn kiếp bất phục…… Sợ sau khi nói ra thì mình sẽ thật sự bị phán tử hình ở trong lòng anh! Sợ sự nghiệp đang tràn ngập nguy cơ của ba ba từ đây sẽ thật sự sụp đổ, đến cuối cùng không gượng dậy nổi!
Khuôn mặt tái nhợt, nước mắt trong suốt rơi xuống, cô ta sợ hãi, cũng đang do dự, trái tim như bị dao cắt.
Gương mặt u ám của Nam Cung Kình Hiên đã căng chặt tới cực điểm.
Một lát sau, anh gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười băng lạnh đến cực điểm, buông cô ta ra, lùi lại một bước, trong vẻ ưu nhã lộ ra sự khát máu kiêu căng và lạnh nhạt: “Tốt, rất tốt……Cô không nói đúng không?”
“Chúng ta cũng chỉ gặp nhau đêm nay …… Nói vậy chắc hẳn cô không biết hiện giờ Trình Dĩ Sênh đang làm gì…… Cậu ta bắt cóc con gái của mình và em gái của Thiên Tuyết, nếu đêm nay Thiên Tuyết không đi gặp cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ giết con tin…… Từ trước tới nay tôi rất tin tưởng người này vô cùng ngoan độc, so với cô còn độc ác hơn ……” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo sự từ tính xen lẫn khát máu lởn vởn trong phòng bệnh: “Chỉ có điều, La Tình Uyển, cô nhớ kỹ, nếu đêm nay Thiên Nhu xảy ra chuyện gì, tôi muốn cô hoàn trả gấp đôi.”
Anh chậm rãi tới gần, giống như một con báo săn khát máu.
Đè thấp giọng, nói bên tai cô ta: “Nếu em ấy mất một bàn tay, tôi sẽ chặt rớt hai tay của cô…… Em ấy thiếu một con mắt, tôi sẽ móc cả đôi mắt của cô……Em ấy chịu một chút thương tổn, tôi sẽ làm cho cô tàn phế ngồi trên xe lăn cả đời…… Cô có thể thử…… Chúng ta cùng nhau chơi, chơi chết bỏ……”Giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng rõ ràng, chầm chậm rót vào trong tai của La Tình Uyển.
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lẽo tận xương, hờ hững, u tĩnh, giống như một hồ nước sâu yên tĩnh, nhưng tuỳ thời có thể kéo người ta rơi vào địa ngục…… Nói xong, anh chậm rãi đứng dậy muốn rời đi.
La Tình Uyển mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như không còn chút máu, trong đầu cô ta phác họa ra cảnh tượng tàn nhẫn, máu chảy đầm đìa, lồng ngực đè nén như sắp phát nổ, cô nhẫn nhịn cảm giác muốn thét gào lên, nhào tới ôm chặt phía sau lưng của Nam Cung Kình Hiên, vùi đầu ở trên lưng anh, sợ hãi mà thét chói tai ra tiếng!!!
“A ——!!!” La Tình Uyển hoàn toàn sụp đổ, nức nở khóc lóc, giọng nói vô cùng run rẩy: “Đừng đi, anh đừng đi…… Em sẽ không dối gạt anh bất cứ điều gì, cái gì em cũng đều nói!! Kình Hiên…… Đừng đối xử với em như vậy……”
Giọng nói khàn khàn mà bén nhọn của cô ta nghe thực dọa người, phỏng chừng người bên ngoài cũng nghe được, quả nhiên, cha mẹ của La Tình Uyển biết được tin đã chạy tới muốn vọt vào trong, nhưng bị Lạc Phàm Vũ lạnh nhạt vô tình chặn ở bên ngoài, mặc cho hai người này chửi ầm lên, anh chỉ ưu nhã mà cười lạnh, tùy ý vẫy vẫy tay cho người dẫn bọn họ đi.
Bên trong phòng bệnh, đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự nghiêm nghị.
Sắc mặt u ám của anh hoà hoãn một chút, kéo cánh tay đang ôm eo mình của La Tình Uyển xuống, lạnh nhạt xoay người hỏi: “Ở đâu?”
La Tình Uyển thở hổn hển, giống như người đang hấp hối giãy giụa giữa biển khơi, run rẩy nức nở nói: “…… Lúc trước anh ta tới bệnh viện tìm em, em không biết anh ta từ đâu chạy ra…… Anh ta muốn em cho anh ta tiền, cho anh ta chỗ ở bảo đảm sự an toàn của anh ta, em cho anh ta địa chỉ mấy khu nhà xưởng ở Nam Sơn của ba ba, em không biết anh ta có đến đó hay không, người của em cũng cho anh ta sử dụng, bên kia cũng có người bảo vệ……”
Mí mắt của Nam Cung Kình Hiên nhảy một cái, địa phận bên Nam Sơn kia khá xa nội thành, hoàn toàn khác với địa chỉ mà Trình Dĩ Sênh đã cung cấp cho Nam Cung Dạ Hi.
Nở nụ cười lạnh, anh hờ hững hỏi: “Còn gì nữa?”
“Chuyện khác em thật sự không biết, anh ta có rất nhiều biện pháp cầm tiền nơi nơi tiêu xài, muốn làm cái gì cũng có thể làm được, bên người anh ta còn có người mà em phái đi bảo vệ anh ta……” La Tình Uyển bắt lấy bàn tay to lớn của anh, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Em cầu xin anh, em thật sự đã nói hết những gì mình biết, không có giấu diếm chút nào……”
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nâng tay lên chậm rãi vén mấy sợi tóc lòa xoà tán loạn trên trán cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng yếu ớt của cô ta, giọng khàn khàn: “Cô biết không? Lúc trước, thời điểm tôi lựa chọn muốn kết hôn với cô, chính là coi trọng đôi mắt này của cô, cái gì cũng hiểu, nhưng đều giấu diếm tất cả, rất thông minh, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nên quản cái gì không nên quản cái gì…… Nhưng có đôi khi, trí thông minh và tâm kế của cô đã dùng sai chỗ, vì thế mới khiến tôi càng ngày càng chán ghét cô……”
Mấy ngón tay ưu nhã luồn vào mái tóc của cô ta, hung hăng nắm chặt, làm cho cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng khàn khàn nói: “La Tình Uyển, không nên lại đùa giỡn bất cứ thủ đoạn gì nữa, nếu không, cô sẽ không gánh vác nổi hậu quả……”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, trong phòng bệnh lại bởi vì sự tồn tại của anh mà giống như hầm băng lạnh lẽo.
Mắt thấy Nam Cung Kình Hiên từ bên trong đi ra, Lạc Phàm Vũ vẫy vẫy tay cho người thả vợ chồng nhà họ La, bọn họ vọt vào phòng bệnh xem tình huống của con gái.
Lạc Phàm Vũ nhíu nhíu mày, đi nhanh đuổi theo người đàn ông phía trước: “Hỏi được cái gì không?”
“Khu nhà xưởng bên Nam Sơn, Trình Dĩ Sênh có khả năng ở đó!”
“Phải không? Vậy mình nhanh chóng phái người đi qua! Chẳng qua chỉ là khu vực nhỏ, mình mượn người bên vùng biển qua đây trực tiếp giết cậu ta!” Lạc Phàm Vũ nảy sinh ác độc, ngẫm nghĩ, loại người này nên trực tiếp dùng bạo lực giải quyết.
“Cẩn thận một chút, Y Y và Thiên Nhu ở trên tay cậu ta, cậu ta sẽ không thỏa hiệp, còn nữa —— La Tình Uyển cũng không thật sự nói hết, thỏ khôn có ba hang, nếu Trình Dĩ Sênh chết sống chỉ ở một chỗ, vậy địa phương mà buổi sáng cậu ta lừa Dạ Hi và Thiên Tuyết chạy đến thì sao, từ đâu mà cậu ta biết nơi đó?” Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên âm u lạnh lẽo: “La Tình Uyển này, quả thực là đang tự đào mồ chôn mình!”
“Vậy cậu muốn như thế nào? Trên tay cậu ta có con tin, chúng ta cũng không thể cứ bị bó buộc như vậy.” Giọng nói của Lạc Phàm Vũ dần trở nên lạnh lẽo.
“Mình đi nhử cậu ta, trên người mình sẽ không mang theo đồ chơi, cậu đi theo phía sau, nhớ phải bảo đảm Thiên Nhu và Y Y không xảy ra chuyện gì ——” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói, sau đó đi vào thang máy.
“Cậu bệnh tâm thần đúng không?” Lạc Phàm Vũ bỗng nhiên bẻ bả vai của anh xoay lại, nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu định đi tìm chết?”
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Tìm chết chính là cậu ta.”
Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng đóng lại, Lạc Phàm Vũ giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, kim giây kia nhích từng chút khiến lòng người nóng như bị lửa đốt.
Trong biệt thự Nam Cung, sau khi ngủ dậy, bóng đêm đã bắt đầu buông xuống.
Sau khi thanh tỉnh, trong nháy mắt Dụ Thiên Tuyết bỗng đổ mồ hôi lạnh, không biết đã là giờ nào, xuống giường lấy điện thoại mới thấy là đã sắp 7 giờ, bởi vì sốt ruột mà trái tim cô chợt nhói đau.
‘Cốc cốc cốc’, bên ngoài có người gõ cửa: “Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia đã về, tiên sinh gọi cô xuống ăn cơm.”
Tâm tư của Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn rối loạn, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ nghe được một câu tiểu thiếu gia đã về…… Nhất thời trong lòng ấm áp mà kích động, hốc mắt hơi ướt át.
“Thiếu phu nhân…… Thiếu phu nhân?”
“Tôi biết rồi, tôi xuống ngay lập tức.” Dụ Thiên Tuyết ổn định hô hấp, nhẹ giọng nói.
Cô đi rửa mặt, thay một bộ váy khác, có cảm giác mỗi một phút mỗi một giây đều như đi trên bàn chông, cầm điện thoại di động lên nhìn vài lần, muốn gọi điện thoại cho Nam Cung Kình Hiên, nhưng cầm lên lại đặt xuống, sợ quấy rầy đến anh trong lúc anh đang làm việc…… Nhưng cô thật sự vô cùng lo lắng tình hình của bọn họ, rất lo lắng cho Thiên Nhu và Y Y.
Dằn lòng xuống, đặt điện thoại di động đặt qua một bên, Dụ Thiên Tuyết chải sơ mái tóc rồi đi xuống lầu, cô biết không chỉ có một mình cô lo lắng, Nam Cung lão gia còn đang đợi cô ở dưới nhà, đó là cháu ngoại của ông, trong lòng một người già như ông tuyệt đối không thể dễ chịu hơn so với cô.
Vừa xuống lầu đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức, Nam Cung Ngạo ngồi trên sofa cười giống như một đóa hoa dò hỏi Tiểu Ảnh tình huống ở trường học, lôi kéo bàn tay nhỏ của cậu bé đứng dậy đi vào phòng ăn, Tiểu Ảnh lờ mờ cảm thấy không khí hơi kì lạ, nhưng lại không hỏi ra miệng, thẳng đến khi thấy Dụ Thiên Tuyết đi xuống lầu, mới chạy qua kêu “Mẹ”.
“Tiểu Ảnh……” Dụ Thiên Tuyết gắt gao ôm chặt con trai đáng yêu mềm mại trong lòng ngực, hơi run rẩy kêu lên.
“Mẹ, hôm nay Tiểu Ảnh ở trường học rất ngoan, sao mẹ không vui? Có phải đã khóc hay không?” Tiểu Ảnh bưng mặt của mẹ nhìn kỹ, hàng mày tuấn tú nhíu lại: “Mẹ, có phải ba lại bắt nạt mẹ hay không? Tiểu Ảnh giúp mẹ cắn ba!”
Dụ Thiên Tuyết cười ra tiếng, trên khuôn mặt lộ thanh tú xinh đẹp lộ ra vẻ mê người, lắc đầu: “Không có, ba không có bắt nạt mẹ, chẳng qua mẹ cảm thấy đã lâu không nhìn thấy Tiểu Ảnh, cho nên rất nhớ con, sau này dù Tiểu Ảnh lên trung học cũng không cần ở nội trú được không? Như vậy thì có thể về nhà mỗi ngày cho mẹ nhìn.”
Đột nhiên nói mấy câu không đầu không đuôi này, hốc mắt của cô cũng hơi ướt át.
Tiểu Ảnh sờ sờ cằm: “Mẹ xác định chưa? Nếu Tiểu Ảnh về nhà nhìn mẹ mỗi ngày, sẽ không quấy rầy thế giới hai người của ba mẹ chứ? Sau này còn có bảo bảo nữa……”
Nói xong, Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, thật cẩn thận sờ bụng của mẹ: “Mẹ, tại sao bảo bảo không nhúc nhích? Rốt cuộc Tiểu Ảnh có em trai hay là em gái?”
Dụ Thiên Tuyết cười dịu dàng, cảm thấy có con trai ở đây bỗng nhiên ấm áp hẳn lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của con trai thấy được hình dáng của người đàn ông mình yêu nhất, toàn bộ nỗi lo lắng trong lòng đều bị cuốn sạch.
“Nha đầu ……” Nam Cung Ngạo đứng lên, trong mắt cũng lộ ra sự ấm áp và sốt ruột, mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, chờ một lát là bọn họ về, không có gì phải lo lắng.”
Dụ Thiên Tuyết nhìn thấy sự trấn định và mạnh mẽ trong đáy mắt ông, trong lòng chua xót, gật gật đầu, mỉm cười đứng lên: “Dạ.”
Bên trong phòng ăn xa hoa rộng lớn, một cảnh tượng vô cùng ấm áp, Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nhìn đồng hồ từ sáu giờ vượt qua đến 7 giờ, kim giây tí tách di chuyển, ngón tay mảnh khảnh nắm cái muỗng, thoáng không lưu ý, một tiếng thanh thuý vang lên, cái muỗng rớt trên cái dĩa.
“Mẹ.” Tiểu Ảnh nhíu mày, lo lắng kêu một tiếng.
Dụ Thiên Tuyết hơi mỉm cười, lấy khăn ăn chà lau ngón tay: “Mẹ không sao, do không cẩn thận thôi.”
Ngoài phòng khách, người giúp việc hấp tấp đi vào, cầm di động run giọng nói: “Thiếu phu nhân, là điện thoại của thiếu gia!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trở nên tái nhợt ngay tức khắc.
Đôi mắt trong suốt của cô rung động, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại, đứng dậy đi qua cầm lấy di động nhỏ xinh của mình, ấn nút nghe, đặt di động ở bên tai, cô nghe được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch, thật sự rất mạnh.
“Alo?” Hàng lông mi của cô rung động như cánh ve, mấy ngón tay xanh xao nắm chặt đi động.
“Thiên Tuyết……” Giọng nói của Lạc Phàm Vũ truyền đến, tiếng gió lạnh thấu xương ban đêm xen lẫn tiếng thở dốc kịch liệt: “Hiện giờ Y Y ở cạnh tôi…… Tôi thoát thân không ra, cô nói ông cụ cho người đến bên Nam Sơn tiếp ứng! Nhanh lên!
Một tiếng ‘Ầm’ vang lên trong đầu Dụ Thiên Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu.
“Tôi đã biết, tôi nói cho bác ấy ngay lập tức……” Mấy ngón tay xanh xao càng nắm chặt di động: “Thiên Nhu đâu? Thiên Nhu và Kình Hiên thế nào rồi?
“Tôi không rõ lắm,” Lạc Phàm Vũ trầm thấp nói, phảng phất có thể nghe thấy tiếng khóc kêu ‘Ba’ tê tâm liệt phế của Y Y qua điện thoại: “Kình Hiên còn chưa đi ra, Thiên Nhu……”
“Tút tút tút tút……”
Điện thoại nháy mắt bị ngắt ngang, đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết ngân ngấn lệ, nhìn thoáng qua di động, tiếp tục kêu: “Anh đừng ngắt điện thoại! Nói rõ đi, bọn họ ra sao rồi?!!…… Lạc Phàm Vũ!!”
“Mẹ!” Tiểu Ảnh đã sớm ý thức được gì đó, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc lo lắng, nhảy xuống ghế chạy đến bên người mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc!”
Nam Cung Ngạo cũng nhíu mày đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, đỡ lấy bả vai cô, an ủi: “Nha đầu!”
Dụ Thiên Tuyết chôn giấu nỗi bi thương xuống đáy lòng, vịn lấy mặt bàn, rưng rưng nước mắt, ngước lên nhìn Nam Cung Ngạo,
giọng khàn khàn nói: “Bác trai…… Y Y ở bên Nam Sơn…… Chúng ta phải nhanh lên……”
*****
Đêm, tối đến mức không có một tia sáng.
Trình Lan Y giãy giụa dựa vào trong lòng ngực của hộ vệ, thét chói tai, khóc đến tê tâm liệt phế, kêu “Ba ơi”.
Lạc Phàm Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt kia, trong tay nắm chặt điện thoại di động đã hết pin, lòng nóng như lửa đốt, lực đạo mạnh đến mức sắp bóp nát chiếc di động có giá trên trời kia của Nam Cung Kình Hiên, anh bước tới trước mặt Trình Lan Y, ôm cô bé, tuỳ ý cô bé khóc kêu đá đánh, để cho cô bé phóng thích cơn hoảng sợ của mình, nhẹ giọng khàn khàn nói: “Y Y…… Y Y đừng ầm ĩ…… Nói cho chú nghe, khi nãy bên trong phát sinh cái gì? Ba của cháu làm sao vậy? Cậu làm sao vậy? Còn chị đi cùng cháu đâu?…… Y Y! Nói chuyện!”
Lạc Phàm Vũ gấp đến độ vành mắt có chút hồng, đã xúc động phẫn nộ đến gần như nhịn không được mà đi chất vấn một đứa bé!
Trình Lan Y càng khóc vang dội thêm, như là bị kinh hãi đến cực độ, trên hai bàn tay nhỏ vẫn còn dính vết máu, khóc đến không thành tiếng.
Trong lòng Lạc Phàm Vũ bỗng nhiên đau xót, ôm chặt cô bé: “Ngoan…… Không hỏi, chú sai rồi, không hỏi nữa, đừng khóc……”
Cho dù thật sự hỏi ra, anh cũng không có khả năng cứ như vậy mà tùy tiện xông vào trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!