Ở trong ngực của Nam Cung Kình Hiên, Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, tay chân dần dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng càng lúc càng lạnh, mà Nam Cung Kình Hiên chỉ lẳng lặng ổn định người trong ngực mình, anh hờ hững xoay người, ‘Chát!’, một cái tay hung hăng đánh lên trên mặt của La Tình Uyển! !
La Tình Uyển kêu gào bi thống, giơ tay bụm mặt, tóc tai tán lạc trên mặt, lảo đảo mấy cái suýt ngã xuống.
“Cô tiếp tục ở đây nói hưu nói vượn nữa thử xem ——” Mặt của Nam Cung Kình Hiên âm trầm đáng sợ: “La Tình Uyển, nhẫn nại của tôi luôn có giới hạn, cô còn có thể sống sót đứng ở chỗ này mà thuyết tam đạo tứ, đó đã là sự nhân từ của tôi đối với cô! Cô không hề cảm kích đúng không? Có muốn nhìn thử xem tôi sẽ không khách sáo với cô hay không!”
Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, theo bản năng bắt lấy cánh tay của Nam Cung Kình Hiên.
Đã lâu rồi cô không nhìn thấy bộ dáng bạo ngược của người đàn ông này, chỉ cảm giác là vẻ lạnh lùng cùng sự hung ác ngoan độc kia không còn tồn tại, nhưng chẳng qua là bị thái độ đúng mực cùng sự ưu nhã của anh che giấu đi mà thôi, đến khi anh thật sự nổi giận lại là một chuyện vô cùng đáng sợ.
La Tình Uyển bụm mặt, trong mắt tràn đầy nước mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
“Anh đánh tôi. . . . . .” Cô ta run rẩy nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh lại có thể đánh tôi! !”
“Không muốn chọc giận tôi nữa thì cút ra ngoài ngay!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng khiển trách.
Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt cánh tay của anh, thấp giọng kêu tên anh, nhưng không hề có tác dụng.
Nước mắt của La Tình Uyển rớt xuống, cô ta bụm mặt cười rộ lên, giống như đã điên cuồng, chỉ vào Dụ Thiên Tuyết gào to: “Cô thấy chưa? ! Đây chính là kết cục! Dụ Thiên Tuyết. . . . . . Tốt nhất là cả đời cô đừng vượt qua giới hạn, cả đời không nên làm chuyện có lỗi với anh ta, nếu không, cô sẽ thấy một mặt máu lạnh vô tình của người đàn ông này! Cực kỳ vô tình!”
Mắt thấy không khí quanh thân Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng lạnh, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng nắm bàn tay của anh, ngón tay mềm mại hòa hoãn lực đạo mạnh mẽ của anh, cũng hòa hoãn cơn giận dữ của anh.
Người phụ nữ xinh đẹp mảnh khảnh đứng thẳng người, ánh mắt trong suốt, mở miệng nói: “Cám ơn La tiểu thư đã đề điểm, tôi nghĩ cả đời tôi cũng thể nghiệm không tới kết cục của cô, ai kêu tôi không hung ác cũng không tuyệt tình được như cô làm chi? Chính cô từ từ mà hưởng thụ kinh nghiệm của mình đi, tôi sẽ hạnh phúc cho cô xem, hạnh phúc tuyệt đối.”
Nghe lời này, cả người của La Tình Uyển dường như bị bức bách đến phát loạn thần kinh, hận đến muốn nổi điên, cô ta hét lên một tiếng, giơ tay chụp được bất cứ thứ gì chung quanh đều ném về phía Dụ Thiên Tuyết!
Đèn bàn, văn kiện, bút máy. . . . . .
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên lạnh lẽo, anh kéo Dụ Thiên Tuyết qua ôm vào trong ngực, sợ cô bị dọa, anh xoay người thay cô ngăn trở những thứ ngổn ngang kia, trong lòng xác định, người phụ nữ này quả thật đã điên rồi!
“La Tình Uyển, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Anh gầm lên.
“Tôi hận anh! Tôi hận anh tôi hận anh tôi hận anh! !” La Tình Uyển giống như đã điên loạn, vừa ném đồ đạc vừa gào thét: “Tôi hận các người đến chết! ! Cách tôi xa một chút! Tôi nguyền rủa các người đời này sống không hạnh phúc, đời này không có hạnh phúc! Dù tôi chết cũng sẽ không để các người sống thoải mái, anh đi chết đi! Đi chết đi! ! !”
Nam Cung Kình Hiên che chở chặt chẽ người phụ nữ trong ngực, ôm đầu cô đè ở trong lồng ngực của mình, rất muốn tự tay sửa trị mụ điên La Tình Uyển kia nhưng lại sợ Thiên Tuyết bị thương, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho bảo vệ dưới lầu.
Đợi đến thời điểm bảo vệ xông lên, cả phòng làm việc đã bị người phụ nữ này tàn phá hỗn loạn rối tinh rối mù, trán của cô ta cũng bởi vì ngã xuống đụng trúng bàn mà bị thương, máu đỏ thắm chảy đầy khuôn mặt tái nhợt, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
“Buông tôi ra. . . . . . Mấy người buông tôi ra, không được bắt tôi! Tại sao mấy người bắt tôi! !” La Tình Uyển ngồi dưới đất gào thét, giùng giằng xô đẩy khi bảo vệ tiến tới gần, cô ta thét chói tai nhưng vẫn bị bắt ép khiêng ra bên ngoài.
“Tổng giám đốc! Hai người không sao chứ!” Bảo vệ rất khẩn trương, thở hổn hển tiến lên hỏi.
“Lôi quăng ra ngoài đi, trông chừng đừng để cô ta đi vào, không chỉ cô ta —— tất cả người có liên quan đến nhà họ La đều ngăn ở ngoài cửa cho tôi! Về sau, đừng để cho tôi nghe đến tin tức có liên quan đến nhà họ La, nửa chữ cũng không!” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên như cháy lên lửa giận, lạnh lùng nói.
“. . . . . . Dạ! Tổng giám đốc!”
Dụ Thiên Tuyết bị anh ôm chặt trong lồng ngực, gần như có thể nghe được tiếng tim đập của anh, thình thịch dồn dập, nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng của anh, mở miệng nói: “Anh không cần tức giận như vậy, em không sao. . . . . .”
Nam Cung Kình Hiên cau mày buông cô ra, nhìn kỹ xác định cô không sao, lúc này mới đau lòng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói thật nhỏ: “Em mà có chuyện anh sẽ trực tiếp giết cô ta.”
Xa xa, La Tình Uyển đã mất đi tất cả hơi sức để giãy giụa, cô ta khóc rống lên, cũng biết giờ phút này tất cả người trong tòa nhà đều đang nhìn chuyện cười của cô ta, tất cả đều đang cười nhạo cô ta, thậm chí còn có người cầm máy chụp hình chụp lại cảnh tượng này! !
La Tình Uyển liều mạng thoát khỏi khống chế của bảo vệ, cô ta bổ nhào tới bên kia, bị vấp té ngã trên mặt đất, hai tay chống trên mặt đất lớn tiếng khóc rống: “Kình Hiên. . . . . . Nam Cung Kình Hiên! ! Hôm nay tôi không thể không có thu hoạch gì mà trở về. . . . . . Tôi không thể! ! Các người đang bức tử tôi, các người thật sự đang bức tử tôi đó! Các người sẽ bị báo ứng! ! !”
Bảo vệ tiến lên kéo cô ta lần nữa, chỉ sợ lại chọc Nam Cung Kình Hiên nổi giận, mà người đàn ông đứng ở trong phòng làm việc lại lạnh lùng đóng cửa, thấp giọng nhưng rõ ràng nói ra một câu: “Chết cũng chết xa một chút.”
‘Sầm!’ một một tiếng, rốt cuộc chung quanh khôi phục an tĩnh.
Tiếng khóc rống gào thét càng lúc càng xa, Dụ Thiên Tuyết cảm giác được người đàn ông này lại ôm chặt mình lần nữa, ở trong lồng ngực anh, cô không cảm thấy có một chút nguy hiểm nào tồn tại, nhưng câu gào thét cuối cùng vừa rồi của La Tình Uyển xác thực khiến đáy lòng cô sinh ra lạnh lẽo, người phụ nữ đó rất không cam tâm, chính miệng cô ta có thể nói ra từ chết, thật sự khiến người ta rất kinh ngạc.
Chẳng lẽ, cô ta thật sự đã rất suy sụp?
“Tới nhìn một chút chuyện tốt em đã làm đây!” Nam Cung Kình Hiên vuốt ve mặt của cô, có phần mê luyến thương yêu, cúi đầu nói: “Đáng lẽ tất cả đã sắp kết thúc, tự anh ứng phó cô ta là được, em vừa tới thì càng kích thích cô ta, làm sao bây giờ, hiện tại phòng làm việc của anh đã bị phá hủy, em tính bồi thường anh thế nào?”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn phòng làm việc ngổn ngang bừa bộn không chịu nổi, cắn môi, mang theo chút bực dọc nói: “Anh còn trách em?”
“Không trách em thì trách ai?” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, môi hơi mỉm cười, kéo cô ôm vào trong ngực: “Anh thấy là do em quá hạnh phúc nên chọc cho người ghét, anh vốn không muốn đối phó với mấy kẻ điên này, nhưng em đến nên càng quạt gió thổi lửa.”
Dụ Thiên Tuyết vặn người thoát khỏi lồng ngực anh, ánh mắt trong suốt, mở miệng nói: “Được thôi, em sai rồi, Nam Cung thiếu gia, em không nên ngu ngốc tự mình chạy tới tìm anh, lần sau em sẽ không tới nữa.”
Cô xoay người rời đi, ngay lập tức Nam Cung Kình Hiên ôm cả người cô từ phía sau lưng, bao phủ cô vào trong lồng ngực ấm áp.
“Bị dọa à?” Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào gò má của cô: “Sớm biết anh không nên cho người phụ nữ điên khùng đó vào đây, cũng tránh cho em thấy được.”
Dụ Thiên Tuyết cảm giác được sự thân mật của anh, cũng biết là anh đang nói đùa, cô nghiêng mặt sang bên, cắn môi nói: “Em không có bị cô ta dọa, em là bị anh dọa sợ, anh đúng là độc ác, rõ ràng trạng thái của cô ta đã không tốt, anh còn nói ra mấy lời ác độc như vậy, em sợ lỡ như cô ta thật sự luẩn quẩn trong lòng thì biết làm sao.”
“Đó là cô ta đáng đời,” Âm điệu của Nam Cung Kình Hiên trở nên rét lạnh nửa giây, nhẹ nhàng quay người cô lại, nâng cằm của cô lên tra xét biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Đối với loại phụ nữ như cô ta, chúng ta không nên có chút đồng tình nào, nói không chừng lúc nào đó lại bị nhào tới cắn ngược lại một cái, em thấy cô ta có dấu hiệu thay đổi sao? Không hề, thế thì càng không đáng để chúng ta lo lắng.”
Nói tới nói lui, trong lòng Dụ Thiên Tuyết vẫn có chút lo lắng mơ hồ, cũng không biết là vì cái gì.
Câu “Các người đang bức tử tôi” La Tình Uyển kêu gào thê lương như vậy, cô không muốn nhớ, nhưng nó cứ liên tục vang vọng trong đầu.
Giơ tay cầm lên đèn bàn bị ném trên ghế salon vứt qua một bên, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng kéo cô qua ôm vào trong ngực, ngồi xuống salon, vuốt tóc cô, nói: “Em còn chưa nói cho anh biết sao hôm nay em lại tới đây, nhớ anh?”
Dụ Thiên Tuyết phục hồi tinh thần từ trong sự sững sờ, ánh mắt trong suốt lộ vẻ do dự, ngẫm nghĩ vẫn là mở miệng nói: “Anh cho Dạ Hi gặp Trình Dĩ Sênh một lần có được không?”
Nghe cô nói xong, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Kình Hiên có hơi biến hóa.
Xem ra, đây đích thực là một ngày không yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều nói đến mấy chuyện râu ria, ngay cả cô dâu bảo bối của anh cũng bắt đầu đi theo quan tâm, tay của Nam Cung Kình Hiên vuốt ve mặt cô, trong mắt tràn đầy sự thương yêu, hầu như cô chưa bao giờ đề ra yêu cầu gì, một khi nói lên yêu cầu, quả thật anh không biết nên trả lời như thế nào để cự tuyệt.
“Là Dạ Hi tìm em à?” Anh hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Là chính em đáp ứng cô ấy tới đây cầu xin anh, anh giam giữ Trình Dĩ Sênh như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu như anh để cho bọn họ gặp mặt một lần, có lẽ trong lòng Dạ Hi cũng không khổ sở như thế, cũng đỡ phải cô ấy ngày ngày náo loạn trong nhà, dọa con cái sợ hãi không nói, chúng ta nhìn cũng kỳ cục.”
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên trở nên mê ly, có nhàn nhạt ý lạnh, tựa vào salon không lên tiếng.
Dụ Thiên Tuyết có hơi bị dọa, giơ tay giật nhẹ tay áo của anh, nhưng anh không phản ứng.
“Haiz. . . . . . Anh lên tiếng được không?” Cô nhỏ giọng nói, ở trong căn phòng cùng một đầu sói vì thế cô có chút luống cuống, cánh tay ngọc ngà nhẹ nhàng vòng chặt thắt lưng của anh: “Dù không đáp ứng thì anh cũng phải nói cho em biết, không nên mặt lạnh hù em, rất dọa người.”
Nam Cung Kình Hiên hưởng thụ sự chủ động thân mật khó có được của cô, gương mặt tuấn tú lộ vẻ nghiêm nghị mị hoặc.
“Em nghĩ tới chưa? Nếu sau khi gặp mặt mà Dạ Hi càng khó chịu thì làm sao bây giờ?” Anh cúi xuống nhìn cô, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, nói thật nhỏ.
Dụ Thiên Tuyết sửng sốt, lập tức nói: “Vậy càng tốt, đàn ông tuyệt tình sẽ làm cho phụ nữ tỉnh ngộ, Dạ Hi muốn ồn ào thì cũng đã sớm náo loạn đủ rồi, với tính tình bướng bỉnh của cô ấy sẽ không để cho người khác nhìn chuyện cười của mình, tuyệt đối sẽ đá anh ta để bắt đầu lại lần nữa, không phải em sợ Trình Dĩ Sênh sẽ lại có ý nghĩ xấu xa, mà là sợ anh ta giả dối thỏa hiệp với Dạ Hi, hư tình giả ý lừa gạt cô ấy.”
Nam Cung Kình Hiên nhếch miệng, vô ý thức nỉ non: “Nghĩ giống y hệt anh.”
“Vậy anh nói xem, nếu như anh ta thật sự làm như vậy thì Dạ Hi có bị lừa không?” Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi nói.
“Không rõ lắm, nhìn vận mệnh của cô ấy đi,” Nam Cung Kình Hiên vòng tay qua hông của cô, ôm cô lên để cô ngồi trên chân mình, càng thêm thân mật ôm cô: “Nếu nó ngu ngốc, tương lai cứ để cho nó ngu chết đi, khỏi cứu.”
Trong mắt Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ kinh ngạc, do dự hỏi: “Vậy là anh đáp ứng để cho bọn họ gặp mặt?”
“Dĩ nhiên là anh đáp ứng,” Nam Cung Kình Hiên ngước mắt, tay đặt sau gáy cô, chậm rãi đè ép xuống, đến gần khóe môi mềm mại ngọt ngào của cô: “Em mở miệng nói một câu còn quý giá hơn so bất cứ điều gì, anh có thể lựa chọn không đáp ứng sao?”
Nghe xong, Dụ Thiên Tuyết mới biết đây là đang trêu chọc cô, trong mắt hàm chứa hờn giận nũng nịu, đánh anh một cái.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu triền miên hôn đôi môi cô, thì thầm thật nhỏ: “Em đã mở miệng thì anh không thể cự tuyệt được, không hiểu tại sao, cứ có cảm giác mình bị ăn gắt gao, về sau, em có thể lấy điều này coi như là nhược điểm của anh mà tùy tiện đề ra yêu cầu, dù sao anh cũng không có biện pháp cự tuyệt. . . . . . Hiểu chưa?”
Dụ Thiên Tuyết khó có thể diễn tả bằng lời cảm giác hiện tại, trong mê mông mang theo mờ mịt, vịn bả vai rộng lớn rắn chắc của anh, cảm giác được hơi thở của anh quét ngang ở môi mình, dường như càng thêm hấp dẫn cô.
Cô khó có thể chịu được loại mị hoặc này, thậm chí có chút si mê hôn lên môi anh, nhẹ nhàng cùng cánh môi mỏng của anh khe khẽ kề nhau.
Nam Cung Kình Hiên cứng đờ cả người.
Anh nâng lên đôi mắt tựa như đầm nước sâu, nổi bật như vì sao sáng ở trong đôi mắt cô, anh lật người đè cô ở trên salon, Dụ Thiên Tuyết cả kinh khẽ kêu lên, lại bị môi miệng của anh chặn lại, Nam Cung Kình Hiên giơ tay khống chế khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kéo theo cô chìm đắm trong nụ hôn thật sâu, anh cúi đầu kêu rên, giống như muốn vò nát cả người cô để dụi vào trong thân thể mình.
Dù chung quanh là một đống bừa bộn ngổn ngang, cũng không ngăn được sự triền miên thân mật giữa bọn họ.
*****
Màn đêm buông xuống.
Dụ Thiên Tuyết bước từng bước kiên định, khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía sau, bóng dáng kia lại có phần chần chừ.
“Tôi đã giúp cô tranh thủ được cơ hội này, thế nào, không phải cô không dám đi vào đó chứ?” Cô xoay người hướng về phía Nam Cung Dạ Hi, nói.
Nam Cung Dạ Hi hồi hồn từ trong sự đờ đẫn, ngước mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết, nước mắt trong mắt bị gió đêm thổi lạnh, giọng nói của cô ta khàn khàn: “Vì sao tôi lại không dám? Tôi chính là muốn hỏi rõ ràng! Hỏi xem anh ta có còn lương tâm hay không ”
Dụ Thiên Tuyết gật đầu một cái, trong mắt có mấy phần tán thưởng.
Cô đi lên phía trước nói rõ mục đích đến, hộ vệ mở cửa cho các cô, Dụ Thiên Tuyết lùi về phía sau: “Tôi không vào, cô nhớ đi ra sớm một chút, tôi chờ cô cùng nhau về nhà, nếu không, anh của cô không yên lòng.”
Nam Cung Dạ Hi nhìn cái bụng hơi nhô lên của cô, trong trời đêm rét lạnh còn cùng cô ta đi một đoạn đường dài như vậy, cô ta có chút cảm động, cắn răng đi vào.
Cửa chậm rãi đóng lại.
Bên trong gian phòng hơi tối, Nam Cung Dạ Hi có chút kinh hồn bạt vía đi tới, đẩy cửa phòng ra.
Mấy ngọn đèn nhỏ sáng lờ mờ, gian phòng âm u lạnh lẽo ẩm ướt, trên mặt đất có một người nằm nghiêng, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng, Nam Cung Dạ Hi đến gần mới nghe được tiếng anh ta trầm thấp rên rỉ, nhìn cả bàn tay trái của anh ta bị băng gạc bao quanh, máu chảy đầm đìa, đùi phải cũng thế, thạch cao vẫn còn chưa có hủy đi, y phục vẫn là bộ đồ cũ nát kia, gương mặt tuấn tú đen đến không nhận ra diện mạo.
Nghe được động tĩnh, ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Trình Dĩ Sênh nhìn sang.