Lọc Truyện

Chồng Cũ Của Tôi Lại "Được" Rồi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

6.

"Mẹ? Mẹ?"

"Mẹ? Mẹ tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện gì thế này? Sao đột nhiên mẹ lại ngất xỉu?"

Tôi lay mẹ tôi trong vô thức, nhưng bà không có phản ứng gì cả.

Con trai tôi vẫn đang gào khóc.

Tôi vội vàng mở điện thoại và bấm số.

"Này, Lữ Tống, anh lên đây đi, mau lên, mẹ, mẹ tôi, hình như bà ấy không còn thở nữa, lên đi, Lữ Tống, nhanh lên."

Tôi sờ mũi mẹ, nước mắt rơi không ngừng.

Tại sao lại đột ngột như vậy, sáng nay mẹ vẫn còn bắt tôi ăn diện lộng lẫy để đi xem mắt cơ mà.

Sao lại thành ra thế này?

"Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, một năm trước mẹ cô đã đến bệnh viện, nhưng bà rất chủ quan. Tôi kê cho bà ít thuốc, qua một năm chống chọi, sức khỏe của bà cũng có dấu hiệu cải thiện."

"Mẹ cô bệnh nặng như vậy mà người nhà như cô lại không biết ư?"

"Bà ấy gầy như vậy rồi thì cô cũng phải phát hiện ra điểm gì đó bất thường chứ?"

"Lần đầu tiên tôi gặp bà ấy, bà ấy vẫn là một bà cụ đầy đặn và khỏe mạnh. Giờ thì cô nhìn xem, rõ ràng bà ấy đã gầy hơn một nửa so với trước kia rồi."

Những lời của bác sĩ đọng lại trong tâm trí tôi, khu hành lang trống rỗng đột nhiên thật ồn ào.

Tôi kéo tay mẹ đi mua kẹo bông gòn.

Tôi khóc đòi bố tôi.

Tôi kể với mẹ tâm trạng khi mới bước vào đại học.

Tất cả những kỉ niệm của tôi với bà chợt ùa về trong tích tắc.

….

Tôi lo lắng đến mức ngủ lại bệnh viện suốt hai ngày.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ của Lữ Tống đang ẵm đứa bé đứng bên cửa sổ.

“À ơi, cháu yêu à, ăn ngoan chóng lớn nhé.”

Tôi yếu ớt mở miệng gọi: “Dì, sao dì lại tới đây?”

Mẹ Lục khéo léo xoay người lại rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Nhìn này Thanh Thanh, đứa nhỏ này đáng yêu quá, trắng trẻo mập mạp, giống hệt Lữ Tống hồi nhỏ đấy."

Tôi cười gượng, khi mẹ tôi bế nó, bà cũng nói nó giống hệt tôi lúc nhỏ.

Nhưng giờ đây, sẽ chẳng ai còn nhớ tôi lúc bé trông như thế nào nữa.

Dễ thương, kháu khỉnh, lanh lợi, ngoan ngoãn.

Không ai còn nhớ nữa…

"Đúng vậy."

"Thằng bé này rất ồn ào, nó quấy con nhiều lắm. Lúc đó mẹ con đau lòng đến mức mấy đêm liền không ngủ được."

Vừa dứt lời, nước mắt tôi bắt đầu tuôn như mưa.

Sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ?

Bệnh nặng như vậy, chỉ cần tôi để ý một chút thôi là đã có thể điều trị cho mẹ từ sớm rồi.

"Thôi nào, con đừng khóc nữa, có đói bụng chưa? Lữ Tống xuống lầu mua đồ ăn cho con rồi đấy, ăn chút gì đi, cơ thể con vẫn còn yếu lắm."

Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Không lâu sau, tiếng bước chân của Lữ Tống vang lên.

"Thế nào rồi?"

Lữ Tống thì thầm với mẹ Lữ ở bên cạnh.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT