Trước mặt Sở Triệu, người em trai mà Vu Tuấn chưa từng có thiện cảm, Vu Tuấn muốn để Sở Triệu thấy rằng anh ấy rất thân thiết với Tố Du, muốn Sở Triệu ngầm hiểu nếu anh có ý định gì với cô thì hãy từ bỏ, vì cả hai chỉ còn là quá khứ. Hiện tại của Tố Du, chính là anh ấy.
- Tố Du, sắp tới chúng ta có hẹn nhau một buổi ăn tối đó, em nhớ chứ.
Đột nhiên Vu Tuấn nhắc đến chuyện này khiến cô thoáng bối rối. Thì ra lần trước cô từ chối anh ấy và Vu Tuấn đã nói rằng sẽ hẹn cô vào một dịp khác, nào ngờ anh ấy nhắc lại chuyện đó ở đây vào ngay lúc này.
Vu Tuấn thừa biết Tố Du rất tinh tế và hiểu chuyện nên trước mặt mọi người thế này cô sẽ không nói lời từ chối. Anh ấy muốn chọc tức Sở Triệu, và trên hết là chứng minh cho anh thấy Tố Du và anh ấy rất thân thiết với nhau.
Cô hơi ngượng ngùng, nhưng ở trước mặt Sở Triệu và Nhã Khánh mà từ chối hay tìm cách đánh trống lãng thì khác nào làm xấu mặt anh ấy. Vì hiểu chuyện lại sống nghĩ cho người khác, Tố Du đành mỉm cười gật đầu cho qua chuyện.
- Em nhớ mà.
Cuộc trò chuyện giữa cô và Vu Tuấn khiến Sở Triệu cảm thấy không chút vui vẻ. Dường như trong nhất thời anh đã quên rằng Tố Du có một người anh trai mưa đã thích thầm cô suốt mười năm qua. Nếu anh còn không mau tìm cách giữ lấy cô thì e rằng không còn kịp nữa.
Nhận thấy tình hình không ổn, cô và Nhã Khánh nhìn nhau, Tố Du cất lời:
- Bây giờ tôi và Nhã Khánh có chút việc, xin phép đi trước.
Bỏ lại hai anh em nhà họ Lộ, cô và Nhã Khánh cùng bé con nhanh chóng rời đi trong khi hai người đàn ông còn chưa kịp nói gì cả.
- Tố Du à...
Giọng Vu Tuấn nói với theo khi cô đã quay lưng rời đi. Cũng chẳng thể níu giữ cô đứng lại.
Sở Triệu còn định cùng cô tham quan buổi triển lãm, trong khi mục đích của Vu Tuấn cũng tương tự như vậy. Nào ngờ người đẹp chạy mất, bỏ lại hai thanh niên đứng nhìn nhau, có lẽ họ nên hoà thuận, vui vẻ mà tay trong tay tham quan buổi triển lãm cho trọn tình anh em thì hơn.
——————————————
Tiếng thở than, giọng nói nghẹn đi kèm theo những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Lời nói tuyệt vọng và đau lòng tột cùng:
- Anh ta cứ đến vòi tiền chị. Mới hôm qua hắn chờ chị trước cửa nhà, chị vừa về hắn liền đòi chị đưa tiền. Chị không đưa thì bị đánh thành thế này đây.
Tố Du xoa nhẹ lưng người ngồi phụ nữ ngồi cạnh để ủi an. Cô ấy là Lộ Bách Tiên, chị họ của Sở Triệu (ba của Bách Tiên là anh ruột của ba Sở Triệu).
Trước khi cô kết hôn cùng anh, Tố Du đã là bạn tốt của Bách Tiên vì nhiều năm trước cả hai là bạn trong lớp học nhảy. Sau này khi nghe Tố Du tâm sự rằng cô thích Sở Triệu, Bách Tiên đã rất ủng hộ. Cô ấy còn vui mừng chúc phúc khi cô và Sở Triệu kết hôn. Nhưng nào ngờ kết quả của cuộc hôn nhân ấy lại là ly dị, tuy Bách Tiên rất tiếc nuối cho cô, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Bách Tiên đã làm việc cho công ty Juhi được năm năm với chức vụ hiện tại là trưởng phòng tài chính.
Nhìn những vết bầm trên tay và trên mắt của cô ấy, Tố Du không khỏi xót xa.
- Chị à, hay là mình báo cảnh sát đi. Việc làm của anh ta chính xác là hành hung và uy hiếp cướp của rồi còn gì.
Cách đây ba năm, Bách Tiên đã gặp và yêu một người đàn ông tên Lưu Mạch, hắn làm việc tại một công ty bảo hiểm. Tìm hiểu được ba tháng thì cả hai chính thức yêu nhau, quen nhau được nửa năm thì Bách Tiên quyết định sống thử cùng người đàn ông này theo ý muốn của anh ta.
Nhưng chung sống được hơn hai năm thì hắn ta bị sa thải vì xích mích với cấp trên.
Từ áp lực sự nghiệp lại thêm bản tính xấu, hắn bắt đầu giở thói bạo lực, đánh đập Bách Tiên để giải tỏa bực dọc và thường xuyên lấy tiền của cô ấy tiêu sài.
Chưa dừng lại ở đó, trong sinh hoạt hằng ngày, Bách Tiên và Lưu Mạch cũng phát sinh rất nhiều mâu thuẫn. Đến khi Bách Tiên phát hiện tên tra nam kia đã có bồ bịch bên ngoài, bắt cá nhiều tay, dùng tiền của cô ấy để bao gái thì
mọi uất ức, chịu đựng đã chạm đến đỉnh điểm. Cô ấy nói lời chia tay với tên sở khanh.
Vì nhà cả hai đang ở là của Bách Tiên, sau chia tay, tên Lưu Mạch đã dọn đi. Nào ngờ dù đã đường ai nấy đi hơn bảy tháng qua, tên Lưu Mạch vẫn thường xuyên đến nhà Bách Tiên làm phiền, ép buộc cô ấy đưa tiền để hắn tiêu sài. Nếu cô ấy không đưa, tên cặn bã kia sẽ giật túi xách lục lọi và động tay động chân. Hắn còn dọa nếu Bách Tiên có ý báo cảnh sát, hắn sẽ giết cô ấy.
Bách Tiên khóc nấc, vì đau lòng lẫn đau thể xác:
- Chị cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng không có bằng chứng cụ thể, chị sợ cảnh sát họ không can thiệp.
Tố Du nắm mấy tay Bách Tiên, giọng nói cứng rắn:
- Những vết thương trên người chị là bằng chứng rõ ràng nhất. Bây giờ chúng ta hãy đến bệnh viện giám định thương tích trước đã.
Nghĩ lại những lời đe dọa của Lưu Mạch, vai Bách Tiên run lên vì lo sợ:
- Nhưng hắn...hắn còn nói nếu chị báo cảnh sát, hắn sẽ giết chị.
Những lời khủng khiếp như vậy, cô gái nào nghe thấy mà không rợn người. Tố Du giữ bình tĩnh để an ủi Bách Tiên, ngoài Tố Du ra, cô ấy không tin tưởng ai cả.
- Nếu chúng ta không báo cảnh sát, hắn sẽ được nước làm tới. Không thể để hắn tiếp tục giở trò như vậy được.