Nghĩ đến bé con, dì Yến càng thêm lo lắng, chỉ mong Tố Du bình an, tiểu Phi còn quá nhỏ, rất cần mẹ bên cạnh.
Dì Yến thở dài, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Thôi được rồi, giờ chị về với tiểu Phi. Sáng mai chị sẽ quay lại. Nếu có chuyện gì phải gọi điện cho chị biết ngay đó.
Hàn lão gia gật đầu:
- Chị về đi.
Cả đêm mọi người không tài nào ngủ được, điện thoại của Tố Du đã được cảnh sát lấy lại từ những tên côn đồ và giao trả cho gia đình.
Anh ngồi trên ghế, hai tay để lên đùi, nắm chặt hai bàn tay vào nhau rầu rĩ. Điện thoại trong túi đổ chuông, anh vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói vội vã ở đầu dây bên kia:
- Alo, Sở Triệu à, Tố Du có đang ở cạnh cậu không? Từ trưa đến giờ mình không gọi điện được cho cậu ấy?
Điện thoại của cô đã bị tắt nguồn, vì tình cảnh rối ren nên anh cũng không để ý. Cô từng tâm sự với Nhã Khánh chuyện anh đối tốt với mình, anh còn bảo muốn bù đắp cho cô.
Do vậy Nhã Khánh nghĩ rằng có thể cô đang đi cùng anh nên đã gọi điện hỏi Sở Triệu. Từ đó đến giờ chưa khi nào Tố Du không nghe điện thoại của Nhã Khánh trong nhiều giờ đồng hồ như vậy, nếu cô đang bận thì chỉ một lúc sau cô cũng sẽ gọi lại.
Sở Triệu kể lại chuyện đã xảy ra, bây giờ anh cũng chẳng biết phải làm thế nào, cảm giác rối bời, lo lắng, chỉ có thể ngồi chờ đợi và cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Một lúc sau Nhã Khánh đến bệnh viện, nhìn thấy Hàn lão gia, cô ấy cúi đầu chào.
Sở Triệu ngồi im lặng, Hàn lão gia đang trầm lặng để lấy lại bình tĩnh, chợt cất lời nói ra những điều đau lòng mà trước đây ông ấy đã phải lặng thinh vì không thể làm được gì.
- Tố Du nói với tôi cậu là người đàn ông rất tốt. Ngày cậu đồng ý cưới con bé, Tố Du đã vui đến mức không ngủ được. Đến khi ly hôn, tôi hỏi lý do, Tố Du bảo rằng bảo thân không đủ tốt để làm vợ của cậu. Nhưng tôi thừa biết, cậu không yêu nó. Vào ngày kết hôn tôi nhận thấy điều đó rồi, ánh mắt cậu, không hướng về con gái tôi. Kết hôn chưa được hai tháng cậu đã sang nước ngoài sống. Kẻ ngốc cũng biết, chỉ có Tố Du nhà tôi khờ nên tự dối bản thân mà không chịu hiểu.
Nghe những lời này, cổ họng anh chợt nghẹn ứ. Sở Triệu biết trước đây mình vô tâm với cô vì khi đó anh chưa thể quên được Bối Trúc Kiều. Cả hai kết hôn với nhau vào thời điểm trái tim anh chưa sẵn sàng để mở lòng đón tình yêu mới dẫn đến kết cục tan vỡ.
Sở Triệu không thanh minh, càng chẳng đổ lỗi hay bao biện, vì anh biết rõ, anh từng tệ bạc với cô, điều đó là sự thật. Kể cả khi Lộ phu nhân trách móc, chì chiết cô bằng những lời lẽ khó nghe vì cô không sinh con cho Lộ gia, anh thừa biết nhưng chưa từng lên tiếng bảo vệ vợ.
- Con biết bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn. Con chỉ mong được ba tha thứ và chấp nhận để con ở cạnh bù đắp cho Tố Du.
Nghe đến đây, Hàn lão gia có chút ngạc nhiên, nhưng nỗi đau mà Tố Du phải trải qua sau khi ly hôn với anh, ông ấy là người hiểu rõ, chính vì vậy, Hàn lão gia nào có thể dễ dàng chấp thuận.
- Tôi không hiểu ý cậu. Tố Du và cậu đã ly hôn được mấy năm rồi. Bây giờ cậu bảo muốn bù đắp, thật sự rất nực cười.
Lúc anh sẵn sàng đón nhận tình yêu mới, lúc anh có thể rung động với cô thì Tố Du lại không muốn cho anh cơ hội, kể cả Hàn lão gia lại càng không. Có những chuyện đã qua thì vĩnh viễn không thể trở lại. Bây giờ ngoài lời xin lỗi ra, anh chẳng biết phải nói thế nào để Hàn lão gia hiểu.
Đêm dần trôi, cảm giác khi trông chờ điều gì đó, thời gian dài đằng đẵng gấp bội phần. Tình trạng của cô có vẻ khả quan và không phải tiến hành phẫu thuật, cũng có thể thở tự nhiên không cần sự hỗ trợ của thiết bị, tuy nhiên hiện cô vẫn chưa tỉnh lại.
Tố Du được chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng Sở Triệu yêu cầu phòng vip để cô được chăm sóc tốt nhất.
Mọi người đã về nhà nghỉ ngơi, dì Yến cũng vào thay ca để Hàn lão gia về dưỡng sức, dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, thức cả đêm như vậy hẳn rất mất sức.
Từ lúc được phép vào phòng bệnh, Sở Triệu đã ngôi cạnh Tố Du, nắm chặt tay cô suốt nhiều giờ. Anh đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp. Nhớ lại những gì đã qua, cô rõ ràng mong manh yếu đuối, nhưng anh lại chưa từng nâng niu.
- Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ không để mất em một lần nữa.
Sở Triệu nhẹ nhàng đặt lên bàn tay cô một nụ hôn. Chợt những ngón tay mảnh khảnh cử động.
Anh vội ngồi dậy, chống một tay xuống giường, dịu dàng cất lời:
- Tố Du em tỉnh rồi sao? Em có nghe anh gọi không?
Mi mắt cô nhíu lại, hàng mi dài khẽ chuyển động. Đôi mắt to tròn dần mở ra, đập vào tầm mắt là gương mặt tuấn tú của người mình yêu.
Cô không giấu được nỗi ngạc nhiên, trong khi Sở Triệu lại mừng rỡ cất lời:
- Em tỉnh rồi, cả đêm qua anh cứ lo lắng suốt.
Cô chăm chú nhìn anh, bỗng dưng Tố Du nhóm người dậy, ôm chặt lấy cổ Sở Triệu, anh có chút ngây người nhưng rồi cũng vòng tay ôm chặt lấy cô.
Bất chợt lời nói của Tố Du khiến anh hoang mang tột cùng:
- Anh về với em rồi, em không nằm mơ đúng chứ? Em cứ chờ anh suốt, còn tưởng anh tiếp tục bỏ em một mình...