Bàn tay thon dài trắng nõn, từng móng tay được cắt dũa tinh tế, sơn nhẹ màu đỏ quý phái đang lả lướt qua một hàng nước hoa được sắp xếp ngay ngắn.
Tố Du chọn lấy lọ nước hoa Chanel hương gỗ dịu nhẹ xịt lên cổ và cổ tay. Vóc dáng mảnh khảnh, chiếc đầm xanh ngọc tao nhã dài vừa qua gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Vuốt nhẹ mái tóc được uốn xoăn sóng, cô cầm lấy túi xách, thong thả bước ra cổng nhà. Tố Du đi cùng Nhã Khánh, cô ấy lái xe đón tận nhà đón cô.
Nhà hàng sang trọng, Tố Du xem lại tên phòng riêng đã được đặt sẵn rồi cùng Nhã Khánh bước vào trong.
Dung mạo ngày càng xinh đẹp của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
- Hoa khôi của chúng ta đến rồi...
- Bây giờ cậu ấy đã là nhà thiết kế nổi tiếng rồi đấy.
- Tố Du và Nhã Khánh mau qua đây ngồi đi.
- ...
Cô mỉm cười nói lời chào với những người bạn cũ, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nụ cười trên môi cô liền vụt tắt khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc cũng xuất hiện trong buổi họp lớp.
Cô ngây người vài giây, cố giữ bình tĩnh ngồi xuống, trên chiếc bàn tròn lớn, Tố Du ngồi đối diện chồng cũ.
Nhã Khánh cũng hoang mang đến bối rối, cô ấy nhìn Tố Du rồi ghé sát tai cô nói nhỏ:
- Tại sao Lộ Sở Triệu lại có mặt ở đây? Rõ ràng cậu ấy không đi mà.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như ngày nào, tuy có phần bất ngờ trước sự có mặt của cô, nhưng Sở Triệu lại chẳng hề để lộ chút cảm xúc ra bên ngoài.
Người bạn ngồi cạnh anh - Dật Minh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tố Du, anh ấy quay sang nói với Sở Triệu.
- Mình thật sự không biết Tố Du sẽ tham gia họp lớp, xin lỗi...
Sở Triệu không chút biểu cảm, chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ:
- Không sao.
Thời đi học, Dật Minh chơi khá thân với Sở Triệu, lần họp lớp này, Dật Minh nhìn trong danh sách tham gia không thấy tên Tố Du nên đã rủ Sở Triệu đi cùng. Nào ngờ chiều tối của ngày chốt danh sách, Tố Du đã quyết định đi nên Dật Minh không cập nhật kịp.
Còn Sở Triệu thì vốn dĩ rất bận rộn với công việc nên anh không có thời gian lên mạng xã hội thường xuyên cũng như check tin nhắn nhóm lớp.
Ban đầu anh quyết định không đi phần vì ngại chạm mặt vợ cũ, ngoài ra anh cũng không thích những buổi tụ tập đông đúc. Nhưng vì Dật Minh và vài người bạn gọi điện tha thiết muốn anh đến, Dật Minh còn nói Tố Du sẽ không đi họp lớp vì vậy Sở Triệu đã dành ít thời gian đến đây.
Nhưng nào ngờ, vào giây phút này, anh và vợ cũ lại chính thức chạm mặt và còn ngồi đối diện với nhau thế này.
Cả lớp ai cũng biết chuyện cô và anh từng cưới nhau và đã ly hôn. Nhìn sắc mặt của cô có chút căng thẳng, lớp phó học tập Mai Linh liền cất lời:
- Tố Du à, hay cậu đổi chỗ với mình đi. . Truyện Sủng
Mọi người vừa nghe đã biết Mai Linh làm vậy để Tố Du đỡ thấy ngượng gạo và không thoải mái khi ngồi ngay trước tầm mắt của Sở Triệu. Nhưng bây giờ cô đứng lên đổi chỗ thì có phải thừa nhận bản thân vẫn còn nghĩ về chuyện cũ, chẳng khác nào để Sở Triệu thấy rằng cô còn nghĩ đến chuyện xưa đã qua giữa cả hai.
Ngay từ giây phút cô ký vào giấy ly hôn và rời khỏi nhà anh, Tố Du đã quyết trở nên mạnh mẽ, cô muốn quên đi Sở Triệu, bắt đầu cuộc sống mới. Cô sẽ không vì anh mà luỵ tình nữa.
Tố Du nở nụ cười bình thản, cô lắc đầu:
- Không cần đâu, mình muốn ngồi cạnh Nhã Khánh.
Để xóa tan bầu không khí có chút ngượng ngùng, một người nam trong lớp cất lời:
- Mọi người đã có mặt đủ, vậy phục vụ à, dọn món lên đi.
Mọi người cũng bắt đầu rôm rả trò chuyện.
Nhân viên đã mang bia cho cánh mày râu, còn các cô gái thì dùng nước ngọt.
Trong khi Tố Du còn chưa kịp cất lời thì Nhã Khánh đã tinh tế nói với nhân viên:
- Cho tôi nước suối.
Người ngồi bên cạnh Nhã Khánh vội nói:
- Cậu không uống nước ngọt sao?
Nhã Khánh mỉm cười:
- À, mình gọi cho Tố Du, cậu ấy dị ứng nước ngọt, nếu uống vào sẽ khó tiêu hóa và cả bị viêm họng nữa.
Cô bạn kia có chút bất ngờ:
- Dị ứng nước ngọt, lần đầu mình nghe đấy.
Nhã Khánh mỉm cười:
- Có chứ, do cơ thể cậu ấy không dung nạp tốt được lượng đường.
Tố Du khẽ nở nụ cười, cô cảm thấy rất ấm áp khi luôn có người bạn thân đối tốt với mình như vậy.
- Cám ơn cậu, cậu lúc nào cũng chu đáo như vậy.
Sở Triệu ngồi đối diện cô, anh thoáng nghĩ suy khi nghe thấy những điều vừa rồi. Dù sao cô cũng từng là vợ của anh suốt hai năm, ấy vậy mà anh chưa từng biết chuyện cô bị dị ứng với nước ngọt. Ngoài ra, kể cả sở thích và những điều cô không thích, anh cũng chẳng biết gì cả.
Nhưng ngược lại, Tố Du lại rất hiểu về Sở Triệu, từ những món ăn thích ăn hay việc anh có thói quen uống nước trước mỗi bữa ăn, cô đều nhớ rõ.
Khi cả hai vừa kết hôn, lúc đó anh vẫn chưa sang Pháp, ngày nào cô cũng nấu những món anh thích rồi gọi điện bảo anh về ăn cùng cô, nhưng Sở Triệu chưa từng ngồi xuống bàn dùng cơm cùng vợ.
Phút chốc anh nhìn thấy nụ cười vui tươi của Tố Du, trước đây cô đã nhiều lần mỉm cười với anh như thế, nhưng từ sau khi kết hôn, cô càng ít cười dần. Trong lòng Sở Triệu bỗng cảm thấy bản thân trước đây phải chăng quá tệ bạc với người vợ cũ.1