Ánh mắt xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu vào đôi mắt vẫn còn vương vấn cơn buồn ngủ khiến Tố Du lờ mờ tỉnh giấc. Theo thói quen, cô liền nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy Sở Triệu.
Đặt bàn chân xuống sàn, thời tiết ở thành phố Mạch Sơn đã bước vào mùa lạnh, cả sàn nhà cũng lành lạnh, bàn chân như được thoa nước đá.
Cô bước đến nôi cạnh giường, nhìn tiểu Phi bé bỏng vẫn đang ngủ ngon lành. Ngước mắt quan sát đồng hồ treo tường, vẫn còn rất sớm, thảo nào bé con say giấc như vậy.
Tố Du vệ sinh cá nhân xong liền rời khỏi phòng để tìm anh, hôm nay là ngày nghỉ, chắc chắn Sở Triệu sẽ ở nhà với cô.
Vừa mở cửa phòng cô đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp các ngóc ngách của căn nhà.
Đi đến phòng ăn, bóng dáng cao ráo quen thuộc đang cặm cụi nấu nướng. Hôm nay anh còn giành cả công việc của dì Viên, tự tay vào bếp, quả là người đàn ông đảm đang của gia đình.
Cô nhẹ bước đến cạnh anh, bất ngờ vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Sở Triệu nở nụ cười:
- Em thức sớm vậy? Không ngủ thêm một lát?
Anh quay lại nhìn cô, Tố Du nở nụ cười hạnh phúc:
- Em mở mắt không thấy anh nên tỉnh giấc luôn. Anh đang nấu món gì vậy?
Anh hôn nhẹ lên trán cô, từ một người đàn ông chẳng thích việc bếp núc nay lại chủ động nấu ăn cho vợ.
- Anh nấu bún cá, món mà em rất thích.
Còn biết cả việc cô thích ăn món bún cá, người chồng này rất có tiến bộ. Cô nhón chân, đặt lên môi anh một nụ hôn.
- Thưởng cho anh đó.
Sở Triệu vuốt mũi cô, anh múc một muỗng súp, thổi thổi cho nguội rồi cất lời:
- Em nếm thử xem có vừa miệng không?
Lần đầu được anh nấu ăn cho, cô cẩn trọng nếm thử rồi mỉm cười:
- Ngon lắm, anh mới vào bếp mà nấu được như vậy rồi, rất có triển vọng.
Được vợ khen đến nở cả mũi làm anh có thêm động lực để vào bếp lâu dài, bước vào kiếp thê nô một cách can tâm tình nguyện.
Vừa lúc tiểu Phi cất tiến khóc, cô vội quay người đi lên phòng vỗ con. Nhưng Sở Triệu vội giữ tay cô lại, đắm đuối hôn lên môi vợ rồi mới chịu để cô đi chăm con.
- -----------------------------------
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần giờ nghỉ trưa, Tố Du hiện đang có cuộc họp với bộ phận thiết kế để lên kế hoạch cho show diễn thời trang lớn diễn ra thường niên.
Anh bắt đầu thấy nhớ vợ, bây giờ dẫu đi làm hay ở nhà đều muốn ở gần cô, cứ như vậy anh sẽ không thể đi đâu xa cô được. Còn năm phút nữa là hết giờ làm, anh tranh thủ đến bộ phận thiết kế đợi vợ cùng đi ăn trưa.
Bước ra khỏi phòng làm việc, Sở Triệu đi vào thang máy, ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại thì một vóc dáng mảnh mai từ bên ngoài đi vào.
Anh có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh, tỏ ra chẳng chút quan tâm.
- Sở Triệu, đã lâu không gặp anh.
Anh im lặng, đưa tay bấm số tầng, thật chẳng hiểu nổi vì sao Bối Trúc Kiều lại có mặt ở đây. Vốn dĩ trên tầng bảy là khu vực làm việc của cấp trên, nếu cô ta không có phận sự thì lên tận đây làm gì?
Quả thật, Bối Trúc Kiều muốn tìm anh, vừa hay thấy Sở Triệu rời phòng làm việc nên đã theo đến tận bên trong thang máy.
- Anh vẫn còn giận em sao? Về chuyện năm xưa?
Anh lạnh giọng, bây giờ cô ta mấy lời này chỉ mang lại sự vô nghĩa.
- Chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại.
Lúc này trong thang máy chỉ có hai người, Bối Trúc Kiều muốn xem anh thật sự đã quên cô ta hay chưa, cô ta không tin anh có thể kiềm chế được trước sự quyến rũ mà cô ta tự nhận thấy của bản thân.
- Năm đó em phải lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu, em đã rất khổ tâm.
Lời nói kể lể, hành động thừa cô hội mà tiến tới, cô ta đưa bàn tay chạm vào cánh tay anh, muốn dùng sự tiếp xúc thân mật để dẫn dụ đàn ông vào tròng.
Nhưng Sở Triệu lập tức gạt tay cô ta ra, anh đứng lùi lại, cách cô ta một khoảng, giọng nói nghiêm nghị:
- Cô Bối, xin cô giữ tự trọng.
Ả chưng hửng trước thái độ gay gắt và dứt khoát của anh, cửa thang máy cũng nhanh chóng mở ra, Sở Triệu không chần chừ liền bước ra ngoài.
Bối Trúc Kiều đi theo phía sau, nhanh miệng nói:
- Chúng ta nói chuyện với nhau một lát đi.
Anh vẫn tiếp tục cất bước không đáp lời, Bối Trúc Kiều vẫn không bỏ cuộc:
- Nếu anh không đứng lại, cả công ty sẽ lập tức biết chuyện chúng ta từng yêu nhau.
Nghe câu nói này, anh khựng bước, trong lòng Sở Triệu dấy lên sự bất ngờ, anh ngạc nhiên vì không nghĩ cô ta sỗ sàng và bất chấp như vậy.
Thấy anh đứng lại, Bối Trúc Kiều liền đắt ý mà mỉm cười hài lòng: "Để rồi xem, anh cũng không thoát được tôi đâu".
Đứng ở hành lang vắng vẻ, anh chán nản nhìn cô ta:
- Tôi không có gì để nói với cô.
Bối Trúc Kiều vẫn trơ mặt, sự xấu hổ hay liêm sỉ đối với cô không quan trọng và ả cũng chẳng muốn bận tâm.
- Anh hận em nên mới như vậy đúng không? Em nghe nói anh đã kết hôn và cũng ly hôn rồi. Nếu em đoán không lầm thì anh vì muốn quên em nên mới cưới người khác.