Vào lúc cơn tức giận của Sở Triệu đang đến đỉnh điểm, chỉ vài giây trước khi anh muốn giáng cú đấm vào mặt Vu Tuấn thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Sau khi nghe bác sĩ nói rằng tình trạng của cô đã ổn, chỉ bị xây xát ngoài da, đầu bị va chạm với mặt đất tuy nhiên sau khi kiểm tra thì không đáng lo ngại, trong nay mai cô sẽ tỉnh lại.
Ngồi cạnh giường bệnh, anh đưa tay chạm vào má cô, cảm giác lo lắng vẫn còn đọng lại trong lòng. Sở Triệu đã để tiểu Phi ở nhà với nhà dì Yến vì anh phải ở viện với cô.
Lúc nãy anh đuổi mãi Vu Tuấn mới chịu về, nhưng anh ta bảo lát nữa sẽ quay lại xem tình hình của cô. Nếu chẳng phải Vu Tuấn cố chấp muốn Tố Du biết được sự thật thì cô đâu phải chịu khổ thế này.
Anh gục mặt bên cạnh giường bệnh, đến lúc Vu Tuấn vào thăm cô thì anh bị đánh thức, bây giờ nhìn thấy người anh trai này khiến Sở Triệu phát bực vô cùng, nhưng đây là bệnh viện, không thể làm loạn được, chỉ đành kiềm nén.
Cả đêm trôi qua, cô vẫn chưa tỉnh lại, đến gần sáng anh bảo Vu Tuấn ra về, vì có Sở Triệu ở cạnh cô nên anh ấy cũng yên tâm trở về vì sáng sớm có một cuộc họp quan trọng.
Tiếng mở cửa vang lên, anh nhìn thấy dì Yến bế tiểu Phi đi vào phòng bệnh, Sở Triệu ngồi dậy, ngạc nhiên cất lời:
- Dì Yến...
Dì ấy bước đến giường bệnh, cả đêm qua sốt ruột nên nào ngủ được, sáng ra dì ấy đành đưa tiểu Phi vào viện cùng.
- Dì lo cho Tố Du nên phải vào xem sao. Dì lo cho con bé quá. Tiểu Phi cũng nhớ mẹ nên đêm qua cứ khóc suốt.
Vì không muốn Hàn lão gia lo lắng nên mọi người chưa nói chuyện này cho ông ấy biết. Dù sao bác sĩ cũng bảo cô vẫn ổn nên anh cũng yên tâm.
Anh nhìn con trai bé bỏng rồi đưa tay về phía tiểu Phi:
- Để ba bế con.
Anh cùng dì Yến ra ngoài nói chuyện, dì ấy muốn biết nguyên do khiến cô bị thương phải nhập viện.
Trở lại phòng bệnh, anh ngạc nhiên lẫn vui mừng khi thấy cô đã tỉnh lại, Sở Triệu bế tiểu Phi đến gần cô, cậu bé mở miệng gọi:
- M...ẹ...mẹ.
Trông cô rất bất ngờ khi nhìn thấy anh bế con trai mình, Tố Du vội bước xuống giường, lúc này vì quá sốc nên cô chẳng màn tới thân thể đang đau nhức sau cú va quẹt với xe máy.
- Tiểu Phi...
Sở Triệu chưa kịp phản ứng thì cô đã đưa tay giành lại nhóc nhỏ:
- Sao anh lại bế con trai của tôi?
Câu nói của cô khiến tim anh nhói lên, linh cảm về điều tồi tệ mà anh không mong muốn đã xảy ra.
Cô đảo mắt nhìn một vòng phòng bệnh rồi dán chặt hoài nghi lên người anh:
- Tôi...tôi đang ở bệnh viện sao? Chị...chị Bách Tiên có sao không? Chị ấy vẫn ổn chứ?
Vừa lúc dì Yến bước vào, dường như Sở Triệu đã nhận ra, Tố Du đã nhớ lại tất cả, nhưng...cô lại quên sạch ký ức về khoảng thời gian chung sống với anh.1
- Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Còn nữa, tại sao anh bế con của tôi?
Dì Yến nghe thấy liền cất lời:
- Tố Du à, là dì đã đưa bé Tiểu Phi đến thăm con. Con bị xe tông nên phải nhập viện.
Lúc này cô như từ trên trời rơi xuống, rõ ràng cô nhớ bản thân bị bắt cóc cùng Bách Tiên, bây giờ đùng một phát lại nằm viện với lý do bị xe đụng, thật sự quá bất thường.
- Xe tông sao? Nhưng con nhớ...con bị bắt cóc mà...
Sở Triệu nhìn cô, lòng đau như cắt, kết quả cuối cùng lại rơi trúng điều anh sợ nhất, cô nhớ lại tất cả, tuy nhiên lại không nhớ được khoảng thời gian hạnh phúc của cả hai.
Chợt Tố Du nắm lấy tay dì Yến, Sở Triệu cảm thấy bản thân lúc này trở nên vô hình trong mắt cô.
- Dì à, con muốn về nhà, con muốn đưa tiểu Phi về.
Dì Yến hoang mang, ánh mắt bối rối nhìn sang Sở Triệu. Lúc này anh chỉ thấy hụt hẫng và đau lòng, tổ ấm mà anh từng có, giây phút này đã tan biến.
- Anh sẽ đưa em về.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, nghĩ đến chuyện đang xảy ra, vẻ mặt cô ngu ngơ khó hiểu. Kể cả việc để anh biết cô đã có con, đối với Tố Du lúc này cũng không còn quan trọng.
Trong lúc cô vẫn còn lưỡng lự, dì Yến đã nắm lấy tay cô gật nhẹ đầu, tỏ ý bảo cô hãy để anh đưa về. Có lẽ dì ấy đã hiểu được ý của Sở Triệu...
Sở Triệu lái xe đưa dì Yến về nhà trước, khi chỉ còn anh và cô trên xe cùng tiểu Phi, cô cất lời hỏi rõ:
- Tại sao anh biết tôi đã có con?
Anh nhẹ giọng, lúc này đến thở cũng thấy đau thấu tâm can:
- Lát nữa em sẽ hiểu.
Câu trả lời của anh khiến lòng cô càng thêm thắc mắc, tiểu Phi được cô bế trong lòng cũng ngoan ngoãn im lặng, cậu nhóc nào biết gia đình hạnh phúc của mình chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nay đã tan vỡ.
- Đây không phải đường về nhà tôi.
Sở Triệu thừa biết cô sẽ nhận ra, anh điềm đạm đáp lời:
- Nhưng đây là đường về nơi em sống suốt hai tháng qua.
Cô nhíu mày, tâm tư khó hiểu vô cùng, vừa lúc tiểu Phi cất tiếng gọi:
- Ba...ba...
Cậu bé nhìn anh, hai mắt to tròn, cô rất ngạc nhiên khi nghe con trai gọi ba ba rõ như vậy, đặc biệt tiểu Phi lại gọi ba ba khi nhìn thấy Sở Triệu. Vì cô đã quên mất những chuyện xảy ra hai tháng qua nên nào bắt kịp sự phát triển của cậu nhóc.
Xe dừng bánh trước cổng villa, cô đã rất bất ngờ khi anh đưa cô về nhà anh.
- Sao anh lại đưa tôi về đây?
Sở im lặng xuống xe mở cổng, đến khi vào đến sân nhà, anh mở cửa xe cho cô, Tố Du vừa bước xuống xe liền nói:
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Anh đưa tôi về đây làm gì?
Anh đưa tay định nắm lấy tay cô để dẫn cô vào nhà nhưng Tố Du lập tức rút tay lại, cô còn đứng lùi về sau một bước, hành động này, thật sự rất xa cách.
- Anh muốn gì?
Lúc này Sở Triệu đã nhận định rõ, người vợ sống cùng anh suốt thời gian qua đã không còn thuộc về anh nữa. Bây giờ đến cả việc chạm vào cô cũng khó khăn đến nhường đến như vậy.
- Đi theo anh.
Sở Triệu chỉ đành buông lại một câu rồi quay lưng bước vào nhà, cũng là tổ ấm quen thuộc, cũng có cô và con, nhưng bầu không khí hạnh phúc của trước đây đã không còn nữa.