Sự hoài nghi quanh quẩn trong tâm trí cô, Tố Du cẩn trọng bước theo sau anh. Vào đến nhà, cô chợt khựng bước trong khi Sở Triệu đã đi cạnh gần cầu thang.
- Em đến đây.
Cô cẩn trọng nhìn anh, mọi thứ tuy quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ ở hiện tại khiến Tố Du có sự dè chừng. Sở Triệu nhỏ nhẹ tiếp tục cất lời:
- Đi theo anh, em sẽ biết rõ mọi chuyện.
Anh cất bước lên lầu, cô cũng chẳng thể làm gì khác, tay bế tiểu Phi mà bước theo Sở Triệu. Lên đến phòng riêng của anh, Sở Triệu mở cửa ra, cô hơi chần chừ nhưng rồi cũng cùng anh bước vào trong.
Điều đầu tiên đập với mắt cô chính là chiếc nôi quen thuộc.
- Chẳng phải là nôi của tiểu Phi sao?
Cô thốt lên đầy ngạc nhiên, xung quanh còn có vài thùng đựng đồ chơi trẻ em. Chưa dừng lại ở đó, trên bàn trang điểm cũng có rất nhiều mỹ phẩm, rõ ràng giống hệt những loại cô đang dùng.
Sở Triệu bước đến tủ quần áo, anh mở cửa tủ, va vào tầm mắt cô là những bộ trang phục hết sức quen thuộc. Trong lúc cô đang ngập ngừng chưa kịp phản ứng thì anh đã cất lời thú nhận tất cả:
- Trong hai tháng em bị mất trí nhớ, em và con đã sống cùng anh.
Cả cơ thể cô run lên vì bàng hoàng, bế chặt tiểu Phi trên tay, cô không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy. Hai tháng qua cô sống cùng chồng cũ, chuyện lạ lùng này sao có thể xảy ra mà cô lại chẳng nhớ gì cả.
- Sao tôi...sao tôi có thể sống cùng anh được?
Nghĩ đến chuyện này, Sở Triệu cảm thấy rất khó xử, nhưng ngay từ lúc bắt đầu đã không phải sự thật thì nhận lấy kết quả đau thương như hôm nay là điều dễ hiểu.
- Anh xin lỗi vì anh đã gạt em, nói rằng chúng ta vẫn còn là vợ chồng...
Nghe đến đây, lý trí cô như một mớ hỗn độn chỉ toàn nút thắt mà chẳng biết phải tháo gỡ thế nào.
Cô bước nhanh đến tủ quần áo, tìm kiếm vali đồ. Tố Du đặt tiểu Phi ngồi trên giường, cô gom tất cả đồ đạc cho vào vali một cách vội vã.
Nhìn thấy tổ ấm hạnh phúc tan vỡ ngay trước mắt, Sở Triệu cố tìm kiếm chút tia hy vọng, anh giữ lấy tay cô nhưng chỉ một giây sau liền bị cô đẩy ra.
- Ở lại với anh có được không?
Cô vẫn tiếp tục gom hết đồ đạc của mình và tiểu Phi, hành động dứt khoát không chút chần chừ.
Chợt khóe mắt Sở Triệu cay cay. Trước đây khi cô đặt lá đơn ly hôn ra trước mặt anh, Sở Triệu chẳng chút cảm xúc tiếc nuối, thậm chí khi cô thu dọn đồ, kéo vali rời khỏi nhà anh cũng chẳng hề nửa lời níu kéo.
Có lẽ bây giờ anh đang nhận báo ứng, cô thật sự muốn rời xa anh, chẳng có chút luyến lưu. Rõ ràng chỉ mới hôm qua thôi, cả hai vẫn còn vui vẻ, ấy vậy mà bây giờ cô lại một mực muốn rời khỏi Sở Triệu.
Một lần nữa, anh nắm lấy bàn tay đang thoăn thoắt thu dọn đồ đặt của cô:
- Tố Du, đừng rời xa anh mà, anh xin lỗi vì đã nói dối em. Chỉ cần em ở lại, anh...
Cô vội rút tay lại, giọng nói chứa đầy sự khó chịu:
- Anh đừng động vào tôi. Tôi không muốn cuộc sống của mẹ con tôi liên quan đến anh, ngoại trừ về công việc.
Câu nói này như nhát dao cứa vào tim anh. Đột nhiên cô vô tình nhìn thấy bức ảnh gia đình ba người chụp cùng nhau khi đi chơi ở công viên.
Tố Du khựng hành động, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bức ảnh. Khung cảnh vui tươi ở khu giải trí, Sở Triệu bế bảo bối trên tay, gia đình ba người hạnh phúc. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ có ngày anh cùng cô và con chụp một bức ảnh ấm áp như vậy.
Mi mắt dưới chợt đọng lệ, cô dần cảm nhận rõ dường như hai tháng gian qua cô và tiểu Phi sống cùng anh rất hạnh phúc.
Bỗng tiểu Phi cất tiếng khóc, Tố Du đóng vali đặt xuống sàn rồi nhanh chóng bế tiểu Phi.
- Nín đi con, mẹ thương mà.
Gạt bỏ sự mềm lòng, vấn vương, Tố Du đưa tay kéo vali, cô muốn cùng nhóc nhỏ rời khỏi đây, hình ảnh vợ con bỏ đi khiến lòng Sở Triệu đau như cắt.
- Những đồ đạc còn sót lại, tôi sẽ sang thu dọn nốt.
Cô bế con ra khỏi phòng, anh vội bước theo, cố chấp ghì chặt bàn tay đang kéo vali vì muốn rời khỏi nhà.
- Đừng đi...anh xin em.
Trước lời níu kéo tha thiết của người mình yêu, trái tim cô dẫu đã kiên quyết sắt đá vẫn không tránh khỏi yếu lòng. Xét cho cùng, cô thật lòng rất yêu anh, nhưng sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, niềm tin mà cô từng hi vọng về một tương lai tốt đẹp với anh chỉ còn lại con số không.
Tố Du chỉ đành dặn lòng không được xao động, lạnh lùng hất tay anh ra:
- Chúng ta ly hôn lâu rồi, đừng dính líu đến nhau nữa.
Nói rồi cô kéo vali lướt qua tầm mắt anh. Sở Triệu lo lắng cô vừa tỉnh dậy vẫn chưa khoẻ hẳn, trước mắt chỉ đành chiều ý cô.
Anh xách vali lên trong sự ngỡ ngàng của Tố Du:
- Để anh đưa em về nhà, dù sao anh cũng không an tâm khi để em về một mình.
Anh càng quan tâm, cô lại tỏ ra thờ ơ:
- Tôi không cần.
Cô vừa định gọi taxi thì anh lập tức níu cô lại, cả hai mặt đối mặt, Sở Triệu bỗng đưa tay vén tóc cô, hành động này khiến tim cô thổn thức, sự dịu dàng của anh khiến tường thành lạnh nhạt trong cô phút chốc sụp đổ.
- Anh sẽ đưa em và con về, đừng ghét bỏ anh đến mức không cho anh cơ hội làm điều nhỏ nhặt như vậy.