Chìm đắm trong men rượu say mềm, ở quán vẫn chưa uống thỏa mãn, đến lúc về nhà Vu Tuấn vẫn không ngừng mượn rượu giải sầu.
Đến khi bà Chi Linh đến thăm con trai, vừa bước vào cửa nhà đã ngửi thấy sặc mùi bia rượu. Người làm nói với bà ấy rằng mấy ngày qua Vu Tuấn cứ đắm mình vào bia rượu, suốt ngày say xỉn, trông hệt như kẻ chán đời, thất tình, cứ say rồi lại tỉnh rồi lại say...
Bà ấy bước đến ghế sofa, bầu không khí ở phòng khách lúc này thật ngột ngạt. Phía dưới sàn xung quanh khu vực Vu Tuấn ngồi chỉ toàn là vỏ chai rượu rỗng đã được uống sạch rồi vứt lung tung.
Bà Chi Linh cau mày, con trai cưng của bà ấy từ bao giờ đã trở thành con sâu rượu như vậy, bỏ mặc công việc để vùi bản thân vào thứ chất lỏng có cồn.
- Vu Tuấn, con có chuyện gì à? Sao lại uống lắm rượu thế này?
Anh ấy đảo mắt nhìn mẹ mình, cảm thấy bản thân chán nản tột cùng. Lúc này Vu Tuấn có hơi say, nhưng bản thân vẫn còn ý thức được hành động và sự việc đang diễn ra xung quanh.
- Tố Du...cô ấy không yêu con...cô ấy đã có con riêng rồi...
Nghe lời này từ con trai, bà Chi Linh có chút ngạc nhiên, nhưng thật ra bà ấy không quá bất ngờ vì Tố Du và Sở Triệu đã ly hôn từ lâu, chuyện cô có con sau khi kết thúc cuộc hôn nhân với Sở Triệu cũng không có gì là lạ.
Bà Chi Linh cũng biết rõ Vu Tuấn yêu Tố Du suốt nhiều năm qua, cũng chính vì cô mà anh ấy chẳng chịu yêu ai khác dù bà ấy luôn hối thúc Vu Tuấn lấy vợ sinh con.
Nói ra nỗi đau từ sâu trong đáy lòng với mẹ ruột cũng đủ hiểu lúc này Vu Tuấn đã tuyệt vọng đến mức nào.
- Cô ta đã không yêu con thì con hà cớ gì phải tự mình chuốc lấy đau khổ. Trên đời này cũng chẳng thiếu phụ nữ. Còn biết bao cô gái tốt để con chọn lựa.
Vu Tuấn lắc đầu, tiếp tục uống thêm vài ngụm rượu vì muốn quên đi tình sầu.
- Nhưng con chỉ yêu mình Tố Du thôi.
Bà Chi Linh chỉ biết lắc đầu, trong lòng cảm thấy con trai của mình si tình đến mức đáng thương.
Nhưng ánh mắt bà ấy chợt sáng lên, tình yêu thương bà ta dành cho con trai cũng không thể vượt qua được lòng tham và những sự toan tính đầy đáng sợ.
Từ tốn ngồi xuống cạnh Vu Tuấn, bà ta cất lời:
- Cô ta có kết hôn với ai chưa? Đang là mẹ đơn thân sao? Mà con của Hàn Tố Du là trai hay gái?
Lúc này Vu Tuấn có chút ngạc nhiên khi bà Chi Linh đột nhiên hỏi nhiều thông tin về đứa nhỏ. Vu Tuấn nhớ lại ngày cô tiết lộ về chuyện cô có con, Vu Tuấn cũng đã hỏi thăm vài điều về đứa trẻ.
Anh ấy đáp lời trong sự hoang mang:
- Cô ấy hiện là mẹ đơn thân. Con của cô ấy là một bé trai.
Vẻ mặt của bà ta lập tức hiện lên sự hài lòng tột độ, cảm giác thỏa mãn như người vừa trúng độc đắt.
- Cô ta có con trai, vậy là có sẵn đứa nhỏ, tốt quá rồi.
Nghe câu nói này từ mẹ mình, Vu Tuấn chau mày, nhìn bà ta với ánh mắt đầy ngờ vực.
- Ý của mẹ là sao chứ?
Bà ta nở nụ cười nhếch mép, vẻ mặt lúc này lộ ra vẻn vẹn mười phần xảo quyệt mà ghé sát tai Vu Tuấn nói nhỏ.
Ánh mắt anh ấy thản thốt khi nghe thấy từng câu từng chữ do mẹ ruột nói ra. Chẳng rõ bà Chi Linh đã nói gì với Vu Tuấn, nhưng anh ấy liên tục thốt lên:
- Không...không thể được...con không thể làm như vậy...
Trái ngược với thái độ sững sờ của Vu Tuấn, bà Chi Linh trưng ra nét mặt vô cùng hào hứng, ánh mắt chứa đựng sự mưu mô khó ai so được.
- ---------------------------------
Ba tuần sau,
Dạo gần đây cô ăn uống rất điều độ và cực kỳ chú trọng vào việc chăm sóc sức khỏe bản thân. Cô còn uống các loại thuốc bổ để tăng cường dưỡng chất, giúp duy trì một sức khỏe tốt. Đã từng mang thai một lần nên cô hiểu rất rõ, cơ thể của mẹ phải khỏe mạnh thì thai nhi mới có thể phát triển toàn diện.
Vài ngày nữa cô sẽ đến việc khám thai theo chỉ định của bác sĩ. Tuy sức khỏe của cô đã ổn định hơn nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, vốn dĩ khi bị suy nhược cơ thể thì tình trạng bệnh sẽ kéo dài ít nhất sáu tháng. Nếu chăm sóc sức khỏe tốt thì sẽ hồi phục.
Dù vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tình cảm của Sở Triệu, nhưng cô cảm thấy anh thật sự rất chân thành. Quan sát biểu hiện của anh suốt thời gian qua, Tố Du cũng hiểu được quyết tâm nghiêm túc từ anh.
Sở Triệu bây giờ đã trở thành một ông bố bỉm sữa thực thụ, anh chăm con, chăm cả vợ, còn phụ dì Ly nấu ăn, anh làm tất cả mọi chuyện vì mong cô sẽ đồng ý quay về bên anh, bên cạnh đó, anh cũng rất yêu thương bé tiểu Phi.
Tố Du quấn chiếc khăn tắm trên người rồi hé cửa toilet, chẳng là cô quên mang đồ để thay, từ sau khi sinh con nhiều lúc cô cứ hay bị quên như vậy.
- Sở Triệu, lấy đồ giúp em, em quên mang vào rồi.
Anh nở nụ cười "gian xảo", lấy một chiếc đầm ngủ thật quyến rũ rồi tiến đến phòng tắm. Nhưng thay vì chỉ đưa đồ cho cô, anh lại bước hẳn vào trong rồi đóng cửa lại.
- Anh...vào đây làm gì?
Anh treo đồ của cô lên móc, bàn tay nam tính nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon gọn, làm da trắng mịn nõn nà, đôi gò bồng đảo lấp ló sau khăn tắm mỏng manh, thật sự hấp dẫn mê người.
Giọng nói không đính kèm sỉ diện cất lên:
- Con ngủ rồi, chúng ta nên tranh thủ một chút.