Với những manh mối và suy luận anh có được, Sở Triệu đã tìm gặp diễn viên Vương Lộc Hàm. Ban đầu bà ấy không biết anh là ai, Sở Triệu giới thiệu bản thân là chủ tịch tập đoàn Amora, đến gặp bà ấy vì có chuyện quan trọng cần hỏi rõ.
Khi được mời trong nhà, anh đã nói mình là con trai của nhà văn Tĩnh Văn. Nghe đến đây, bà Lộc Hàm chợt trở nên khó chịu và có ý nuốn đuổi anh về. Tuy nhiên, khi nghe anh hỏi về người phụ nữ năm xưa quen với Lộ lão gia mà bà ấy đề cập với truyền thông thì nữ diễn viên này không ngừng thắc mắc vì sao anh lại muốn biết danh tính của người phụ nữ đó.
Sau một lúc thuyết phục, cuối cùng bà ấy cũng nói anh biết được, người đó chính là nữ họa sĩ Vũ Lệ Thoa, mẹ ruột của Tố Du. Sở Triệu vốn tính điền đạm và rất bình tĩnh với những chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống, tuy anh rất sững sờ nhưng luôn tịnh tâm để tìm ra hướng giải quyết phù hợp.
Trở về nhà, Sở Triệu suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định đối diện với Tố Du để nói rõ mọi chuyện. Đến sau cùng, anh chọn cách đối diện dù khó khăn còn hơn trốn tránh trong thời gian ngắn ngủi.
- Chuyện mẹ em và ba của anh...anh hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.
Sở Triệu nào biết rằng, cô đang nghi ngờ ba anh là thủ phạm gây ra cái chết của mẹ cô. Tội lỗi tày trời của ông ta, cô làm sao có thể bỏ qua được. Những bằng chứng mẹ cô đã để lại rõ ràng như vậy, nếu cô không làm sáng tỏ chuyện này, khiến ông ta phải đều tội thì phải chăng cô quá bất hiếu, mẹ cô sao có thể yên lòng nhắm mắt nơi suối vàng.
- Em không chắc nữa, hay là...tạm thời chúng ta đừng gặp nhau.
Anh chau mày, đột nhiên cô lại nói cả hai tạm thời đừng gặp nhau, dĩ nhiên Sở Triệu không thể chấp nhận chuyện này được, anh yêu cô như vậy, tuyệt đối không muốn rời xa cô, dù chỉ là tạm xa nhau.
- Sao phải tạm thời không gặp nhau? Anh làm gì sai sao? Nếu anh làm gì khiến em không vui thì em cứ nói, anh nhất định sẽ sửa, chỉ cần em đừng rời xa anh.
Gương mặt ủ rũ, ánh mắt đượm buồn và lời nói chân thành từ Sở Triệu, anh khiến tim cô thắt lại, người đàn ông này càng chân thành, cô lại càng chẳng nỡ rời xa anh. Thậm chí, Tố Du còn yêu anh sâu đậm hơn cả tình yêu anh dành cho cô, nhưng vì quá yêu nên cô mới đau lòng nhiều đến vậy.
Chợt cô rơi nước mắt, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời
Thấy cô khóc nên anh rất bối rối, anh rất sợ làm cô buồn, nói chi đến việc Tố Du rơi lệ ở trước mặt anh. Sở Triệu đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, giọng nhỏ nhẹ:
- Nín đi, anh thương em. Bây giờ vào phòng ngủ, chúng ta sẽ nói chuyện này sao được không?
Anh đơn thuần nghĩ rằng cô khóc vì bà Lệ Thoa và Lộ lão gia có quan hệ tình cảm với nhau, trong khi giờ đây Lộ lão gia lại là ba chồng của cô, đồng nghĩa với việc ba mẹ của cả hai là sui gia với nhau.
Nhưng anh nào biết rằng, cô khóc vì biết được một sự thật khủng khiếp khác. Tố Du không thể nói với anh rằng, ba ruột của anh thật chất có liên quan đến cái chết của mẹ cô. Và bây giờ, cô lại yêu say đắm con trai của kẻ hại chết mẹ mình.
- Tố Du à, nếu anh làm gì sai thì anh xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh. Em đừng khóc nữa mà.
Cô chợt ôm chằm lấy anh, thật tâm không muốn phải rời xa Sở Triệu. Cô là người đằm tính, gặp chuyện trắc trở khó khăn luôn bình tĩnh ứng phó. Để đối mặt với chuyện này, cô đã suy nghĩ rất nhiều, Tố Du nhận định rõ Sở Triệu vốn dĩ vô tội, vô can. Tội ác mà ba anh gây ra, anh hoàn toàn không liên quan. Nhưng dù sao Sở Triệu cũng là máu mủ của ông ta, nghĩ đến đây, cô lại thấy rất đau đầu.
Thấy cô có vẻ kích động càng khiến anh lo lắng, hơn nữa cô lại đang mang thai, như vậy sẽ không tốt chút nào. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ lưng vợ vỗ về:
- Đừng khóc mà, dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua có được không?
Cô im lặng gật đầu, nhưng trong lòng Tố Du đã vạch sẵn hướng đi của mình trong tương lai, và cô biết điều này sẽ khiến anh tổn thương, nhưng cũng đành hết cách.
Anh dịu dàng bế cô vào phòng, cẩn trọng đặt cô nằm xuống giường rồi kéo chăn đắp cho cả hai. Tố Du nằm xoay lưng về phía anh. Sở Triệu vòng tay qua eo cô, anh ôm cô trong lòng. Hơi thở đều đặn của người đàn ông bên cạnh giờ đây như một thói quen đối với cô. Được ở cạnh anh như bây giờ là ước mơ, mong chờ suốt hơn mười năm thanh xuân của cô.
Tố Du chợt quay người lại, cô ngước nhìn anh, Sở Triệu cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, Tố Du sợ rằng thời gian sắp tới cả hai sẽ chẳng thể bên nhau như lúc này.