Trong một cái hẻm cụt, một đám khất cái đang tận hưởng hoan lạc. Âm thanh dâʍ ɖu͙ƈ vang lên khiến chúng như muốn điên lên. Từ phía trong bước ra hai kẻ dường như còn tỉnh táo.
- Mẹ, cứ tưởng là đàn bà, té ra là đực rựa. Lại còn là đực bị hoạn. - Một tên vừa buộc dây quần, vừa phun một bãi nước bọt, bước ra ngoài.
- Chê bai như vậy nhưng ta thấy ngươi có đâm trượt gã phát nào đâu.
- Thật quái lạ, ngươi có thấy gì kì quái không? Tại sao ta lại cảm thấy như cả đám bị trúng xuân dược vậy.
- Ta cũng thấy lạ. Nhưng cũng đâu mất cái gì, ngoài việc được thao sướng cái đệ đệ. Kể ra kẻ kia cũng không tồi, chỉ tiếc là não có vấn đề. Mới sáng ngày ra đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy tới nơi này, tự nhận mình là thủ lĩnh của đám chúng ta.
- Vậy thủ lĩnh đâu?
- Không thấy. Tối ngày hôm qua bọn ta quay lại tìm, nhưng đã không còn thấy người.
- Có khi nào bị ác nữ kia thủ tiêu rồi không?
- Ta cũng sợ là như vậy. Cũng đã cho người lùng sục khắp thành rồi mà không tìm ra dấu vết.
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Thủ lĩnh là người mạnh nhất trong chúng ta, không có ngài ấy trấn áp, bọn phía tây thành nhất định sẽ làm phản. Chúng ta phải nhanh chân tìm cho ra ngài ấy trước khi bọn chúng nghe được phong thanh gì.
Ở phía đằng sau, vị thủ lĩnh có sức mạnh trong lời hai tên kia đang ú ớ tới khản giọng. Mông bị cả mười mấy tên ăn mày thay nhau dằn vặt đã không còn ra hình. Hắn đau tới mức chết đi sống lại, lại không còn sức để thốt ra thành lời. Cả một đám đê tiện tranh nhau giằng xé cơ thể hắn. Tay bị ghim xuống nền đất lạnh cứng, hai chân bị ép vặn mở với muôn vàn tư thế kiểu cách bại hoại. Mà đáng cười là những tư thế này hắn đã dùng không biết bao lần lên người đám nữ nhân kia. Tất cả đều là do chính hắn đã chỉ dạy cho bọn chúng, nay chúng lại dùng lại trên chính cơ thể hắn. Lý Hùng không thể lý giải được, tại vì sao chỉ qua một đêm mọi chuyện lại trở thành thế này. Đám ăn mày giống như dã thú phát điên, lao vào cắn xé hắn. Cơ thể hắn giờ giống như một con búp bê vải, mặc cho bọn chúng tranh nhau vào ra không ngừng. Máu sớm đã khô cạn, được thay thế bởi những thứ nhầy nhụa. Mùi hôi tanh lan tràn trong không khí.
Khi đã chán, hắn tựa như miếng giẻ rách, bị bọn ăn mày ném ra ngoài đường. Từng miếng thịt, khúc xương trên người Lý Hùng như tan rã, hắn thù hằn nhìn bóng lưng của những kẻ phản bội. Linh lực trong người phát động lại không có cách nào triển khai, khiến hắn tức giận tới run rẩy. Là tên chó chết nào đã phong ấn hắn? Hắn bỗng dưng nhớ tới thời điểm chính mình tỉnh lại, nhìn thấy một cái người mặc đồ đen bó sát đứng bên cạnh, sau đó nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Bất giác khiến hắn sợ hãi mà nhìn quanh.
Trên đường lớn, người qua kẻ lại khinh rẻ hắn rồi lướt qua nhanh. Chỉ có duy nhất một cái bóng nhỏ cứ đứng yên bất động nhìn lại về phía hắn. Đôi mắt nó chứa đầy thù hận và mỉa mai. Phải rồi, tất cả đều chỉ có thể là do bọn chúng. Nếu không phải do hắn chủ quan, để nữ nhân ngoan độc kia làm cái trò gì đó trên cơ thể hắn, khiến hắn rơi vào tình cảnh nhục nhã như thế này, hắn nhất định sẽ gϊếŧ hết tất cả. Sẽ có ngày hắn quay trở lại, đem hai nữ tiện nhân kia cho ngàn kẻ thao chết, rồi mổ bụng, moi gan, phơi lên đầu thành cùng với xác của lũ ăn mày ăn cháo đá bát kia.
Để mặc cho máu chảy ròng ròng cùng cái lạnh như dao găm cắm lên da thịt, Lý Hùng cất tiếng cười độc ác, hắn lết thân thể loã lồ, ngổn ngang dấu vết hoan ái, tiến về phía tên nhóc. Dù chỉ một chút sức lực, hắn cũng muốn bóp chết nó.
- Bốp - một âm thanh trầm đục vang lên, hàm răng đen vổ của Lý Hùng cắm xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
- Nhóc con, ngươi kiếm đâu ra thứ thảo dược mất nết đó?
Ở phía đằng sau, nữ nhân xinh đẹp chống hai tay bên hông vừa thở hồng hộc, ánh mắt nàng nhìn nó không hài lòng. Tên nhóc ăn mày ngượng ngùng. Nó chỉ muốn trả thù. Giờ trả được thù rồi, nó rất sảng khoái, nhưng lại phát hiện ra chính mình thật bơ vơ. Nữ nhân trước mắt này là người duy nhất ngay lần đầu gặp đã trao cho nó ấm áp. Nó cúi đầu, dùng ngón chân với những cái móng gẫy xước di di xuống đất. Bộ dạng thập phần giống một chú cún nhỏ.
- Nguyệt Nương, mang nó về cho ta.
***
Trong căn phòng tại khách điếm, An không khỏi mở lớn miệng mà ngạc nhiên. Cái tên nhóc ăn mày mất nết kia ấy vậy mà lại là một nữ hài. Nguyệt Nương lau khô mái tóc ướt đã ngả màu râu ngô của nó, không khỏi xót xa cho thân hình bé nhỏ, gầy tới trơ cả xương.
- Nói được đúng không? Uống cái này đi, rồi nói cho ta nghe xem nào?- An đặt vào trước mặt nó một chén nước thảo dược ngọt, cất tiếng hỏi.
Nhóc ăn mày uống cạn chén nước, không quên liếm một vòng quanh mép, tiếc nuối vị ngọt. Nó nhận ra An vẫn đang quan sát mình, liền ngượng ngùng cúi thấp đầu. Nó bỗng nhớ ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng, liền hắng giọng, cất lên âm thanh khàn khàn đã lâu không dùng đến.
- Cảm ơn.
- Ngươi, ngươi... ngươi không có bị câm là thật.- Nguyệt Nương ngạc nhiên vô cùng.
- Có gì mà phải ngạc nhiên như thế? Thường những kẻ câm là do điếc bẩm sinh nên mới không nói được. Còn nó, tai còn thính hơn cả chó đấy.
- Ngày trước, nơi nô tì ở cũng có một lão bá bị cường hào đè ra cắt lưỡi, chỉ vì lão ấy chửi kẻ đã đánh con trai mình. Nên sau này lão ý không còn nói được nữa. - Nguyệt Nương bất đắc dĩ lắc đầu.
An hiểu ý Nguyệt Nương, nhìn gương mặt xanh xao nhỏ bé hiện lên chút phớt hồng, An nheo mắt nhìn sang bó hoa đang được đặt ngay ngắn ở một bên.
- Lúc đầu ta cũng nghĩ là nó gặp nghiệt cảnh nào đó mới thành như vậy. Nhưng sáng nay, trong cái bó hoa nó mang tới, mười bông có tới tám cái là thảo dược, một trong số đó là Ngưng Âm.
Ngưng Âm - tên cũng như nghĩa, đó là loại thảo dược gây tê liệt vòm họng và thanh quản, dẫn đến thanh âm bị tắt. Tất cả đặc điểm và công dụng đều được ghi chép rõ ràng trong y sách mà lão cô gia để lại cho An "giải trí".
Sau khi phát hiện ra đống thảo dược trá hình, An gần như có một loại cảm xúc giống như ... Chiếm được một món hời. Nhưng ngay sau đó, nàng không khỏi giật mình nhìn lại. Trong tám cái thảo dược, có một cái cực kì nguy hiểm. Đem thứ này đốt lên, mùi khói của nó có thể mê hoặc và kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ trong tâm trí của người hít phải. Với một đứa trẻ thì dùng thứ này để làm gì? Đầu vừa động, An liền xách váy chạy như điên ra bên ngoài.
Khi tìm thấy được bóng lưng nhỏ bé đó, nàng thấy được trên tay nó vẫn đang nắm chặt cái que cời lửa, lưng thẳng tắp, không biết lúc đó, nó đang nghĩ tới cái gì, ánh mắt hướng vào sâu trong một con hẻm cách đó không xa. Từ bên trong ném ra một cái thân thể gớm ghiếc, đám khất cái kéo quần, cất tiếng cười khả ố rồi bỏ đi.
- Không chỉ có Ngưng Âm không thôi đâu, còn có cả Quỷ Thiểm, Bách Ngạn, Lục Xao, Hồng Y, Băng Cúc, Hạ Tì và Nhất Dạ. Chính là cái thứ ngươi đốt ở chỗ đó phải không- An đăm chiêu nhìn nó. - Nói đi, là ngươi cố ý phải không? Mười bông có tám loại dược, nửa chính nửa tà. Ngươi muốn gì ở ta?
Nhóc ăn mày bối rối ngẩng đầu, nó có thể cảm nhận sự nghi ngờ từ nữ nhân xinh đẹp. Trong lòng nó vừa sốt ruột lại vừa sợ hãi. Giọng nó cất lên vừa khó khăn lại vừa run rẩy.
- Ta không có ý xấu. Ta... Ta chỉ muốn người biết, ta có giá trị, ta có ích. Ta có thể giúp người nhiều việc. Ta, ta... Ta muốn đi theo người.
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
- Ta... Ta... - Đứa bé bối rối, nó không biết phải làm sao để người này nhận nó.
- Một khi ta đã không thích, dù ngươi có hạ độc cả thiên hạ này, ta cũng không đổi ý. Dược là thiện hay ác đều là ở cách sử dụng. Cũng như ngươi theo thiện hay ác đều là do chính ngươi lựa chọn, chẳng liên quan gì tới ta.
- Ta ... - Nhóc ăn mày thất vọng. Cái đầu nó ủ rũ xuống bờ vai khẳng khiu. Nước mắt rơi xuống từng hạt.
- Vì sao ngươi muốn đi theo ta?
- Ta ... Ta muốn có một chốn dung thân.
- Tên ngươi là gì? - Hít sâu một hơi, An hỏi tiếp.
Nguyệt Nương không thể không thừa nhận, đứa nhóc này thật giống chủ nhân mình. Từ trí tuệ tới thủ đoạn cũng y chang. Nhìn cách nó trả thù, lại nhìn nước mắt to như hạt lạc lúc này của nó đi, cách mà nó nói. E rằng chủ nhân nàng có chạy lên giời cũng đừng mong thoát.
- Trang. Ta tên là Tô Thị Trang.
- Gia đình ngươi từng mở y đường sao? - Vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, An hỏi. - Đã xảy ra chuyện gì?
- Cũng không phải y đường gì, chỉ là một tiệm bán thuốc nhỏ ở phía nam thành. Ta sống cùng mẹ và chị gái (17), công việc mỗi ngày chỉ là phụ mẹ lên núi hái thuốc về phơi rồi bán lại cho các dược phòng và y đường, cùng mấy khách lẻ khác. Hai năm trước Lý Hùng tới nhà ta lấy cớ mua thuốc, sau đó quay lại nói chúng ta bán thuốc giả. Chúng ta nói lại không được, bị bọn chúng xông vào đập phá cướp bóc. - Trang ngừng lại trong chốc lát. Nó thu lại những giọt nước mắt của mình, răng hàm cắn chặt, dường như lấy hết sự bình tĩnh để dằn xuống cảm xúc trong lòng, nói ra những chuyện nó vẫn thấy đau đớn khôn nguôi. - Sau khi vét sạch tiền bạc của chúng ta, hắn cùng đám khất cái chó má đó ... Cưỡng... bức mẹ và chị em ta.
Giọng đứa nhỏ nghẹn ngào, chậm rãi cất lên. An muốn ngăn nó lại, nhưng Nguyệt Nương lại nắm chặt bờ vai, không cho nàng nói. Ánh mắt nàng ý tràn ngập thương cảm, xót xa nhìn đứa nhỏ. Phải, có những nỗi đau còn giữ là còn đau, nói ra tất cả, buông tha cho mọi chuyện mới là cách nhanh nhất để vết thương lành sẹo. Mặc kệ dù quá khứ có đớn đau ra sao, có tổn thương nhiều thế nào, làm người chắc chắn phải vượt qua mới có thể trưởng thành, đi tiếp.
- Đau lắm. Bọn chúng giật xuống quần áo ta, xé rách ta ra làm đôi. Ta chỉ biết gọi mẹ, ta đã cầu xin bọn chúng... Ta cứ ngỡ mình đã chết. Khi tỉnh lại, ta nhìn thấy ... Bên cạnh... Chị và mẹ ta không một mảnh vải che thân, họ đã chết. Đôi mắt họ trợn lớn, với nước mắt đầy mặt.
- Lũ khốn nạn!
An chịu không nổi nữa, nàng chịu không nổi sự điên cuồng cùng giận dữ như cơn sóng thần đang trào dâng trong lòng. Cho dù có dùng hai tay đập nát mặt bàn cũng không làm nàng bình tĩnh trở lại. Cái thế giới chó má gì đây? Tại sao một đứa trẻ mà chúng cũng dám làm như vậy. Chỉ vì tham muốn cá nhân, mà chúng không từ thủ đoạn. Nếu gϊếŧ người thì phải đền mạng, vậy tâm hồn và trái tim của một đứa trẻ thì phải làm sao đây?
- Vậy nên nhóc con nhà ngươi đã trà trộn vào đám ăn mày để trả thù? - Nguyệt Nương nghẹn ngào cất tiếng hỏi.
- Phải. Nhưng ta làm không được. Lý Hùng là kẻ mạnh nhất trong đám ăn mày ở nơi đây. Cơ thể hắn ngũ độc bất xâm. Ta không có cách nào hạ độc. Nói về võ lực ta càng không có cách.
- Hắn quả thực lợi hại như vậy sao? Phải chăng các ngươi đã quá đề cao hắn? - Nhớ tới bộ dạng như con cá mắc cạn của Lý Hùng, An không khỏi ngạc nhiên.
- Dân thường đâu phải mấy ai cũng có cơ hội khai mở linh lực. Không thể so với giới thượng lưu, đương nhiên như gã cũng có thể được coi là mạnh mẽ rồi. - Nguyệt Nương cười buồn.
- Lý Hùng cũng không phải giống như chúng ta, hắn cũng có khả năng giống như người vậy.
Lời của Trang khiến An không khỏi cau mày. Nếu đúng như lời nhóc con này nói, một kẻ như vậy lại giấu mình trong đám ăn mày. Vậy ẩn đằng sau đám khất cái ở thành Lăng Xuyên không phải thứ tầm thường nàng có thể động. Nàng có khi nào lại chọc phải tổ vò vẽ rồi không? Chết tiệt! Ông trời quả nhiên vẫn không quên nàng.
- Mau cho người xử lý tất cả đám ăn mày hôm qua. Gϊếŧ sạch sẽ. Không được để một tên nào còn sống mà trốn thoát. - Toàn thân căng cứng, An bỗng nhiên bật dậy, hốt hoảng ra lệnh. Nhưng ngay sau đó nàng lại thay đổi, bàn tay giữ chặt lại Nguyệt Nương đang gấp rút chuẩn bị rời đi.
- Chủ nhân?
- E rằng đã không còn kịp rồi. - An lắc đầu thở dài. - Nguyệt Nương, mau kêu bọn họ chuẩn bị sẵn ngựa và xe chở hàng. Chúng ta phải thay đổi kế hoạch ngay lập tức.
Nhìn sang đứa nhóc, mới có mấy tuổi mà đã bày ra tư thế nghiêm túc cùng căng thẳng như vậy. An không khỏi nghi ngờ, nó có phải hay không cũng xuyên không như mình.
- Nhóc con, ngươi ở lại với ta. Dược lý của ngươi rất tốt, ta cũng đang cần người như vậy.
- Đa tạ cô nương. - Nhóc con mừng rỡ reo lên, đôi mắt nó sáng như hai vì sao, cong cong xinh đẹp.
- Gọi chủ nhân. - Nguyệt Nương dịu dàng nhắc nhở.
Đúng lúc đó thì cửa bật mở, gia đinh bước vào vội vã báo.
- Chủ nhân, có tin cấp báo từ Tiết độ sứ tướng quân gửi.
Giải thích
(17): phân biệt giữa hào môn thế gia và tầng lớp trung lưu trở xuống trong thế giới này.
Giới thượng lưu được giáo dục lễ nghĩa khác, nên họ dùng cách xưng hô như: Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, ca ca, đại bá, đại di v.v.
Còn giới trung lưu trở xuống sẽ có cách xưng hô gần gũi hơn: Cha, mẹ, chị, ca, bác, chú, cô , dì.