Chương 102: Đau thương, chỉ có thể hồi tưởng Bầu trời, dân dần, đổ mưa nhỏ.
Không biết là mưa Lãnh Mạch tạo ra, hay là trời thật sự đổ mưa.
Cơn mưa tới quá muộn, chỉ rơi trên những con người còn sống, xen lẫn trong nước mắt và đau thương, ngấm vào trong bùn đất sau khi lửa quét qua.
Chú Cố Nham Tùng chết rồi, còn có 11 người đồng nghiệp chết cùng ông ấy.
Lúc đi vào thôn Nhân Hoà, thêm cả Cố Nham Tùng và Thư Chấn, tổng cộng có 14 người cảnh sát, ôn ào thảo luận về vụ án, mà bây giờ, chỉ còn lại hai người cảnh sát, mặt toàn là máu, cơ thể mệt nhọc, ngồi trên nền đất, canh giữ ở bên cạnh thi thể của những đồng nghiệp đã ra đi.
Vào lúc này Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng không cãi nhau ầm ï như trước đây nữa, im lặng đứng đẳng sau đợi tôi, cũng không thúc giục.
Nụ cười của chú Cố Nham Tùng dường như vẫn còn đang ở ngay trước mắt, ông ấy nói: “Có thể gặp được những người đặc biệt như các cháu, đời này của tôi, cũng coi như đáng giá.”
Trước đây tôi cũng đoán được lần vào thôn Nhân Hoà này sẽ gặp rất nhiều khó khăn, cũng đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng lại không hề ngờ tới, có Lãnh Mạch ở đây, vẫn có nhiều người chết như vậy, thậm chí là suýt thì chết hết. Do tôi quá ngây thơ, nghĩ quá đơn giản, không dứt được khỏi ảo tưởng, Lãnh Mạch không phải là thần tiên, sao có thể cứu được tất cả mọi người đây?
Tôi lại nhớ tới lời thây bói ở bên đường trước đây từng nói với tôi.
Tôi trời sinh mang mệnh âm, khắc người khác, sẽ đem tới tai hoạ cho người khác.
Có lẽ, thầy bói nói đúng.
“Cháu cũng đừng quá buồn bã” Thư Chấn làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
Tôi nâng mắt nhìn ông ấy, ánh mắt có hơi ngây đại.
“Cái chết của Cố Nham Tùng không phải do cháu gây ra, đừng tự trách, cũng đừng nghĩ nhiều.”
Thư Chấn nhìn thẳng tôi, dường như đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng tôi: “Trước đây tôi không tin mệnh, cũng không tin tà, chỉ tin tưởng khoa học, trong hơn năm mươi năm cuộc đời của tôi, phá được vô số vụ án khó khăn, trước giờ tôi vân luôn tin răng, chỉ có con người tạo ra ma, không có ma thật, chỉ có người làm chuyện xấu, mới cho rằng có mạ, tất cả đều là tại lòng người.
Nhưng hôm nay, tất cả những chuyện này, đều khiến tôi phải suy nghĩ lại”
Điều mà cảnh sát Thư Chấn nói, còn không phải là tâm trạng của đa số những người ở đây hôm nay sao? Không thể nói là sai lầm, càng không thể nói là cổ hủ. Xã hội ngày nay, đúng là nên lấy khoa học làm chủ, nhưng cũng có rất nhiều thứ, ở trong tối, tồn tại ngay bên người bạn.
Hoặc có thể bên người bạn, có một người, giống như tôi, có một đôi mắt, nhìn thấy được ma.
Hoặc trong số những đồng nghiệp, bạn bè, người thân, người yêu, một người qua đường ngay bên bạn, có một người, là một con ma….hoá trang thành người.
“Cái nghề này của chúng tôi, trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt” Cảnh sát Thư Chấn lại nói: “Nhưng nếu cháu chứ chìm đắm mãi trong nỗi đau của việc sống chết, vậy còn muốn đi tiếp con đường sau này hay không? Đi tiếp thế nào đây? Cô bé, đau thương là để hồi tưởng, không phải để cản trở cháu đi về phía trước”
Đau thương là để hồi tưởng, không phải để cản trở cháu đi về phía trước…
Lời mà cảnh sát Thư Chấn nói, lập tức khiến tôi sực tỉnh.
Tôi dùng sức lau nước mắt: “Cháu hiểu rồi cảnh sát Thư Chấn, cảm ơn chú.”
“Được rồi, những chuyện ở đây đã kết thúc rồi, chúng ta đi thôi” Thư Chấn vác Cố Nham Tùng lên vai, sau đó đứng dậy, cảnh sát trẻ ở bên cạnh cũng lau sạch nước mắt, đi tới giúp ông ấy.
Cảnh sát này chính là cái người vừa nhìn thấy ma liền mất khống chế, được cảnh sát Cố Nham Tùng cứu, sau đó cứ luôn ôm lấy đùi Lãnh Mạch, cứ cho rằng mình sắp chết rồi, là người cảnh sát hèn nhát không ngừng gào hét, nhưng bây giờ, anh †a giống như lập tức trưởng thành vậy, ánh mắt kiên cường, không còn bộ dạng trước đây nữa.
Con người, luôn phải trưởng thành.
Tuy có sự trưởng thành, phải đổi lấy bằng hy sinh và đau khổ vô cùng to lớn.
“Cảnh sát Thư Chấn, mọi người định làm thế nào ạ?” Tôi hỏi: “Sau khi trở về, chú sẽ giải thích như thế nào về vụ án này?”
“Tôi tự có chừng mực, cháu cứ yên tâm.” Thư Chấn đi ở đằng trước tôi, không quay đầu lại.
Tôi nhìn tấm lưng ông ấy, không nói thêm gì nữa, trở về bên đám người Lãnh Mạch.
Tôi bây giờ, đã không còn thuộc về những người bình thường như cảnh sát Thư Chấn nữa.
“Cô gái nhỏ, lúc tôi không ở đây, cô có nhớ tôi không?” Dạ Minh dán tới nói chuyện với tôi, Lãnh Mạch không cho, chen vào giữa tôi và anh ta, cả khuôn mặt đều lạnh lẽo.
Dạ Minh cứ như con chó vậy, dính lấy tôi ngửi ngửi, chọc Lãnh Mạch suýt thì nổi giận, anh ta mới dừng lại, đứng thẳng người: “Cô gái nhỏ, trên người cô toàn là mùi thuốc của Hàn Vũ, đừng nói với tôi là cô và tên Lãnh Mạch mặt đơ này đã làm chuyện đó rồi nhé?”
Tôi không nói gì, tôi chẳng muốn nhớ tới chuyện này một chút nào cải!
“Mái!” Dạ Minh túm lấy cổ áo Lãnh Mạch: “Giao đấu đi! Ai cho anh động vào cô gái nhỏ nhà tôi hả!”
Lãnh Mạch cũng bị chọc cho nổi điên lên, lạnh lùng nhướng mày: “Được thôi”
Tôi âm thầm tránh khỏi cuộc chiến đầy mùi thuốc súng này, đi nhanh mấy bước, chạy lên phía trước.
Hàn Vũ cũng ở phía trước, quay đầu lại cười với tôi: “Không ngờ đấy, cô lại được yêu thích như vậy, hai công tử ở Minh giới đều ghen tuông đánh nhau vì cô, nếu như cô tới Minh giới, chắc chắn sẽ bị phụ nữ ở đó đánh chết.”
“Hơ hơ hơ, tôi rất cảm ơn lời khen của anhI” Tôi khó chịu mà xị mặt với Hàn Vũ, Hàn Vũ bật cười to.
Trận pháp đã được phá giải, cổng thôn ở ngay trước mắt, có thể nhìn thấy xe cảnh sát, xe cứu thương, cảnh sát, nhân viên cứu hộ ở bên ngoài thôn.
Thư Chấn ở phía trước dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Đi tới đây rồi, mỗi người một ngả. Tôi thấy, mọi người rời đi từ đường khác thì vẫn tốt hơn”“
Đúng thật, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, khó tránh khỏi những cảnh sát bên ngoài sẽ nghỉ ngờ, cũng sẽ hỏi linh tinh, nếu như lời nói của mọi người không giống nhau, thì sẽ khiến Thư Chấn khó xử lí việc này.
“Vâng, vậy…cảnh sát Thư Chấn, chúng cháu rời đi từ chỗ khác vậy” Tôi nói.
Thư Chấn gật đầu: “Tạm biệt”
“Tạm biệt” Tôi vẫy vẫy tay với ông ấy, nhìn Cố Nham Tùng mà ông ấy cõng trên vai.
Tạm biệt nhé, chú Cố Nham Tùng.
Xin lỗi, xin lỗi….
Tôi quay đầu, đuổi theo Lãnh Mạch đã đi một đoạn khá xa.
Mưa, ngừng rơi rồi.
Nắng gắt ngày hè, lại trải đầy trên bầu trời.
Ánh nắng chiếu lên nền đất, nhưng trong mũi tôi, chỉ còn lại mùi của máu và lửa.
Chúng tôi đi ra từ một đường khác của thôn, Hàn Vũ không muốn đi cùng Dạ Minh, nên đi trước, nói rằng còn quay lại tẩy hồn cho tôi, nghe có vẻ rất đáng sợ, tôi coi như gió thoảng bên tai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!