Chương 146: Tôi sẽ không để cậu làm cô ấy bị thương
“Kiếm thần nhỏ máu nhận chủ!” Tống Tử Thanh hô lên: “Chỉ có sau khi kiếm thần nhận chủ mới phát ra ánh sáng này!”
Không phải chứ?
Tôi ở trên cầu nghe thấy, nhỏ máu nhận chủ? Không phải là vì tấm bùa làm rách tay tôi sao, máu mới nhỏ xuống? Đừng vậy mà, thanh kiếm mà ba người kia đều đang tranh nhau lại nhận tôi làm chủ, tôi…
Lãnh Mạch đáp xuống cầu, ở bên tay trái tôi, nhìn tôi: “Em làm gì rồi.”
“Tôi đâu có làm gì, tôi…” Tôi sắp khóc luôn rồi, đưa cái tay phải bị thương cho anh ta nhìn: “Ban nãy tôi đi lấy tấm bùa, nhưng tấm bùa kia phát ra ánh sáng rồi làm rách tay tôi, lúc đó không kịp cầm máu, ai mà biết là máu nhỏ lên kiếm chứ…”
Thanh âm của tôi càng về sau càng nhỏ, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là nhỏ lên rồi.
“Má nó! Cái đồ phụ nữ như cô sao cứ gây thêm chuyện vậy!” Tống Tử Thanh đáp xuống bên tay phải tôi, nhìn thanh kiếm vẫn phát sáng ở trong không trung: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Dạ Minh thu lại lửa cười ha ha ở bức tường đối diện.
Tôi yếu ớt nhìn sắc mặt trầm lặng của Lãnh Mạch: “Cho dù là nhỏ máu nhận chủ, tôi cũng đâu có năng lực gì, cũng không muốn hủy diệt thế giới gì đó, chắc…không có vấn đề gì đâu?”
“Em biết kiếm thần nhận chủ có nghĩa là gì không?” Lãnh Mạch nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi lắc lắc đầu, trời ơi, sao tôi biết được mấy chuyện linh tỉnh ở thế giới bọn họ được! Đây không phải hỏi thừa sao!
“Kiếm thần nhận chủ, có nghĩa là ngoài chủ nhân này ra, những người khác không thể sử dụng sức mạnh của kiếm thần.” Lãnh Mạch nói xong, dừng lại một chút, lại nói: ‘Muốn sử dụng sức mạnh của kiếm thần, trừ khi..
“Trừ khi, giết chết chủ nhân.” Tống Tử Thanh nói thay Lãnh Mạch lời phía sau, ánh mắt thay đổi rồi.
Tôi lập tức căng thẳng, Tống Tử Thanh bước từng bước về phía tôi, tôi lùi từng bước về sau, trong tay anh ta tụ ánh sáng lại, con ngươi co rụt: “Tống Tử Thanh, không phải anh muốn giết tôi đấy chứ? Tôi không có uy hiếp gì đối với thế giới này cả, chắc anh cũng hiểu rõ chứ!”
“Bây giờ cô không có uy hiếp gì đối với thế giới này, chưa chắc sau này sẽ không. Hơn nữa, cô lại có quan hệ không rõ với người Minh giới, ai có thể bảo đảm sau này cô sẽ đứng về phía loài người, mà không phải đứng về phía Minh giới? Nếu cô phản bội loài người, nếu cô bị Minh giới mê hoặc tâm trí, bị bọn họ lợi dụng thì sao?
Uy lực của kiếm thần không phải trò đùa, để tránh những chuyện này xảy ra, không bằng…”
“Không bằng cái gì?” Tôi lui từng bước một, lui tới bên cạnh Lãnh Mạch, Tống Tử Thanh trở nên vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không phải Tống Tử Thanh mà tôi quen lúc trướ!
c “Không bằng…giết chết cô, lấy lại kiếm thần, diệt trừ hậu hoạ!” Tống Tử Thanh nói xong, cả người đã tấn công về phía tôi.
“Không được!” Lãnh Mạch là người đầu tiên chắn đẳng trước tôi, chăn lại công kích của Tống Tử Thanh: “Tống Tử Thanh, cậu vội vàng muốn lấy thanh kiếm kia như vậy, không tiếc giết hại tính mạng của người vô tội, có xứng với điều cậu được giáo dục không, e là trong lòng cậu, còn giấu mục đích khác.”
“Mục đích trong lòng tôi, chỉ có một, là kiếm thần không thể đưa cho bất kì ai trong mấy người, bao gồm cả cô ta! Lãnh Mạch, nếu cậu ngăn cản tôi, đừng trách tôi không nể tình anh em” Tống Tử Thanh bay lên, áo phông không có gió mà bay.
Tôi trốn sau lưng Lãnh Mạch, vội tới sắp khóc rồi: ‘Tống Tử Thanh, anh vì thanh kiếm này mà mất đi lí trí rôi sao!”
“Lãnh Mạch, tránh ra!” Trong tay Tống Tử Thanh tích tụ một luồng ánh sáng lớn.
Lãnh Mạch không tránh ra, cơ thể thẳng tắp, đứng ở trước mặt tôi, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi sẽ không để cậu làm cô ấy bị thương.”
“Tôi cũng vậy.’ Cầu rung lắc một cái, sau đó, Dạ Minh đáp xuống bên người Lãnh Mạch, đối đầu với Tống Tử Thanh: “Kiếm thần đưa cho cô gái nhỏ, có lẽ là trời định, tôi cảm thấy rất tốt, dù sao thì chỉ cần không phải ai trong chúng ta lấy được là được, ngược lại là anh đấy Tống Tử Thanh, anh vội vàng muốn lấy kiếm thần như vậy, vô cùng kì lạ.”
“Ha.” Tống Tử Thanh cười lạnh lẽo, khoé môi không có độ cong: “Với cái thái độ này của hai người đối với cô ta, hôm nay người phụ nữ này, bị tôi giết là chắc rồi!”
Nói xong, ánh sáng trong hai tay của Tống Tử Thanh bản về phía chúng tôi, Lãnh Mạch và Dạ Minh một băng một lửa cũng ra tay, đụng chạm trong không trung với ánh sáng của Tống Tử Thanh, nổ đoàng, tiếng nổ đinh tai nhức óc, cây cầu lắc lư vô cùng mạnh, tôi đứng không vững, ngồi bò xuống, cũng lúc này Lãnh Mạch và Dạ Minh, bay về phía Tống Tử Thanh.
Cục diện từ Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh đối phó Dạ Minh, biến thành Lãnh Mạch và Dạ Minh đứng cùng một phía, đánh Tống Tử Thanh.
Cho dù Tống Tử Thanh lợi hại, cũng không thể là đối thủ của hai nhân vật lớn của Minh giới, liên tiếp bị đánh bại, lùi tới bên cửa động ở đối diện cầu, ánh sáng xung quanh Tống Tử Thanh đột nhiên mạnh lên, tuy tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng tôi nghĩ, anh ta chắc chắn là chuẩn bị đồng quy vu tận với Lãnh Mạch và Dạ Minh.
Lễ nào chỉ vì tôi không cản thận mà làm cái gì đó nhỉ máu nhận chủ với thanh kiếm này, thì phải chết ba tính mạng người sao? Tôi không muốn, không muốn bọn họ chết một chút nào cả, Tống Tử Thanh cũng vậy, Dạ Minh cũng vậy, đều là người đang sống, vì sao lại chết vì cái chuyện quái quỷ này? Hơn nữa còn có Lãnh Mạch, Lãnh Mạch sao lại chết được? Sao có thểI “Mấy người đừng đánh nữa có được không!”
Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí, từ trên cầu bò dậy, hét lên với bọn họ: “Một thanh kiếm rách nát mà thôi, sao có thể hủy diệt thế giới được! Thứ hủy diệt được thế giới trước giờ không phải là vũ khí, mà là lòng người! Mấy người đều không hiểu tấm lòng của nhau, dựa vào cái gì mà phải đánh nhau như vậy rồi cùng chết chứ? Mấy người có từng nghĩ rằng, nếu mấy người đều chết hết, thanh kiếm này sẽ đưa cho ai? Sẽ rơi vào tay của ai? Đừng hi vọng tôi làm đại anh hùng gì đó, tôi chỉ là một người bình thường! Tôi nói cho mấy người biết, nếu ai đến cướp lấy kiếm, tôi không có đánh lại được đâu!”
Không biết người phía trước không nghe thấy tôi hét, hay căn bản không muốn nghe, bọn họ vẫn không dừng lại, tôi thấy Tống Tử Thanh sắp biết mất trong ánh sáng rồi, mà Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng tích tụ sức mạnh cực lớn, đến cả chỗ tôi cũng cảm nhận được, không khí cũng vì vậy mà dao động.
Tôi đúng là đề cao mình quá, tôi là ai chứ, sao tôi có thể ngăn bọn họ lại được?
Chỉ cần bọn họ đánh nhau, cái sơn động này sẽ nứt vỡ, tới lúc đó ba người bọn họ đồng quy vu tận rồi, chắc chắn tôi cũng không thể sống tiếp được, kết quả cuối cùng của trận đấu, chính là bốn người chúng tôi cùng chết, cuối cùng kiếm thần sẽ bị chôn vùi xuống chỗ sâu nhất của sơn động này, sẽ không lo ai tới tìm nữa.
Cho nên cuối cùng có ý nghĩa gì? Bọn họ tranh đấu như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Tôi dựa ở bên cầu, theo đó mà trượt ngồi xuống, đã tuyệt vọng rồi.
“Nói hay lắm.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong không trung, là một người phụ nữ.
Tôi ngẩng đầu lên tìm, không nhìn thấy ai cả!
Ba người Lãnh Mạch dừng lại động tác, quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!