Chương 18. Giết người
Lắng nghe âm thanh xương cốt gấy răng rắc của tên cảnh sát kia, trong lòng tôi không hề có chút thương xót nào, tôi không phải thánh nhân, tôi chỉ là một người bình thường, có máu có thịt, cũng có cả sự hận thù.
Tên cảnh sát kia bị Lãnh Mạch đánh cho tơi tả năm thoi thóp trên đất, xung quanh là một vũng máu lớn chảy ra từ người anh ta, nhuộm đỏ cả sàn nhà của phòng giam Tiếng động lớn như vậy mà bên ngoài lại chẳng có ai đến kiểm tra, tôi đoán đó là do Lãnh Mạch đã động tay động chân Khi Lãnh Mạch chuẩn bị giáng cho tên cảnh sát kia một đòn chí mạng, tôi liền lên tiếng kêu dừng lại: “Đợi đã”
Lãnh Mạch liếc nhìn tôi một cái rồi quay mặt đi tiếp tục động tác của anh ta.
May mà tôi nhanh nhẹn chạy đến trước mặt anh ta, ngăn lại động tác tay đó.
“Đừng nói với tôi rằng cô định xin tha mạng cho hẳn” Ánh mắt Lãnh Mạch u ám, tôi cảm thấy toàn thân đều ớn lạnh.
“Không phải” Vai tôi co lại, tôi cố giữ bình tĩnh và nhìn thẳng vào anh ta.
Tên cảnh sát cho rằng tôi sẽ cầu xin giúp hắn ta, liền bò đến và ôm lấy chân tôi rên rỉ: “Cô gái, hãy cứu tôi với! Tôi sắp bị anh ta đánh chết rồi..”
Lòng tôi dâng lên từng cơn ghê tởm, một chân đá tên cảnh sát ra, sau đó nói với Lãnh Mạch: “Để tôi”
Lãnh Mạch có chút ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ tôi không hiểu cô muốn làm gì, anh ta chợt xòe tay ra, trên tay có thêm một con dao găm màu đen ngọc, nói với tôi: “Trên người em có tà khí của tôi, mỗi người gặp em chỉ cần tâm hồn chứa ác niệm đều sẽ không thể khống chế được sự tà ác trong nội tâm của mình. Cho nên, mỗi người mà sau này em gặp phải đều có khả năng làm hại em. Tôi không thể cứu được em, thứ duy nhất cứu được em chỉ có bản thân em mà thôi. Không phải vừa rồi trong lòng em đã đưa ra quyết định hay sao? Bây giờ bọn họ đang ở trước mắt em”
Quyết định vừa rồi…
Phải, tôi đã đưa ra quyết định rồi.
Tôi cũng biết Lãnh Mạch đang ám chỉ những lời nguyên rủa tôi nói lúc trước.
Tôi chết đi, nhất định sẽ hóa thành ác quỷ, từ nay về sau sẽ không phải chịu sự sắp đặt của người khác, những người đã làm tổn thương tôi, tôi sẽ trả thù họ gấp trăm ngàn lần, những kẻ bắt nạt tôi, tôi sẽ khiến họ phải nếm chịu mỗi nhục gấp ngàn vạn lần.
Tôi nhìn con dao găm bảng ngọc đen trong tay anh ta, chậm rãi đứng dậy cầm lấy nó.
Tôi cầm con dao đi về phía tên cảnh sát, hắn †a gào thét dữ dội, tôi nhìn hắn giấy dụa và nghĩ tới sự bất lực, sợ hãi của chính mình vừa rồi, hóa ra sự lương thiện không hề có tác dụng, sự yếu đuối của bạn chỉ đổi lấy sự tàn độc hết lần này đến lần khác của kẻ thù.
Tên cảnh sát đó không thể chống cự được nữa, tôi nắm chặt con dao, lặng lẽ đứng trước mặt anh ta, nhìn xuống để xem sự hoảng sợ của hắn ta, tôi đột nhiên cảm thấy vui sướng trong lòng. Hóa ra anh ta cũng biết sợ, có lẽ cảm giác của anh ta lúc này so với những gì mà tôi vừa phải chịu đựng cũng không khác nhau là mấy.
Không, nếu như không phải Lãnh Mạch xuất hiện thì sự áp bức và lăng nhục tôi phải chịu sẽ nhiều hơn nữa Tôi không do dự thêm nữa, đâm con dao vào người hẳn ta, hẳn ta từ liều mạng giấy dụa sang từ từ dừng cử động và cuối cùng năm im bất động, tôi chắc chắn rằng hắn đã bị tôi giết chết.
Tôi rút con dao ra, nghiêng đầu nhìn Lãnh Mạch: “Con dao này anh còn cần không?”
“Những thứ đã dính máu dơ bẩn, em nói tôi còn cần nó không?” Mặc dù giọng anh ta vẫn lạnh lùng như trước nhưng ngược lại sắc mặt đã ôn hòa hơn nhiều.
Tôi gật gật đầu, ném con dao xuống đất.
“Đi thôi” Lãnh Mạch ra lệnh.
Lão Quỷ chạy đến dìu tôi, tôi không giấy dụa, người có chút mệt mỏi, Lão Quỷ dìu tôi châm chậm đi theo sau Lãnh Mạch rời khỏi phòng giam.
Giống như tôi dự đoán trước đó, tiếng động lớn như vậy lại không có ai đến kiểm tra thì ra tất cả người trong đồn cảnh sát đều năm rạp dưới đất, nhìn có vẻ như tất cả đều đã chết.
“Anh đã làm gì họ rồi? Bọn họ đều chết rồi sao?” Tôi hỏi Lãnh Mạch.
Anh ta đi ở phía trước, quay đầu lại liếc nhìn tôi rồi thản nhiên nói: “Sự sống chết của họ có liên quan gì đến em sao? Em đã giết chết một người rồi còn sợ cái gì nữa?
“Nó không giống nhau anh hiểu không?
Tôi giết tên cảnh sát kia là vì hắn tấn công tôi, còn những người này thì không phải như vậy, tôi không thù không oán với họ, họ cũng chưa từng làm hại tôi, làm người tối thiểu phải hiểu được ân oán rõ ràng, không phân biệt tốt xấu giết tên cảnh sát kia?
Người bừa bãi thì có khác gì tội phạm và Lãnh Mạch dừng bước, nhìn chăm chăm tôi một lúc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự bất lực trong mắt anh ta, sau đó anh ta nói: “Tôi không hề giết bọn họ, chẳng qua họ chỉ đang hôn mê mà thôi”
Thì ra là như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là người phụ nữ ngu ngốc” Lãnh Mạch lại nói thêm một câu.
Tôi coi như không nghe thấy gì, cùng bọn họ lần lượt rời khỏi đồn cảnh sát.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tôi nhất thời có chút mông lung: “Đây được coi là vượt ngục nhỉ? Đợi trời sáng, cả thành phố sẽ dán đầy lệnh truy nã tôi, đến lúc đó, tôi nên đi đâu về đâu đây?”
Tôi chỉ là một cô gái 19 tuổi, số tiền làm thêm kiếm được miễn cưỡng cũng chỉ duy trì được học phí và sinh hoạt phí, cơ bản là không có dư giả gửi tiết kiệm để làm những việc khác, tôi không muốn quay trở lại nhà giam thêm lần nào nữa, tôi nên làm gì đế chạy trốn đây? Sau này chỉ có thể sống những ngày tháng trốn chạy, tôi nên đi đâu đây?
Thời khắc này, tôi bối rối hơn bao giờ hết.
Lãnh Mạch khoanh tay đứng bên cạnh tôi, tôi và anh ta đứng một lúc không nói lời nào, bây giờ ngẫm lại cũng thật thần kỳ, vài ngày trước tôi còn là một người bình thường, vài ngày sau tôi và hai con ma đã kề vai đứng cạnh nhau, tôi vốn dĩ là người, nhưng lại chịu sự tổn hại đến từ con người, thay vào đó lại nhận được sự cứu giúp của những con ma mà vốn khiến chúng ta luôn cảm thấy sợ hãi, thế sự vô thường, đây không phải là một sự mỉa mai hay sao?”
“Bọn họ sẽ quên chuyện này đi” Lãnh Mạch đột nhiên lên tiếng Tôi nhất thời sửng sốt nhìn về phía anh ta: “Quên chuyện này đĩ? Ý anh là sao?”
“Tôi đã xóa ký ức của họ, bọn họ đã không còn nhớ gì về việc em bị nhốt trong phòng tạm giam, cũng không nhớ em là ai rồi”
“AI Là thật sao?” Tôi kích động kêu lên, nếu thật sự là như vậy thì tốt quá rồi!
Anh ta nhìn tôi từ trên cao: “Em ngốc như vậy, tôi lừa em thì có ý nghĩa gì chứ?”
Anh mới ngốc ấy! Hừ!
Trong lòng tôi lâm oán giận cái con ma mặt không cảm xúc này: “Sao vừa nãy anh không nói sớm cho tôi biết?”
“Em có hỏi tôi sao?” Anh ta hỏi ngược lại tôi Tôi nhất thời bị cứng họng chỉ có thể tức giận dậm chân: “Anh!”
Tuy nhiên, tôi vẫn tin tưởng những gì anh ta nói, mặc dù con ma mặt liệt này có nhiều lúc rất đáng ghét, nhưng dường như anh ta chưa bao giờ nói dối, mà quả thực anh ta cũng chẳng có cái gì cẩn phải nói dối, nói như vậy là những điều băn khoăn của tôi khi nấy không cần phải lo lắng nữa rồi, anh ta xóa ký ức của họ đi rồi, tôi vẫn có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường, không cần phải chạy trốn nữa! Đây chính là điều may mắn lớn nhất trong hàng vạn điều bất hạnh.
“Đứng ngây ra đó làm gì, mau qua đây”
Lãnh Mạch đi phía trước gọi tôi: “Lên xe”