Chương 205: Cuộc đấu 3-3
Một giây trước khi nữ hung quỷ nhảy bổ về phía tôi, luông khí đen của Dạ Minh cũng đuổi kịp tối.
Hung quỷ không sợ năng lực của người Minh giới, bao gồrñ`cả băng của Lãnh Mạch, lửa của Dạ Minh, thứ duy nhất nó sợ chính là luông khí đen trên người Dạ Minh, luồng khí đen ấy có thể nuốt chứng tất cả, thứ năng lực nuốt chửng tất cả của con trai Thao Thiết.
Nữ hung quỷ đành phải buông tha tôi, quay trở lại bên người tên mặt nạ ác quỷ một lần nữa.
Dạ Minh đứng bên cạnh tôi, khóe miệng vẫn còn dính chút vụn bánh ngọt.
Tôi cạn lời, hai mắt trừng lớn nhắc nhở anh ta: “Mép kìa”
Dạ Minh đỏ mặt, vội vàng đưa tay lau khóe miệng, sau đó lại trưng ra bộ mặt cool ngầu, phẩy vạt áo choàng đen trên người ra sau: “Sao, có phải áo choàng của tôi ngây hơn áo choàng của Lãnh Mạch không?”
Hai con người đen ngòm đứng hai bên tôi, còn tôi đứng giữa lí nhí nói: “Tôi cảm giác mình như đang đi đào than”
Lãnh Mạch và Dạ Minh đều nổi giận: “Ông đây là than?”
Thật đấy, nếu tóc của Dạ Minh không mang màu tím thì nhìn phĩa sau hai người họ cứ như một cặp song sinh vậy.
“Dạ Minh, sao đột nhiên anh lại tới đây?”
Tôi hỏi.
Lãnh Mạch nói: “Tôi và:ạ Minh có cách thức liên lạc đặc biệt, trước khi tới đây chúng tôi đã liên lạc với nhau rồi, chỉ đợi đến khi hung quỷ tới mới để cậu ta xuất hiện thôi”
Lãnh Mạch và Dạ Minh có cách thức liên lạc đặc biệt?!
Không phải tôi suy nghĩ linh tỉnh đâu…
“Con trai của Thao Thiết, không ngờ cậu lại đứng về phía con người!” Nữ hung quỷ gắn giọng: “Ta và cậu dẫu sao cũng cùng dòng tộc, không ngờ cậu lại giúp một con người nhỏ bé đối đầu với dòng tộc của mình!”
“Câm ngay.” Dạ Minh lười nhác đút hai tay vào túi quần: “Ngươi muốn đối phó với con người nào cũng được, ta không có hứng thú, nhưng ngoại trừ bé con ra. Vả lại, ngươi cùng tộc với ta thì có liên quan gì tới ta à? Tại sao ta không được đối phó với ngươi?”
“Cậu!” Nữ hungquỷ bị chặn họng.
Tính cách của Dạ Minh chính là như vậy, anh ta chỉ quan tâm tới người mình cảm thấy hứng thú, những người khác đều không hề lọt mắt anh ta.
Bốp bốp.
Người đàn ông trung niên đeo mặt nạ đột nhiên nhìn tôi võ tay: “Ngay cả con trai của Thao Thiết cũng đứng về phía cô, chẳng trách lãnh tụ của chúng tôi lại hứng thú với cô đến thế, thật khiến tôi được mở mang tâm mắt”
“Ông là ai?” Dạ Minh cau mày, rồi quay sang hỏi tôi với Lãnh Mạch: “Hai người còn nghệt ra đó làm gì? Tiêu diệt bọn chúng luôn đi!”
Lãnh Mạch không động đậy.
Tôi hé miệng định nói chuyện này không đơn giản đến thế, nhưng Dạ Minh đã vội cướp lời trước: “Tên mặt liệt kia chẳng có chút dũng khí nào, bé con, rốt cuộc cô đã chịu đựng anh †a băng cách nào vậy? Nhìn kỹ đây, hôm nay tôi sẽ khiến cô phải loá mắt”
Dứt lời, Dạ Minh liền phóng thẳng qua đó như một viên đạn Ràang theo ngọn lửa cuồn cuộn.
“Đồ ngu” Lãnh Mạch thấp giọng nói.
Dạ Minh vừa phóng tới nửa đường thì bên cạnh hung quỷ đột nhiên Xuất hiện một trận pháp dưới đất, trước kia tôi từng nhìn thấy tên đeo mặt nạ ác quỷ dùng trận pháp này, có tác dụng chuyên để gọi người tới.
Lại có người tới rồi!
Điều khiến người ta kinh ngạc là lửa của Dạ Minh lại đụng trúng một ngọn lửa khá!
c Hai quả cầu lửa tạo ra vụ nổ mãnh liệt giữa không trung, khói đen ngùn ngụt, sức nổ quá lớn kèm theo gió mạnh thổi phừng phừng khiến tôi không thể mở nổi mắt, cả người suýt thì bị thổi bay đi.
Sau khi vụ nổ kết thúc, Dạ Minh quay trở lại bên cạnh người tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Không thể nào!”
“Sao thế?” Tôi nhìn qua phía đối diện theo ánh mắt của Dạ Minh.
Giữa tên đeo mặt nạ ác quỷ và hung quỷ xuất hiện một cô Đẻ, ngọn lửa vừa rồi chính là do cô bé đó phát ra, trên mái tóc dài của cô bé đó vân còn chút tia lửa chưa tắt hết, thân mình được bao phủ bởi một chiếc váy màu tím bí ẩn, và tình cờ, áo choàng đen của Lãnh Mạch cũng ánh sắc tím đậm. ợ Ngay cả biểu cảm của Lãnh Mạch cũng dân trở nên nghiêm trọng: “Lại có thêm một người Minh giới… biết dùng lửa?”
“Ngươi là ai?” Dạ Minh chất vấn: “Ngoài ta ra, sẽ không thể có thêm một ai sở hữu thể chất lửa trời sinh như ta được!”
Cô bé đó chậm rãi đứng dậy, rồi đưa tay vuốt vuốt phần tóc mái trước trán: “Người sử dụng lửa trắng – Dạ Minh. Hân hạnh được gặp mặt”
Khi nhắc tới hai chữ “lửa trắng”, tôi thấy ánh mắt của Lãnh Mạch và Dạ Minh đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Hai người đàn ông này là kẻ mạnh nhất trong tất cả kẻ mạnh, rất hiếm khi bọn họ đồng thời thể hiện ra biểu cảm như kia.
Tôi không biết lửa trắng là gì, và tại sao hai người họ lại kinh ngạc đến thế.
“Sao ngươi biết lửa trăng?!” Dạ Minh không thể bình tĩnh nổi nữa: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trorfg, quan trọng là ta biết, nếu muốn cướp được lửa trắng thì bắt buộc phải giết ngươi trước tiên”
Ánh trăng chiếu rọi lên mặt cô bé, trông cô bé đó vẫn còn nhỏ tuổi, hàng lông mày thanh tú với đôi mắt to tràn đáng yêu, nhưng lời thốt ra lại khiến người khác phải rét run cầm cập.
Hai tay Dạ Minh năm chặt thành quyền, xốc nổi muốn xông lên, nhưng lại bị Lãnh Mạch giữ lại: “Đợi đất”
“Đợi cái gì mà đợi! Tôi phải đi giết con bé kia để xem nó còn hống hách như thế nữa không!”
“Tôi bảo cậu đợi!” Lãnh Mạch găn giọng, cơ thể Dạ Minh thoáng chốc bị kết thành băng.
Sau đó, tảng băng bị lửa trong cơ thể Dạ Minh làm cho tan chảy, Dạ Minh tức tối quát: “Lãnh Mạch, anh muốn đánh nhau à!”
“Đừng lục đục nội bộ nữa!” Tôi vội vàng ngăn hai người họ lại: “Bọn họ không có thiện chí, nhưng tôi thấy bọn họ đang tạm thời không có ý định đánh nhau với chúng ta, để xem tình hình đất”
Dạ Minh nghe lời tôi nói, không tiếp tục bồng bột xông qua đó nữa.
“Có thể kiểm soát được tâm tình của con trai Thao Thiết, cô thật sự ngày càng khiến người ta phải kinh ngạc đấy” Mặt nạ ác quỷ nói.
“Rốt cuộc các người muốn thế nào” Tôi hỏi.
Cô bé luôn nhìn chăm chăm Dạ Minh, sự chú ý của mặt nạ ác quỷ thì đổ dồn lên người Lãnh Mạch, còn hung quỷ thì nhìn tôi.
Cục diện như thể biến thành trận chiến 3 — 3 đấu 3…
Tôi đấu với hung quỷ sao…
Bầu không khí thoáng chốc lăng đọng một cách dị thường.
“Hôm nay chỉ là lễ gặp mặt mà thôi” Mặt nạ ác quỷ đột nhiên bật cười: “Người tôi cảm thấy hứng thú là Tống Tử Thanh, đáng tiếc cậu ta không ở đây”
Người mặt nạ ác quỷ có hứng thú không phải Lãnh Mạch, mà là Tống Tử Thanh?
Tống Tử Thanh cũng bị lôi vào chuyện này, mọi người dường như ngày càng trở nên phức tạp hơn.
“Còn Lãnh Mạch đại nhân thì…” Tên mặt nạ ác quỷ đổi chủ đề: “Trong nhóm chúng tôi có người hứng thú với cậu hơn đấy, người đó luôn nói răng muốn chiêm ngưỡng… xích băng của cậu”
Đáy mắt Lãnh Mạch thoáng chốc nổi cơn phong ba.
Xích băng là gì cơ? Chẳng phải xích tức là đỏ sao? Băng sao lại có màu đỏ?
*Xích: trong tiếng Hán có nghĩa là màu đỏ.
Lại còn lửa trăng nữa, chẳng phải lửa có màu vàng sao, cùng lắm thì nó cũng sẽ chỉ biến thành màu xanh mà thôi, sao lại biến thành màu trăng được?
Đầu tôi chứa đầy nghi hoặc, nhưng bây giờ không phải là lúc để tìm lời giải đáp, Lãnh Mạch và Dạ Minh đều đã bị đối phương chọc giận, nhưng trông đối phương vần rất nhàn nhã, không hề căng thẳng chút:nào, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tôi kéo kéo vạt áo của Lãnh Mạch và Dạ Minh: “Hai người đừng trúng chiêu của bọn chúng, hình như bọn chúng đang cố ý chọc giận chúng ta”
Lãnh Mạch và Dạ Minh rùng mình, lửa và băng dần chạy xuống gót chân.