Chương 228: Quỷ thành Phong Đô
Phong Đô đã bị phong tỏa, cổng chào thành phố giăng đầy dây vàng, một con xe vũ trang đang đồ bên cạnh, một vài người dắt theo chó cảnh sát, những người còn lại thì mang súng thật đạn thật, bên cạnh là những bác sĩ y tá đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng, ở đó có một chiếc bàn, có mấy người đang xếp hàng ở đó, hình như là… lấy máu?
“Chào chị, chị muốn vào thành phố sao?”
Một viên cảnh sát bước tới hỏi chúng tôi.
Người bình thường gặp cảnh sát đều cảm thấy hơi sợ hãi, tôi gật gật đầu.
“Mời chị sang bên cạnh xếp hàng lấy máu”
“Thành phố đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tại sao phải lấy máu” Tôi hỏi.
“Vác-xin giả trong bệnh viện bị tuồn ra ngoài, có rất nhiều người bị nhiễm loại virus chưa được xác định, người ngoại tỉnh phải xác nhận bản thân không mang virus, sau khi vào thành phố sẽ được phát một tấm thẻ chuyên dụng để ngăn ngừa lây nhiễm virus, nếu không có chuyện quan trọng thì không vào thành phố là cách tốt nhất”
Vác-xin giả trong bệnh viện bị tuôn ra ngoài? Người trong thành phố bị nhiễm một loại virus chưa được xác định?
Tôi nhìn Lãnh Mạch và Dạ Minh, Dạ Minh đã †ò mò bước lên phía trước nhìn những người khác lấy máu, Lãnh Mạch bảo tôi vào thành phố, nếu đi đường vòng, chúng tôi sẽ không thể tới Phong Đô trong vòng hai ngày được, vả lại, ngoại trừ Phong Đô ra, còn có thành phố mầm non nhi đồng nữa.
Bất kể thế nào tôi cũng phải vào thành phố cho bằng được.
Tôi đi xếp hàng chờ lấy máu.
Đăng trước có một nam một nữ đang nói chuyện với nhau, hai người họ đang nhắc tới nguyên nhân xảy ra sự việc.
Bệnh viện thành phố Phong Đô có một người phụ nữ đưa con tới tiêm vác-xin, khi tiêm, cô ấy phát hiện ra một chỉ tiết: khi bác sĩ tiêm vác-xin, có khi thì dùng ống kim màu xanh, có khi thì dùng ống kim màu trăng bình thường, lúc đó, cô ấy hỏi bác sĩ kia, bác sĩ trả lời răng, ống kim bị bẩn mới thay.
Sau đó, khi cô ấy tới viện sức khỏe bà mẹ và trẻ em, bác sĩ nói với cô ấy: “Ống kim màu xanh và thuốc được đóng gói chung với nhau, ống kim có màu không phải để đẹp, bên trong đó chứa bột thuốc, tiêm dung dịch sau khi hòa lần với thuốc trong bình mới có hiệu quả, không thể dùng kim khác để thay thế, trừ phi cô có thể lấy bột thuốc bên trong ra dùng”
Người phụ nữ chạy ra ngoài thăm dò, phát hiện bác sĩ vân dùng ống kim màu xanh tiêm cho đứa bé trước, nhưng lại đổi thành ống kim bình thường để tiêm cho đứa bé tiếp theo. Cô ấy chỉ trích bác sĩ, hỏi bác sĩ tại sao lại dùng ống kim màu trắng, bác sĩ đó thấy sự việc không ổn, nên vội vàng rút kim ra vứt đi, đổi sang ống kim khác.
Sau đó, con của người phụ nữ trúng độc, số lượng người bị trúng độc tăng dần, bất kể là người lớn hay trẻ em đều bị trúng độc, nhưng vác-xin ấy được tiêm cho trẻ em, còn về chuyện tại sao người lớn lại bị trúng độc, đến giờ các chuyên gia vấn chưa đưa ra lời giải đáp, họ chỉ nói răng loại virus này có tính truyên nhiễm, nên tỉnh phải phong tỏa Phong Đô.
“Tôi nghe tin tức nội bộ của vợ tôi ở trong thành phố nói là, trong vác-xin viêm gan B tiêm cho người lớn cũng đã phát hiện ra virus, nghe nói có người dùng loại vác-xin viêm gan B biến chất để thay thế cho vác-xin chính quy, dùng vác-xin giả để thu về lợi nhuận lớn, kết quả, mọi người đều bị nhiễm một loại virus không biết tên” Người đàn ông đứng trước tôi thấp giọng nói.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Virus truyền nhiễm quả thật rất đáng sợ, mấy người đăng trước cũng nói nếu không có chuyện quan trọng thì ai cũng không muốn tới Phong Đô vào lúc này.
Đành cầu xin ông Trời phù hộ thôi.
“Em không cần phải lo lắng đâu” Lãnh Mạch khoanh tay đứng bên cạnh tôi nói với vẻ lạnh lùng.
“Tại sao?”
Anh ta liếc nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Virus vào người em đều bị âm khí của em bào mòn hết, em không đi hại người khác là được.”
Mẹ nó! Đừng nói như kiểu tôi giống loại độc địa lắm nữa, được không hả?! Thể chất âm chút xíu thì sao, dâu sao cũng tốt hơn loại núi băng như Lãnh Mạch!
Xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng đến lượt tôi, trước đó Dạ Minh vẫn còn đang xoay đi xoay lại chỗ bác sĩ, bây giờ thì tỏ vẻ mất hứng, nên vào thành phố đợi chúng tôi trước rồi.
Bác sĩ bảo tôi ngồi xuống, sau đó tìm mạch trên cánh tay tôi để lấy máu, tìm mãi một lúc lâu mới tìm được, khi lấy máu, bác sĩ nói với tôi: “Cô gái à, mạch máu của cô nhỏ quá, cơ thể hơi âm, phải chú ý bồi bổ cho khỏe nhé, nếu không sau này sẽ khó mang thai lắm đấy”
“Cảm ơn bác sĩ ạ” Cơ thể tôi đâu chỉ hơi âm, mà là cực âm đấy.
Còn về chuyện mang thai thì… tôi mới 19 tuổi thôi, vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy.
Bác sĩ già rất tốt bụng, vừa lấy máu vừa bảo tôi phải ăn nhiều đồ nóng để bồi bổ sức khỏe, ví dụ như các loại đậu, cá, củ cải hành, tỏi, thịt gà, thịt dê, thịt bò, v.v. Tôi không ngất lời bác sĩ, nhưng cũng không chăm chú nghe, mà len lén quay sang nhìn Lãnh Mạch.
Không ngờ anh ta lại tập trung nghe lời bác sĩ nói đến thế!
Thật đáng kinh ngạ!
c Lấy máu xong, tôi thầm thì hỏi anh ta: “Anh thích nghe bác sĩ giảng giải từ bao giờ vậy?”
Anh ta lườm tôi rồi né ánh mắt sang chỗ khác, chẳng nói chẳng rằng, tôi lại cố gắng gặng hỏi, anh ta vân không chịu để ý đến tôi, người khác thấy tôi khua chân múa tay với không khí đều tưởng tôi bị mắc bệnh thần kinh.
Sau khi kiểm tra xong, thấy tôi không mang virus trong máu, cảnh sát đưa cho tôi một tấm thẻ nhỏ, bên trên viết “người ngoại tỉnh”, cảnh sát bảo tôi giữ cẩn thận, rồi lại thiện chí nhắc nhở tôi một lần nữa, dặn tôi cố găng không đi lại nhiều ở Phong Đô.
Nói lời cảm ơn xong, tôi liền vào thành phố cùng Lãnh Mạch.
Phong Đô rất lớn, cho dù thành phố đã bị phong tỏa, nhưng trong thành phố vẫn có không ít người rong ruổi trên đường dạo phố, mấy sạp hàng lẻ tẻ bán đồ bày bên đường, thành phố vần bình yên, nhộn nhịp như lúc trước.
Có lẽ chính phủ đã dùng cách gì đó để giảm tính nghiêm trọng của chuyện vác-xin xuống.
“Đói chưa, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Lãnh Mạch nói với tôi.
“Đói lắm rồi, nhưng hai anh như thế này thì ăn kiểu gì?” Ngãm nghĩ một lúc, kể từ khi tới thôn Hòa Binh, tôi chưa được ăn một bữa tử tế nào cả.
“Bé con, cô ngốc quá đi” Dạ Minh gõ đầu tôi: “Lát nữa chúng tôi biến thành người bình thường là được.”
“Không” Tôi ngơ ngác: “Bây giờ hai người là quỷ sai, sao có thể biến thành…
À! Phải rồi! Quỷ sai cũng có thể biến thành người bình thường! Khi ấy Cẩu Đản cũng biến thành nhân viên bán vé, Lý Phong cũng biến thành một tên ăn mày! Tôi ngốc quá đi!
Lãnh Mạch và Dạ Minh đều ném ánh mắt như nhìn một tên đần độn về phía tôi, hai người họ đi tới một cái hẻm nhỏ để biến thành bộ dạng người bình thường, sau đó đi ra ngoài.
Tuy đã cải trang thành người bình thường, nhưng hai người họ vần mang tướng mạo và thể xác của Cẩu Đản và Túy Hoa, giới tính cũng không hề hoán đổi.
Dạ Minh hầm hố đi về phía trước, chỉ tay vào một nhà hàng cao cấp trước mặt: “Đây này, hôm nay quẹt thẻ của mặt liệt, tôi nhất định phải ăn cho đã đời mới được!”
Tôi len lén kéo vạt áo Lãnh Mạch: “Dạ Minh mấy tuổi rồi?”
“IQ 3 tuổi” Lãnh Mạch đáp.
Vì miếng ăn nên Dạ Minh không so đo với Lãnh Mạch, ba người chúng tôi dân nhau vào nhà hàng.