Chương 245: Thầy thuốc
“Tôi có thể cứu anh ta” Người phụ nữ kia nói.
“Cô là ai?” Tôi không dám buông lỏng cảnh giác, Bất Tri Hỏa đã thiêu hết toàn bộ cánh rừng rộng hàng nghìn mẫu xung quanh rồi, tại sao bỗng dưng lại có một người phụ nữ xuất hiện ở đây?
“Bạn của hai người bị thương rất nặng, bây giờ không phải là lúc để hỏi chuyện này” Cô ấy nhẹ nhàng đối đáp lại địch ý của tôi, dứt lời liền đi tới bên cạnh Dạ Minh, bỏ balo xuống, lấy ra một cái hòm lớn màu xanh lục thâm, trông có vẻ giống hộp cứu thương. Cô ấy mở hộp ra, bên trong toàn là chai chai lọ lọ chứa thuốc, bột thuốc, kim châm cứu, vải xô, thuốc khử trùng, và một vài chiếc hộp tối màu không trong suốt khác.
Chẳng nhẽ người phụ nữ này là bác sĩ thật sao? Chẳng nhẽ người phụ nữ này chỉ đơn thuần là vì y đức, phát hiện chỗ chúng tôi có người bị thương nên mới không màng hiểm nguy cháy rừng đến bên cạnh chúng tôi?
Người phụ nữ nói với Lãnh Mạch: “Giúp tôi một tay đi, lật người cô ấy lại”
Lãnh Mạch cũng nửa tin nửa ngờ, anh ta lật cơ thể Dạ Minh lại theo lời người phụ nữ. Gơ thể của Dạ Minh suýt nữa bị tách thành hai nửa, cơ quan nội tạng bị tổn thương nặng nề, ruột già ruột non đều lòi hết cả ra, ngay cả xương trong người cũng có thể nhìn thấy được, tôi không thể nhìn tiếp được nữa, nên đành né mặt sang chỗ khác.
Vết thương quá nghiêm trọng, tôi thậm chí còn không dám tin rằng cho dù Hàn Vũ đến đây ngay lập tức thì e là cũng đành lực bất tòng tâm, nhưng người phụ nữ này lại nói mình có thể cứu được…
Người phụ nữ mở chiếc hộp tối màu ra, bên trong chứa một thứ trông rất kỳ quái – chiếc đĩa phẳng hình quả bầu, trên chiếc đĩa đó có thứ gì đó rất nhỏ đang bò nguầy nguậy, sau khi nhìn thấy nó, hai mắt anh ta thoáng chốc tối hẳn đi, vung tay bắt lấy tay người phụ nữ: “Cô định làm gì!”
“Bây giờ cô ấy đang bị thương rất nghiêm trọng, may mà cô ấy có thể né sang một bên lúc chiến đấu nên tránh được mấy chỗ quan trọng như tim, nếu không thần tiên cũng chẳng thể cứu được cô ấy. Bây giờ tôi phải cho con cổ trùng* này vào trong cơ thể cô ấy để giúp cô ấy tạm thời ngăn chặn sự tổn thương nội tạng, yên tâm đi, con cổ trùng này không có hại, tác dụng phụ duy nhất của nó chính là khiến cô ấy cảm thấy rất đau đớn, nhưng trông dáng vẻ không thể tỉnh lại của cô ấy thì chắc cũng chẳng cảm thấy đau gì đâu” Người phụ nữ nhìn về phía Lãnh Mạch, ánh mắt điềm đạm, giọng điệu bình tĩnh.
*Cổ trùng: loại côn trùng cực độc.
Tôi đứng bên cạnh ngây người.
Người phụ nữ này biết Dạ Minh vừa mới chiến đấu, thứ trong hộp cô ấy không ngờ lại là một con cổ trùng!
Rốt cuộc cô ấy là ai?!
Lãnh Mạch trâm tư nửa giây, sau đó lập tức buông người phụ nữ ra: “Cứu được cô ấy, cô muốn gì tôi cũng cho cô”
“Không cần đâu, bản năng của người hành nghề y mà thôi” Người phụ nữ rụt tay lại, cẩn thận dẫn dụ con cổ trùng trong hộp ra ngoài, rồi nhét nó vào khoang mũi của Dạ Minh, tiêm cho Dạ Minh một mũi thuốc màu xanh lục thâm không biết rõ là thứ gì, sau đó khử trùng vết thương, quấn băng gạc, có lúc Lãnh Mạch nói muốn giúp, nhưng người phụ nữ không cho, lý do là không sạch sẽ, sợ Lãnh Mạch chạm vào băng gạc sẽ sản sinh ra vi khuẩn bám vào vết thương của Dạ Minh.
, cần phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm mới có thể xuống giường đi lại được”
Âm khí quá nặng…
Tôi nhìn người phụ nữ: “Rốt cuộc cô là ai? Chắc chắn cô không phải người bình thường, có đúng không?”
“Tôi tên là Lưu Nguyệt” Người phụ nữ nói: “Tôi là một thầy thuốc, gần đây đang đi du lịch vòng quanh thế giới, vốn định tới thành phố nhi đồng xem.thử, nhưng giữa đường lại gặp được bọn cô.”
“Thầy thuốc?” Tôi cau mày: “Nhưng cô biết cổ thuật*, biết trong thành phố âm khí quá nặng, chẳng nhẽ cô chỉ là một thầy thuốc bình thường thôi sao?”
Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, rồi lập tức quay đầu nhìn về phía trước: “Không, tôi là thầy thuốc của Miêu Cương Cổ Tộc, ngoài hại người ra, cổ trùng của Miêu Cương còn có thể cứu người, tôi là thầy thuốc cuối cùng có thể sử dụng cổ trùng để chữa trị ở Miêu Cương, bất kể là người, ma, hay yêu quái, tôi đều có thể chữa được”
Thầy thuốc của Miêu Cương Cổ Tộc…
Tôi quay đầu nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh từng nghe chuyện này chưa?”
Lãnh Mạch cau mày lắc đầu: “Người đời sau của Miêu Cương Gổ Tộc chính thống có hành tung rất kỳ lạ, không ai biết đến nên rất thần bí”
“Chắc hai người cũng chẳng phải người bình thường gì” Lưu Nguyệt nói: “Nhưng không sao, tôi chỉ thích nghiên cứu sách y học và y thuật thôi, tôi không quan tâm các người là thiện hay ác, cũng không quan tâm các người có thân phận gì, nhưng nếu tôi đã gặp được bệnh nhân này, vậy thì tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cô ấy”
Người phụ nữ này không biết tên của Lãnh Mạch, tức là, cô ấy cũng không hề biết về Minh giới.
“Nhưng bạn của hai người cũng giỏi đấy” Cô ấy nói tiếp: “Một cô gái bị thương nặng đến mức này vậy mà vần có thể gắng gượng được cũng là một loại kỳ tích”
Ặc, thực ra anh ta là nam.
Không biết nên giải thích với cô thây thuốc này như thế nào, nên tôi lập tức im bặt không nói nữa.
Con xe chạy tới đường tiến về phía thành phố nhi đồng thì rế vào một ngọn núi um tùm cây xanh, chạy được một lúc, thôn mà Lưu Nguyệt nhắc tới xuất hiện, trông nó vô cùng bí mật. Lưu Nguyệt dừng xe lại, Lãnh Mạch cõng Dạ Minh xuống xe với tôi, Lưu Nguyệt đi thẳng vào thôn, đến nhà một người nào đó thì gõ cửa, một người phụ nữ trung niên từ bên trong bước ra, Lưu Nguyệt nói vài câu với đối phương xong liền gọi chúng tôi vào nhà.
Lãnh Mạch đặt Dạ Minh trên giường, người phụ nữ trung niên bưng nước vào trong nói: “Nguyệt Nguyệt, thím đã sai người đi lấy băng và thuốc theo lời cháu nói rồi, họ lập tức về ngay”
“Dạ, cháu cảm ơn thím Triệu” Lưu Nguyệt xắn tay áo lên, đặt balo chỗ góc tường, rồi lấy thuốc của mình ra, bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật cho Dạ Minh.
Lãnh Mạch lùi về sau đứng bên cạnh tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh:ta, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Dạ Minh, hàng lông mày vẫn chưa giãn ra được, mái tóc thấm ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt thành quyền, dáng vẻ lực bất tòng tâm thế kia khiến lòng người ta thật đau, tôi lấy dũng khí năm chặt lấy bàn tay buông thống bên chỉ quần của Lãnh Mạch.
Anh ta sững sờ, cúi đầu nhìn tôi.
“Đừng lo, trông Lưu Nguyệt rất đáng tin cậy, Dạ Minh chắc chắn sẽ không sao đâu” Tôi mỉm cười nhìn Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch thu ánh mắt lại, rụt tay ra nắm ngược lấy tay tôi, nắm rất chặt… rất chặt… thanh âm khản đặc thốt ra một chữ:”