Chương 253: Ma trẻ em
“Có phải người vừa cứu tôi là cô không?” Tôi hỏi.
Cô ta không đáp, mà vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Có phải cô muốn nói với tôi điều gì không? Muốn nói với tôi… chuyện liên quan đến đứa bé kia.soa?”
Ma nữ đột nhiên nhảy bổ về phía tôi, hai tay đặt lên vai tôi, tôi thậm chí còn nhìn thấy móng tay vừa dài vừa nhọn của ma nữ đang cách cổ tôi mấy mili.
“Bất Tri..” Chữ “Hỏa” cuối cùng vẫn đang trong cổ họng chưa kịp cất lên thì trước mặt tôi bỗng xuất hiện một con dao lưỡi liềm ngoắc lấy cổ của ma nữ, lật một phát, ma nữ thoáng chốc bị thu phục đè dưới đất.
“Lãnh Mạch!” Là Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đã biến thành hình dáng quỷ sai: “Anh đi đâu thế?”
“Ở đây đợi con ma này xuất hiện”
Lãnh Mạch lạnh lùng nhìn ma nữ: “Trên nén nhang thắp cho Quan Âm Tống Tử có mùi đặc biệt, chắc chắn có ma đang ở gần đây, nhưng trong trận pháp lời nguyền nhốt quỷ này, trừ phi ma quỷ chủ động hiện thân, nếu không cho dù em hay tôi cũng không thể nhìn thấy chúng”
Tôi lập tức hiểu ngay: “Vậy nên anh luôn trốn trong tối để đợi tôi dụ con ma nữ này ra ngoài chứ không phải anh xảy ra chuyện?”
“Đồ ngốc, tôi sẽ xảy ra chuyện ư?” Anh †a lườm tôi với vẻ hậm hực.
Kể từ khi Dạ Minh bị thương, tôi thấy dù là Lãnh Mạch hay Dạ Minh thì thực ra bọn họ cũng không hề mạnh tới mức không có đối thủ như những gì tôi nghĩ, bọn họ cũng có cơ thể làm bằng da bằng thịt, và cũng sẽ chết…
“Nhưng không ngờ ngay cả ma trẻ em cũng bị dụ tới, vượt ngoài dự liệu của tôi”
Lãnh Mạch liếc tôi một cái: “Khi em bị ma trẻ em bắt tôi đã không muốn đợi con ma nữ này nữa rồi”
Chẳng trách lúc trước Lãnh Mạch nói tôi phải tin anh ta, thì ra anh ta đã sắp xếp mọi chuyện từ đầu, và cũng luôn âm thầm bảo vệ tôi.
“Nhưng tại sao con ma nữ đó lại cứu tôi?” Tôi nghi hoặc nhìn về phía ma nữ.
Ma nữ giấy dụa dưới đất, nhưng sức lực của Lãnh Mạch là thứ cô ta không thể thoát được, cô ta không cam tâm, ngón tay để lại một tràng vết tích màu máu dưới đất, miệng lẩm bẩm: “Xương Hạo Thành…”
Lại là cái tên này!
“Cô muốn nói gì đó với tôi sao?” Tôi lại hỏi ma nữ: “Tại sao cô lại bị nhốt trong căn phòng này thế? Căn phòng này bị ai hạ lời nguyền vậy? Cô quen bé trai vừa xuất hiện ngoài cửa sổ sao?”
Ma nữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt bắt đầu điên cuồng ứa máu ghê người, cô ta há miệng, trông miệng cũng toàn là máu, cô ta muốn nói gì đó, nhưng miệng ngậm máu nên lời nói trở nên ngắc ngứ mơ hồ, căn bản không thể hiểu được cô ta đang nói gì.
“Tình huống gì vậy?” Tôi kinh hoàng nhìn Lãnh Mạch.
“Người bố trí trận pháp này đang khống chế cô ta, cưỡng ép cô ta phải hồn bay phách tán” Lãnh Mạch vừa nói vừa †hu con dao lưỡi liềm lại.
“Lại còn có thể cưỡng ép hồn bay phách tán á?!” Tôi giật mình.
Ma nữ vừa khạc máu vừa khó khăn viết từng nét dưới đất, cô ta viết ba chữ.
Xương Hạo Thành.
Sau đó, cô ta đột nhiên giơ bàn tay đầy máu lên nắm mặt lấy gót chân tôi, miệng há ra, mắt trừng lớn.
“Có tin tức gì thì mau tiết lộ cho chúng tôi biết ngay” Lãnh Mạch nói.
Sau khi viết xong chữ cuối cùng, ma nữ không nói bất kỳ điều gì nữa, mà nổ tung thành những mảnh vỡ trong suốt rồi biến mất.
“Xương Hạo Thành..” Tôi nhìn hàng chữ nhuốm máu dưới đất, miệng lẩm bẩm: “Cái tên này rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy?”
“Mặc kệ” Lãnh Mạch quay người đi: “Qua đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây”
Tôi thở dài gật đầu, rồi đi ra ngoài theo Lãnh Mạch, nhưng còn chưa đi được nửa bước thì gót chân tôi đột nhiên nhói đau, chính là chỗ bị ma nữ năm lấy để lại máu, đau đến mức tôi không thể chịu được mà ngồi thụp xuống đất: “Đau quá đi mất!”
Lãnh Mạch lập tức quay đầu lại, thấy tôi như vậy, anh ta cũng quỳ xuống, khi nhìn thấy dấu tay máu trên gót chân tôi, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống: “Con ma nữ đáng chết!”
“Lãnh Mạch, tôi đau lắm, tôi bị sao vậy?” Sắc mặt tôi trảng bệch.
Lãnh Mạch đột nhiên đẩy cơ thể tôi về đằng sau.
Tôi ngả người về chỗ cũ.
Gót chân không đau nữa rồi!
“Không đau nữa rồi, kỳ lạ quái” Tôi nhìn Lãnh Mạch với vẻ ngạc nhiên, sau đó đứng dậy.
“Em đi về phía tôi một bước” Anh ta nói.
Tôi đi về phía anh ta một bước.
“ÁI” Cơn đau lại nhói lên, tôi vội vàng lùi về chỗ cũ, chỉ cần lùi về chỗ cũ thì sẽ không đau nữa!
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!”
“Con ma nữ kia nguyền rủa em rồi”
Lãnh Mạch trầm giọng nói.
“Nguyên rủa?!”
Lãnh Mạch lập tức bùng cháy ý muốn giết người: “Phải hoàn thành tâm nguyện của cô ta thì mới có thể phá được lời nguyên này, nếu không chân của em sẽ bị tàn phế”
Tôi cúi đầu nhìn dấu tay màu máu dưới chân, con ma nữ ấy đến chết vẫn muốn kéo chúng tôi xuống nước, đêm nay qua đi, chúng tôi chỉ còn lại vài tiếng cuối cùng để tới núi Chu Phong nữa thôi, làm gì có thời gian đi hoàn thành tâm nguyện gì đó của cô ta cơ chứ, vả lại, rốt cuộc đó là tâm nguyện gì cô ta cũng chẳng chịu nói!
“Phải rồi!” Tôi đột nhiên nhớ ra: “Xương Hạo Thành chắc chắn là đầu mối chính trong chuyện này!”
“Em đợi ở đây, tôi đi điều tra về ngay thôi” Dứt lời, Lãnh Mạch liền quay người rời đi, vừa đi được mấy bước thì anh ta lại quay đầu lại, ném balo của tôi cho tôi: “Trong lúc tôi không có ở đây em dùng bùa chú và Bất Tri Hỏa để bảo vệ mình”
Tôi gật đầu: “Được, anh mau đi đi, nhất định phải điều tra được chuyện này ngay trong đêm nay đấy!”
Lãnh Mạch không nói thêm gì liền rời đi luôn.
Tôi ngồi xuống, dựa lưng vào tường, góc tường bên tay trái tôi đặt tượng Quan Âm Tống Tử.
Nghĩ tới khoảnh khắc bức tượng Phật này mở mắt ra tôi lại sởn tóc gáy, bây giờ tôi không đi lại được, mà chỉ có thể ở nguyên chỗ cũ, để đề phòng vạn nhất, tôi lấy lá bùa hộ thân từ trong balo ra, ngẫm nghĩ một lúc, tôi lại triệu hồi Bất Tri Hỏa, bảo Bất Tri Hỏa biến thành hình thái cục bông gòn, tôi ôm Bất Tri Hỏa vào lòng, cảm giác an toàn hơn không ít.
Không biết bao lâu sau, tôi đân dần thấm mệt, cả người ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi tiếng cười như có như không lại vang lên lần nữa.
“Ha ha ha, cô có giết:trẻ con không?”
Tôi giật mình bừng tỉnh; Bất Tri Hỏa đang bay bay trước mặt tôi, đôi tay ngắn ngủn chống eo bày ra biểu cảm rất giận dữ.
Một đống đứa trẻ đứng đầy khắp phòng ngủ, đứa thì cụt đầu, đứa thì bị mổ bụng, đứa thì treo cổ, đứa thì bị chém thành hai nửa, đứa thì không có tai mũi, đứa thì mắt lồi ra, đứa thì sưng vù… rất nhiều rất nhiều, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều ma trẻ em như thế, ánh mắt của chúng đều dồn về phía tôi.
Tượng Phật lóe lên ánh sáng đỏ chẳng lành, ánh sáng đỏ chiếu sáng tất cả dáng hình của ma trẻ em, tất cả ma trẻ em đều đang cười, cười một cách u ám, có đứa thậm chí còn đang hát bài đồng dao kia.
Móc mắt của mẹ xuống để làm mắt cho búp bê, cắt môi bố ra để vá thành môi búp bê…
Mồ hồi trên trán chảy xuống kêu tí tách, tôi không dám lau, tôi không dám cựa quậy, mà chỉ nắm chặt bùa hộ thân trong tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!