Chương 255: Nặng nề
Bé trai dẫn tôi đi tiếp, có một bể bơi nhỏ, một đám trẻ đang nô đùa dưới bể bơi, nhưng trước trong bể lại mang màu máu.
Dưới đáy bể có một cô bé tóc dài màu vàng kim đang nằm đó, máu ứa ra từ miệng cô bé, nhuộm đâm cả nước trong bể, không ít đứa trẻ giãm giãm trên người cô bé để chơi để nghịch, và cô bé cũng khúc khích cười theo.
“Con bé bị chết đuối, khi chết mới bốn tuổi” Bé trai tiếp tục nói: “Bố mẹ con bé là quý tộc, bọn họ nói phải bồi dưỡng năng lực của con bé, nên dẫn con bé đi bơi, con bé không biết bơi, cũng không thích bơi, bố mẹ con bé tức giận ném con bé xuống bể, sau đó đi ăn sáng, đến khi con bé chết đuối bố mẹ con bé cũng không hề tới hỏi thăm, khi con bé chết, vì hận, nên con bé tự cắn đứt lưỡi mình, bố mẹ con bé mua quan hệ, vì vậy không bị ngồi tù”
Một cô bé khác đang cố gắng nhảy ra ngoài bể bơi, kết quả, nửa thân trên thì nhảy ra được, nửa thân dưới thì vẫn ở trong, một bé trai tốt bụng đứng bên cạnh kéo nửa thân dưới của cô bé lên lắp vào cho cô bé, bé trai đó cởi trân, “chỗ đó” ở thân dưới lẫn lộn máu và thịt.
“Con bé chết lúc năm tuổi, bố đẻ của con uống rượu say nên lấy cưa cắt người con bé thành hai nửa, bố con bé bỏ trốn, giờ vẫn đang trốn ở nhà người thân trong núi” Dứt lời, bé trai liền nói tới đứa bé vừa giúp cô bé kia: “Khi thằng bé chết cũng năm tuổi, vì bà nội không thích con trai, nên khi bố mẹ thằng bé không ở nhà, bà ta liền dùng kéo cắt mất cái đó của thằng bé, đợi đến khi bố mẹ thằng bé về đến nhà thì thăng bé đã bị mất máu mà chết rồi. Bà nội thằng bé thì nằm trên giường đánh một giấc ngủ trưa ngon lành, lại còn lớn tiếng nói mình không biết gì hết, chuyện này cuối cùng bị phán thành sự cố ngoài ý muốn”
Có một cô bé chạy tới chơi với bé trai kia, trên người cô bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng trước ngực lại có hai cái lỗ tròn rỉ máu.
Bé trai nói: “Chuyện của con bé cũng không khác chuyện của thằng bé kia là bao, bà nội không thích con gái, nên cắt ngực của con bé đi, và bà nội của con bé cũng không bị phán án tù.”
Mấy đứa trẻ nô đùa vô cùng vui vẻ, bắn nước tung tóe lên người nhau, tiếng cười hi hi ha ha nhìn bề ngoài trông giống hệt những đứa trẻ hạnh phúc.
Tôi ngoảnh đầu đi.
“Chị à, tôi dẫn chị đi gặp em trai em gái của chúng tôi nhé” Bé trai vừa nói vừa dẫn tôi rời khỏi bể bơi.
Trên đường đi, chúng tôi đi qua rất nhiều đứa trẻ đang chạy nhảy nô đùa và những khu vui chơi dành cho trẻ con, rất nhiều những vết thương trên người đám trẻ khiến tôi ngay cả nhìn cũng không dám, còn bé trai mặc váy đỏ hình như cũng nói mệt rồi nên không kể tiếp cho tôi nghe nữa.
Nhà trẻ như thiên đường, những nụ cười vô tư vui vẻ, nhưng ẩn dưới những nụ cười ấy lại là máu tươi nhuốm đầy khu nhà trẻ, mỗi một dấu chân đạp trên đất đều để lại cái chết và sự tuyệt vọng.
Bé trai mặc váy đỏ dẫn tôi tới một tòa nhà, mở cửa ra, rồi ra hiệu cho tôi: “Chị vào đi”
Tôi liếc nhìn nó, sau đó bước vào bên trong.
Bên trong bày trí rất ấm áp, bức tường màu hồng phấn, những hộp giấy hoạt hình xinh đẹp đáng yêu, bé trai đưa tôi vào một căn phòng, bên trong có vài chiếc giường dành cho trẻ sơ sinh, trên giường có rất nhiều đứa trẻ mũm mĩm, trên người không có máu. Căn phòng rất lớn, ít nhất cũng có hơn trăm đứa trẻ, mà trong tòa nhà này, lại còn có vô số căn phòng khác giống như vậy.
“Chúng đều là những đứa trẻ chết vì phá thai” Bé trai đứng ở cửa nói với tôi.
Tôi đi vào, đứa trẻ nào cũng đang giơ tay cười với tôi, ngón tay mũm mĩm khiến tôi không kìm được lòng mà nhớ tới tay mập của Bất Tri Hỏa, đáng yêu quá đi, tôi cầm lòng không đậm giơ tay.ra chạm vào tay đứa bé, đứa bé ấy liền khúc khích cười cười.
“Chị, chị nói xem, con người tự hào rằng mình có lòng từ bi, nói rằng mình là giống loài thượng đẳng, không thương xót bất kỳ sinh vật nào, một con chó, một con mèo, một con vịt, hay thậm chí để thể hiện tấm lòng như từ mẫu của mình mà thành lập tổ chức bảo vệ động vật, nhưng †ại sao con người lại làm vậy với chúng tôi, ngược đãi chúng tôi? Đó là con của họ mà, có phải người lớn các người đều nghĩ trẻ con dùng để ngược đãi không hả?” Bé trai mặc váy đỏ hỏi tôi.
Nhưng tôi không đáp lại được.
Những vụ án ngược đãi trẻ em đến chết trên thế giới này nhiều không đếm xuể, ngay cả chuyện phá thai trên thế giới này cũng đã trở thành một chuyện bình thường, bạn ngược dãi trẻ em đến chết có lế cũng chỉ cần ngồi tù vài năm, bạn phá thai thì căn bản không hề phạm pháp, nhưng những đứa trẻ đó có tội gì chứ?
“Chị à, rốt cuộc thế giới này làm sao vậy? Những đứa trẻ đó đáng yêu như thế kia, chẳng nhế các người không thấy thích sao?” Bé trai lại hỏi.
Tôi vẫn trâm mặc không nói.
“Nếu người lớn không muốn có con, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý có con thì tại sao không làm tốt biện pháp phòng tránh? Trẻ con đã thành hình thành dạng rồi vậy mà lại đi phá thai, chuyện này đâu khác gì giết người cơ chứ? Tại.sao pháp luật không quan tâm? Chẳng nhế tính mạng của những đứa trẻ như chúng tôi đây không phải là mạng người sao?”
Mỗi một câu hỏi của bé trai đều đánh thẳng lên người tôi, tôi không thể phản bác lại được bất kỳ câu nào.
Những đứa trẻ bé bỏng trong căn phòng này đều đang cười với tôi, trái tim †ôi vừa nặng nề vừa chua chót, vô thức, tôi rơi lệ, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay của em bé, em bé đó ¡ ¡ a a khua khua tay trước mặt tôi đòi tôi bế, tôi bé em bé lên, em bé giơ bàn tay mập mạp của mình ra lau nước mắt nơi khóe mắt cho tôi, sau đó tặng cho tôi một cái ôm ấm áp.
Sống mũi tôi cay cay, tôi đặt đứa bé xuống, rồi nhìn bé trai mặc váy đỏ đang đứng ngoài cửa: “Cậu nói chuyện của biết bao đứa trẻ rồi, vậy còn cậu thì sao? Cậu kể cho tôi nghe đi”
“Tôi à?” Bé trai mím môi: “Nếu chị muốn nghe thì tôi kể cho chị vậy. Tôi tên là Xương Hạo Thành, chết năm mười ba tuổi, lớn tuổi nhất trong số những đứa trẻ ở thành phố nhà trẻ này”
Xương Hạo Thành!
Đây chính là bé trai mà.ma nữ nhắc tới!
“Khi tôi chết,trên người mặc một chiếc váy hoa màu đo, hai tay hai chân đều bị dây thừng trói chặt, trên chân đeo tạ, hai tay bị treo trên xà, tôi bị treo cổ đến chết, cách đây cũng bảy năm rồi” Nhắc tới cái chết của mình, bé trai bình tĩnh vô cùng: “Người nhà tôi nói với cảnh sát răng đây là vụ án tâm linh, bọn họ cũng không biết tôi chết thế nào, người thân của tôi, bố mẹ, ông nội, bà nội đều khóc trước mộ tôi suốt ba ngày”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau đó ấy à..” Nhớ lại những chuyện quá khứ, trên mặt đứa trẻ 13 tuổi lộ rõ ý cười mỉa mai: “Sau đó, cảnh sát nhận định đây là vụ án tâm linh, họ tiến hành điều tra chuyện này, ròng rã bảy năm qua đi vẫn không có kết quả, rồi mọi chuyện cứ thế bị lãng quên”
“Sự thật là gì?”
“Sự thật? Chị à, chị biết trên thế giới này có kỹ nữ và cũng có trai bao chứ?” Bé trai nhìn tôi.