Chương 257: Làm một cuộc giao dịch đi
Giọng nói khản đặc ấy không phải của tôi, mà là hình nhân màu đỏ!
“Hình nhân màu đỏ, là cô à?” Tôi vừa chạy vừa gọi thâm trong lòng.
“Không phải tôi thì cô còn nghĩ là ai được nữa?” Hình nhân màu đỏ lười biếng đáp lại.
Dưới tình huống cấp bách như lúc này, tôi là hình nhân màu đỏ lần đầu tiên nói chuyện với nhau! Lần trước, khi cô ta xông ra khỏi cơ thể tôi, lúc đó tôi không còn sức để nói chuyện: “Tại sao cô lại xuất hiện?” Tôi tò mò hỏi cô ta.
“Con ma kia vào cơ thể cô rồi, nên làm tăng ảo giác trong cơ thể cô, vậy nên cảm giác của cô đối với tôi cũng mạnh lên, thế là có thể nói chuyện được với nhau rồi”
Vào cơ thể của tôi?! Ảo giác?
Tôi vô thức sờ lên người mình, không có gì khác thường, bây giờ cũng chẳng phải lúc nói những chuyện này nữa, Xương Hạo Thành vẫn đang đuổi theo tôi phía tôi, tôi vội vàng hỏi: “Tôi phải làm thế nào để thoát khỏi ảo cảnh này đây? Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra à?”
Hình nhân màu đỏ nói: “Đây là ảo cảnh giết người do lệ quỷ bố trí trận pháp, trong ảo cảnh này tất cả mọi thứ đều là thật, bao gồm cả cái chết”
Những đứa trẻ kia đã phát hiện ra ý đồ chạy trốn của tôi, chúng bắt đầu hòa vào nhóm của Xương Hạo Thành, may mà những đứa bé đó tuy là ma, những vẫn mang thể lực và tốc độ của trẻ con, tôi tạm thời có thể chạy nhanh hơn chúng, nhưng tôi không thể chạy mãi được: “Vậy tôi phải làm thế nào đây?!”
“Cầu xin tôi thôi” Cô ta trả lời tôi.
Mẹ ơi!
“Không cầu xin tôi cũng được, chúng †a làm một cuộc giao dịch đi, cô giao thân thể của cô chơ tôi, tôi sẽ cứu cô” Cô ta nói tiếp.
Ngực tôi đập thình thịch vài tiếng, rồi lại nghĩ đến chuyện Lãnh Mạch nói với tôi về hình nhân màu đỏ.
Không đượ!
c Không thể giao thân xác này cho cô ta đượ!
c Xương Hạo Thành vừa đuổi theo phía sau vừa cười ha ha: “Chị à, chị đừng chạy nữa, ảo cảnh này vốn dĩ là do tôi tạo ra, chị không chạy ra được đâu, vả lại chẳng phải chị cũng rất thích trẻ con sao? Chẳng phải chị nói cho dù bị người lạ cưỡng bức cũng sẽ sinh con ra sao? Tôi có nhiều em trai em gái đang đợi đầu thai lắm, vậy thì để chị làm mẹ của bọn trẻ cũng tốt mài”
“.” Đó chỉ là mấy lời lừa lọc thôi!
Hình nhân màu đỏ nói với giọng điệu như thể đang xem kịch hay: “Ồ, thì ra cô bằng lòng sinh con cho người đàn ông xa lạ à, đợi lần sau có cơ hội tôi phải nói cho anh giai Minh giới kia mới được”
“Mẹ nó, hình nhân màu đỏ, cô ngứa đòn à!” Tức chết tôi mất thôi, giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đùa cợt nữa!
“Nếu tôi xảy ra chuyện thì cô cũng tan thành mây khói! Cô cứ tiếp tục khoanh tay đứng xem kịch hay đi!”
Hình nhân màu đỏ trâm mặc.
Lần trước khi tôi suýt bị hung quỷ cắn chết, hình nhân màu đỏ đã xuất hiện để cứu tôi, vậy nên tôi đoán chắc hình nhân màu đỏ cần cơ thể này của tôi!
Thể lực của tôi dần dần giảm sút, Xương Hạo Thành sắp đuổi kịp, khí đen gộp thành một luồng gió lớn cuồn cuộn thổi phía sau tôi, đem tôi cuốn vào trong gió, va phải một cây đại thụ, tôi lạo đảo ngã xuống, thân cây rung chuyển, nhưng không có lá cây rơi xuống, quả nhiên là ảo cảnh.
Tất cả những đứa bé trong nhà trẻ này đều lũ lượt vây lấy tôi, Xương Hạo Thành đang ở hàng trên cùng, cả người đều bị vây quanh bởi luồng khí đen nghịt: “Chị à, sao chị phải thế nhỉ? Chạy qua chạy lại chẳng phải đều có một kết cục như nhau sao?”
Tôi dựa sát vào thân cây thở hổn hển, thầm gọi hình nhân màu đỏ một lần nữa: “Con nhóc kia nếu cô không giúp tôi thì tôi sẽ chết thật đấy, xương cốt cũng chẳng còn đâu!”
Sau vài giây trâm mặc, cuối cùng hình nhân màu đỏ cũng lên tiếng với vẻ không cam tâm: “Trừ phi có người phá hoại trận pháp này từ bên ngoài, hoặc cô mạnh tới mức có thể đối kháng được với ảo cảnh của lệ quỷ, giết chết nó từ bên trong, thì cũng có thể phá giải được ảo cảnh”
Dựa theo lời hình nhân màu đỏ nói, muốn sống tiếp thì chỉ có hai cách, một là Lãnh Mạch tới phá hủy trận pháp này kịp thời, hai là… tôi lợi dụng hình nhân màu đỏ để giết chết lệ quỷ Xương Hạo Thành.
Đây là lệ quỷ đấy, nó xếp vào hàng đáng sợ nhất trong số tất cả các loài quỷ cùng với hung quỷ và ác quỷ, tôi có thể đối phó được sao?
“Chị à, chị không cần nghĩ tới chuyện quỷ sai kia ở bên ngoài sẽ đến cứu chị đâu” Xương Hạo Thành dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Tôi đã bố trí lời nguyền nhốt quỷ ở bên ngoài rồi, chỉ cần ra khỏi căn phòng này thì anh ta sẽ không thể vào được nữa”
Nếu năng lực của Lãnh Mạch chưa bị phong ấn thì tôi chắc chắn sẽ ném cho Xương Hạo Thành một ánh mắt mỉa mai, nhưng tình hình hiện tại không giống thế, lâu như vậy rồi mà Lãnh Mạch vẫn chưa tới, có lẽ anh ta không vào được thật rồi.
Bây giờ thì hay rồi, đường lùi chỉ còn một – hình nhân màu đỏ.
“Hình nhân màu đỏ, cho tôi mượn năng lực của cô để giết cậu tal” Tôi nói †hầm trong lòng.
“Cô bớt ra lệnh cho tôi thôi!” Hình nhân màu đỏ quát: “Đừng tưởng hai lần trước cô ra lệnh cho tôi làm theo thật, đó là vì cô lảm nhảm cả ngày khiến tôi thấy phiền phức nên tiện tay bịt miệng cô lại thôi!”
“Được rồi, vậy bây giờ tôi xin cô đấy, được chưa?” Tôi hít sâu một hơi, hai mắt dán chặt vào Xương Hạo Thành, những lúc quan trọng như thế này không được hấp tấp.
Hình nhân màu đỏ hừ lạnh một tiếng: “Muốn tôi giúp cô cũng được thôi, cô nợ tôi một ân tình, lần sau khi tỉnh lực của cô tu luyện đến mức có thể liên lạc với tôi thì cô bắt buộc phải nhỏ máu xuống đĩa để cho tôi uống đấy”
Để hình nhân màu đỏ uống máu của tôi? Tại sao cô ta phải làm như vậy? Cô ta uống máu tôi kiểu gì? Uống máu của tôi có tác dụng đặc biệt gì đối với cô ta sao?
Thôi kệ, bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, tôi gật gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô”
Nếu tôi có thể dự đoán trước được chuyện xảy ra sau này, thì bây giờ tôi chắc chăn sẽ không dễ dàng đồng ý với cô ta đến thế.
“Được” Hình nhân màu đỏ dứt khoát nói: “Cô tạm thời kéo dài thời gian với cậu †a, cho cô mượn năng lực đối phó với cậu †a cần phải có thời gian”
Xương Hạo Thành đi về phía tôi, cậu †a nở một nụ cười gian ác, luồng khí đen kịt bao trùm xung quanh: “Chị à, chị cứ ngoan ngoãn làm quỷ mẹ của chúng tôi đi, nếu muốn thống trị thế giới thì chúng tôi cần phải mượn cơ thể mẹ của eon người để tăng cường thực lực, đến lúc ấy, cho dù là người của Minh giới cũng hết cách với chúng tôi thôi, ha ha haI”
“Khoan đã!” Tôi gọi Xương Hạo Thành, sau đó từ từ bò dậy: “Các cậu nhiều người như vậy cơ mà, tôi chắc chắn không thể đối phó được với các người, nhưng trước khi chết tôi có một câu hỏi, cậu trả lời tôi trước đã để tôi chết được tỏ tường”
“Được thôi” Cậu ta đứng lại thật: “Chị nói đi”
Để kéo dài thời gian, tôi cố ý nuốt nước miếng, bứt tóc vò đầu xoa cổ một lát, rồi mới nói: “Ma nữ trong căn phòng kia là ai? Tại sao cô ta lại biết tên của cậu?”
“Ma nữ kia ấy à… đó là mẹ tôi, sau khi tôi trở thành lệ quỷ và có sức mạnh, việc đầu tiên tôi làm chính là giết chết mẹ và bố tôi, móc mắt bọn họ ra làm thành mắt của búp bê, cắt môi vá thành môi búp bê, bài đồng dao đó là do chính tôi viết, thấy thế nào, có phải tôi có thiên phú làm nhà thơ không?”
Có thiên phú hay không tôi không biết, tôi chỉ biết rằng bây giờ Xương Hạo Thành nói chuyện với tôi càng nhiều thì tôi càng có lợi.