Chương 277: Thời khắc này vẫn phải đến
“Lão Quỷ, ông đã làm đủ nhiều rồi” Dáng vẻ tiêu tụy của Lão Quỷ lúc này đâu còn là đế vương Thượng Cổ gì đó nữa chứ, rõ ràng là một ông lão đang đau lòng vì con, tôi cũng buồn theo ông ấy. Khựng lại một lúc, tôi nói: “Tôi vẫn không quen gọi ông là ông Chuyên, cũng không quen gọi ông là tổ tiên, tuy thân phận của ông khiến tôi rất kinh ngạc, nhưng ông vẫn là bạn của tôi, Lão Quỷ, chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây!”
“Cô Đồng, cô..” Lão Quỷ nắm chặt tay tôi, sau đó không nói thêm gì nữa, mà gật mạnh đầu: “Được, cô Đồng phải đưa Lão Quỷ tôi cùng rời khỏi chỗ này đấy”
“Đương nhiên!” Tôi mỉm cười, rồi nhìn về phía Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch đại nhân, anh có đối sách gì không?”
Lãnh Mạch thẳng thừng phớt lời tôi, nói với Lão Quỷ: “Chắc ông hiểu rất rõ sự phân bố năng lực ở núi Chu Phong, trước mắt, bọn chúng không biết tôi đã vào đây, Sỉ Mị lát nữa cũng sẽ không quay lại, nhân lúc này chúng ta phải rời khỏi đây theo lối hang được đào từ trước, sau đó nghĩ đối sách đối phó với Si Mị sau.”
Lão Quỷ gật đầu, ông ấy đứng dậy: “Kế sách trước mắt chỉ có vậy mà thôi, nhưng dây xích trên người Lão Quỷ tôi..”
Tống Tử Thanh từ đằng sau bước tới, anh †a cầm lấy dây xích rồi lẩm nhẩm vài câu thần thú, sợi dây xích lập tức đứt lìa.
“Không hổ danh là truyền nhân của gia tộc bậc thầy âm dương” Lão Quỷ tán thưởng: “Dây xích này là dây trói hồn, rất khó phá nó”
“Lúc trước bố tôi tình cờ dạy tôi cách phá nó.” Tống Tử Thanh thờ ơ đáp.
Lão Quỷ không nói thêm gì nữa, tôi đỡ ông ấy đứng dậy, chúng tôi xếp hàng trước sau đi ra khỏi nhà giam.
“À cô Đồng này” Lão Quỷ đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Tôi hỏi Lão Quỷ.
“Tốt nhất cô nên mang áo choàng lông đen mà Sỉ Mị để lại” Lão Quỷ nói.
Tôi chỉ mới đánh mắt nhìn qua đó một chút thôi mà đã cảm nhận được ánh mắt sắc như đao băng của Lãnh Mạch, tôi vội vàng lắc đầu “Không cần đâu, tôi thật sự không thích chiếc áo choàng này”
“Lão Quỷ không có ý đó” Lão Quỷ bật cười: “Ở một mức độ nào đó mà nói, chiếc áo choàng này mang theo năng lực của Sỉ Mị, đến thời khắc quan trọng, có lẽ sẽ cần dùng đến nó: Nếu Lão Quỷ đã nói như vậy, vậy tôi cũng đành quay người lại đi lấy chiếc áo choàng lông vũ màu đen kia, chiếc áo choàng này nhìn bề ngoài trông vừa dài vừa dày, nhưng cầm trên lại không thấy nặng nề chút nào. Bộ đồ quân đội trên người Lão Quỷ đã bị roi quật rách rơi tả, nên tôi khoác nó lên người Lão Quỷ.
Lão Quỷ nhìn chiếc áo choàng, biểu cảm có chút thảng thốt: “Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh giá, tôi bị mắc bệnh phong hàn, điều kiện thuốc men lúc đó không phát triển như bây giờ, không một ai biết chữa khỏi căn bệnh này. Tôi nằm trên giường rất đau đớn, Si Mị bước vào.
nhìn tôi một cái, rồi quay người ra khỏi cửa, suốt một đêm ấy nó không về nhà, tôi rất lo cho nó. Hôm sau, tôi dẫn binh sĩ đi tìm nó, và tìm được nó giữa vách núi băng tuyết trắng mờ, nó bị vùi dưới tuyết, cả người đông cứng, tay ôm chặt xác của một con sói xám. Sau đó, chúng tôi đưa nó và sói xám về, chuyện đầu tiên nó làm khi tỉnh lại chính là đi tìm con sói xám ấy. Tôi tưởng đó là chiến lợi phẩm của nó, nhưng không ngờ, ba ngày sau, nó cầm một chiếc choàng làm từ da sói xám đến đưa cho tôi”
Khựng lại một lúc, Lão Quỷ nói tiếp: “Đó là món quà duy nhất nó tặng cho tôi, nó nói trời trở lạnh rồi, da của sói xám là thứ giữ ấm tốt nhất, cha bị bệnh phong hàn, cha mặc nó đi đánh trận đi. Năm sau, nó gia nhập đại quân Xi Vưu, còn tôi thì mặc chiếc áo choàng nó tặng, đứng đối đối với nó trên chiến trường, rồi chính tay… giết chết nó”
Lúc mới quen biết Lão Quỷ, tôi từng hỏi ông ấy rằng tại sao ông ấy luôn mặc bộ đồ quân đội này, ông ấy nói với tôi chiếc áo này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với mình, đó là món quà con trai tặng cho ông ấy, đó là thứ còn quan trọng hơn cả linh hồn.
Vì đại nghĩa, Lão Quỷ đã hi sinh đứa con trai thứ hai của mình, nỗi đau thấu tim gan ấy tôi không thể nào thấu hiểu ngay được, tôi chỉ biết rằng, nghe lời ông ấy kể thôi cũng đủ khiến trái tìm tôi xót xa.
“Tôi luôn nghĩ rằng, tuy Si Mị là tà, nhưng trong lòng nó vẫn còn chút thiện niệm, nhưng không ngờ..” Nói đến đây, Lão Quỷ ôm chặt lấy ngực trái của mình: “Nhưng không ngờ, để tu luyện tăng cường năng lực, nó lại ăn mất trái Giờ đây, không biết nó đã giết thêm biết bao nhiêu người vô tội nữa, không biết bàn tay nó đã nhuốm biết bao nhiêu máu đỏ, đều là do tôi không biết dạy con, đều tại tôi, đều tại tôi cả mà…”
Nhìn dáng vẻ Lão Quỷ đau khổ như vậy, bất kỳ ai cũng không thể nào khuyên nhủ ông ấy, lời an ủi của tôi đến miệng rồi cũng đành phải nuốt xuống.
Sự hung ác tàn bạo của Si Mị như thế nào thì chỉ cần nhìn cảnh anh ta bóp chết tì nữ của mình trong đại điện là đủ hiểu.
“Bây giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ” Lãnh Mạch đứng phía trước lạnh lùng nói: “Phải nghĩ cách rời khỏi đây trước rồi từ từ ôn lại chuyện cũ đau buồn sau”
Tống Tử Thanh đứng bên cạnh Lãnh Mạch, cùng Lãnh Mạch đối diện với tảng đá lớn được: thiết lập cơ quan mật trước mắt: “Nếu Si Mị muốn phát động đại quân tấn công thế giới nhân loại, thì e là ngay cả Minh giói cũng không thể khoanh tay đứng nhìn”
Lãnh Mạch không nói gì, anh ta giơ tay ra đặt lên hòn đá, một tay khác tháo chiếc vòng phong ấn năng lực của mình xuống.
Một khi tảng đá bị vỡ, kế hoạch chạy trốn của chúng tôi sẽ bị bại lộ, anh ta ẩn thân cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Điều chúng tôi phải làm là rời khỏi núi Chu Phong trước khi Si Mi đến.
Hai tay tôi nắm chặt thành quyền.
Tiếng vang lớn phát ra từ tảng đá, Lãnh Mạch bóp vỡ chiếc vòng, phong ấn được phá giải, năng lực của Lãnh Mạch khôi phụ hoàn toàn, dáng hình cũng biến thành Lãnh Mạch thật sự.
Băng thoáng chốc khiến cả sơn động đông cứng, đám yêu quái tép riu kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đông cứng thành tượng.
Lãnh Mạch vốn đang dồn nén sự khó chịu trong lòng, nên đương nhiên anh ta sẽ không từ bi với đám yêu quái đó, hàng trăm con yêu quái bị đông cứng trong băng chẳng mấy chốc đã biến thành phấn bụi.
Tôi bị trượt chân, ma nữ tóc dài và gã răng nanh đứng đẳng sau đỡ lấy tôi, tôi mỉm cười với bọn họ rồi không nói thêm gì nữa, để mặc cho bọn họ đã mình, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi sơn động.
“Hang thông tới chân núi ở bên này!” Ma nữ tóc dài chạy phía trước dẫn đường, vừa đi được hai bước thì phía trước đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, suýt thì thiêu cháy cô ta, cô ta vội vàng lùi lại.
Quả cầu lửa ập về phía chúng tôi.
Nhưng giữa đường thì bị băng của Lãnh Mạch đông cứng.
Băng vỡ vụn thành từng lớp lá lấp lánh bay trên không trung, đối diện với những mảnh vụn vỡ đó là cán bộ của Sỉ Mi.
Tổng cộng có năm người, người thì đứng kẻ thì ngồi, chúng tôi đều biết chúng, mặt nạ ác quỷ, Hoäc Hỏa Nữ, hung quỷ, còn có thêm hai kẻ khác lân đầu gặp.
Một kẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo cặp kính râm rất lớn, tóc dài trắng xóa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Mạch.
Kẻ còn lại là một đứa trẻ trọc đầu, ngồi xổm, trên ngón tay có một con bướm xinh đẹp đang đậu, nó chuyên tâm đùa nghịch với bướm xinh như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!