Chương 291: Chia tay
Có chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống chóp mũi tôi, tôi ngẩng đầu nhìn.
Bầu trời dần dân đổ xuống những giọt mưa nhỏ.
Tôi xòe tay ra, những hạt mưa nhỏ xuống lòng bàn tay tôi, rồi thuận đà chảy tuột xuống đấy.
Ký ức dường như quay lại bến xe bus ngày hôm đó, tôi và Lão Quỷ, Triệu Hiếu chuẩn bị tới thôn Nhân Hòa, bầu trời cũng đổ mưa, Lão Quỷ và Triệu Hiểu vội vàng ôm đầu chạy nhanh vào mái hiên trú mưa, tôi tò mò.
hỏi Lão Quỷ, quỷ cũng sợ mưa à? Lão Quỷ nói: “Cô Đồng, chắc cô không biết, mưa là thứ âm nhất, quỷ có thể không sợ nắng, nhưng mưa có thể đánh lên người quỷ, có thể khiến quỷ hồn bay phách tán đấy, đáng sợ lắm!”
Hồn bay phách tán…
Ông ấy còn nói, những chuyện liên quan tới quỷ mà chúng tôi nhìn thấy trên tivi hoặc đọc được trong sách đều là hiểu nhầm, sau này nếu tôi có hứng thú, ông ấy sẽ từ từ kể cho tôi nghe.
Sau này…
Dáng vẻ khua chân múa tay ngày hôm đó của Lão Quỷ vẫn hiện ra trước mắt, hình như chỉ cần giơ tay.
một cái là tôi có thể chạm vào gương mặt của ông ấy.
Khi tôi giơ tay ra thật, bắt lấy, thì lại chỉ bät được khoảng hư không.
Nụ cười với những chiếc răng vàng khè của Lão Quỷ vỡ vụn trong không khí, giống như những mảnh thủy tỉnh bị vỡ văng ra khắp nơi.
Lần đầu gặp, ông ấy cũng nhoẻn miệng nhe bộ răng vàng khe như vậy, khi đó tôi sợ đến mức suýt thì sống dở chết dở.
Còn bây giờ, thì lại phải chia tay.
Tạm biết là từ đáng mong đợi nhất trên thế giới này, và cũng là từ tuyệt vọng nhất.
Tạm biệt, lần sau gặp lại.
Tạm biệt, không bao giờ gặp lại nhau nữa…
“Con nhóc kia, đừng ngây ra đấy nữa, đi thôi” Tống Tử Thanh đi phía trước gọi tôi.
Tôi nắm tay lại, rồi lại mở ra, nhìn bầu trời lân cuối, sau đó đuổi theo đoàn người phía trên.
Lão Quỷ, ông yên tâm đi, tôi sẽ đi theo tín niệm của mình, sải bước dài rộng về phía trướ!
c * Chúng tôi rời khỏi núi Chu Phong, suốt chặng đường đi Lãnh Mạch không hề nói chuyện với tôi, mà cứ thế lẳng lặng đi phía trước, không thèm để ý đến tôi.
Chắc tại tôi tự ý sử dụng hình nhân màu đỏ nên anh ta lại nổi giận.
Chúng ta tạm biệt nhau dưới chân núi Chu Phong, Dạ Minh về Minh giới dưỡng thương, Tống Tử Thanh phải đi tìm ông nội để hỏi rõ chuyện này, Lưu Nguyệt y sẽ tiếp tục đi du lịch khắp nơi trên thế giới, còn Hàn Vũ thì đương nhiên sẽ đi theo Lãnh Mạch, nên hai người họ vào trong xe trước.
nói C Tôi chào tạm biệt mọi người, Tống Tử Thanh mắng tôi nũng nịu: “Có phải là sinh tử ly biệt đâu, cô bày cái mặt khổ sở kia ra cho ai nhìn, ngốc nghếch”
Tôi vò đầu bứt tai, muốn cười nhưng nặn mãi cả nửa ngày vẫn không cười nổi.
‘Tống Tử Thanh thở dài, sau đó quay người lại, véo má tôi: “Chỗ ông nội tôi có thứ hay ho lảm, lần sau gặp.
tôi mang đến cho cô chơi nhé, nhưng với điều kiện cô phải vực dậy tinh thần, nếu cứ trưng cái bản mặt bi ai này ra thì đừng hòng tôi lấy thứ hay ho cho cô.”
Lúc nào Tống Tử Thanh cũng có thể an ủi người khác một cách ấm áp như thế này, đúng là kinh ngạc.
thật, tôi không kìm được bèn bật cười, đẩy đẩy anh ta: “Thôi được rồi anh mau đi đi, anh đúng là “bà Tống”: “Con nhóc chết tiệt này” Anh ta vung tay lên bày ra tư thế định tẩn tôi một trận, nhưng đáy mắt lại xuất hiện một loại cảm xúc phức tạp nào đó.
Tôi không bận tâm lắm, nên sau khi nói lời tạm biệt, Tống Tử Thanh liền rời đi trước.
Lưu Nguyệt cũng chào tạm biệt tôi, tôi vẫn rất cảm ơn cô ấy vì đã cứu mạng của Dạ Minh, khom người sâu xuống: “Dạ Minh… cái người đàn ông phiên muốn chết kia ấy, cảm ơn chị đã chăm sóc anh ấy”
“Bé con à, cô đừng có mà nói xấu ông!” Dạ Minh từ đăng sau bước tới, túm chặt lấy cổ tôi: “Nếu nhớ tôi thì chết đi xuống Minh giới tìm tôi chơi nhé.”
“Cái mồm quạ này nữa! Cút mau!” Tôi đẩy anh ta ra Dạ Minh cười hi hi ha ha.
Lưu Nguyệt cũng là người có tính cách cởi mở: “Có thể quen biết mọi người chị rất vui, nhưng người như các em trông có vẻ hơi phiên phức, chị phải nhanh chóng đi vòng quanh thế giới, không dây dưa với bọn em thì tốt hơn đấy”
“Ha ha” Tôi bật cười.
Dạ Minh hứ hứ với Lưu Nguyệt: “Thôi, nể tình người phụ nữ này cứu ông, ông sẽ không kỳ kèo với cô chuyện cô tiêm thuốc tê cho ông đây nữa”
“Dạ Minh, anh vẫn nhớ chuyện này cơ à, tôi khinh bỉ anh!” Tôi trợn trắng mắt nhìn anh ta Lưu Nguyệt cũng trợn trắng mắt, lười để ý đến anh ta, khua khua tay với chúng tôi, rồi đeo chiếc balo cực lớn lên người và vội vàng rời đi.
Dạ Minh ôm tôi nhìn theo bóng dáng Lưu Nguyệt, khi thấy Lưu Nguyệt sắp biến mất trong rừng sâu, không biết anh ta lại giở chứng gì mà đột nhiên đạp.
chân đuổi theo cô ấy, ném lại cho tôi một câu lạc quẻ: “Ông đây vân quyết định sẽ đòi lại sự khó chịu khi bị người phụ nữ kia tiêm thuốc tế, bé con, lần sau gặp.
nhét”
Tôi biết ngay mà, anh ta cố ý lấy cớ tiêm thuốc tê để đuổi theo Lưu Nguyệt.
Có lẽ Lưu Nguyệt chính là khắc tinh của Dạ Minh.
Một người điềm tĩnh, thích yên tĩnh như Lưu Nguyệt gặp phải một người trẻ con, thích ăn hàng như Dạ Minh cũng thú vị đấy, hi vọng Dạ Minh không mang thân xác chỉ chít mũi tiêm về là được.
Tôi không kìm được bèn cười cười.
Bất Tri Hỏa nhảy ra khỏi lòng bàn tay tôi, ôm chặt lấy má tôi âu yếm không rời.
“Thôi được rồi Bất Tri Hỏa, cậu phải trở về rồi, lần này tới núi Chu Phong may mà có cậu, cảm ơn nhé.”
Tôi ôm chặt nó trong lòng.
Bất Tri Hỏa đã hứa với Quỷ Sát rằng, sau khi chuyện ở núi Chu Phong kết thúc, nó sẽ trở về Phong Đô, trở về vị trí trong trăm quỷ, còn chúng tôi chưa chắc đã đi qua Phong Đô, nên đành phải tạm đây, với tốc độ của Bất Tri Hỏa, có lẽ chỉ vài giây vài phút là về đến Phong Đô rồi nhau từ “Mau đi đi, lần sau tôi tới Phong Đô sẽ lại tìm cậu.
chơi cùng” Tôi nói.
Bất Tri Hoa nói xì xì xô xồ gì đó nhưng tôi nghe không hiểu, nó thò ngón tay út ra khua khua trước mặt tôi.
“Muốn ngoäc nghoéo với tôi à?” Tôi hỏi nó.
Nó gật mạnh đầu.
Tôi cười cười, cũng giơ ngón tay út ra, rồi ngoäc lên ngón tay út của nó: “Được, ngoắc nghoéo nhé, tôi hứa với cậu một khoảng thời gian nữa tôi sẽ tới Phong Đô Tìm cậu chơi.”
Bất Tri Hỏa lại dùng sức ôm tôi một cái rồi mới người đi, biến mất nơi chân trời Tôi nhìn lên bầu trời một lúc rất lâu, rất lâu.
Tôi không đau buồn vì chia tay, bởi vì tôi biết, lần sau chúng tôi nhất định vẫn sẽ gặp lại Lần sau gặp lại mọi người, tôi mong lần sau đoàn tụ, tôi mong tôi của lần sau sẽ có đủ sức mạnh để bảo.
vệ những người quan trọng nhất đối với mình.
Tôi tin Đây cũng là sự kỳ vọng mà Lão Quỷ dành cho tôi, không phải sao?
Tôi cũng nên đi rồi.
Trong xe còn có một tên đại ác ma đang đợi tôi dỗ nữa đấy.
Nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
lề mề đi tới chỗ đỗ xe, Lãnh Mạch ngồi hàng ghế phía sau, tôi đang nghĩ xem mình nên ngồi đó hay nên ngồi ghế lái phụ.
“Tôi thấy em định đi bộ về, Hàn Vũ, lái xe” Lãnh Mạch khoanh tay, đanh mặt nói.
“Đừng đừng đừng!” Tôi vội vàng ngồi vào trong, đóng cửa lại.
Hàn Vũ vừa cười vừa khởi động xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!