Chương 292: Xin Lãnh Mạch đại nhân tha thứ
Lãnh Mạch đại nhân không thèm để ý đến tôi.
Nhưng Hàn Vũ thì lại trêu chọc nói: “Phạm phải tội gì thì phải thành thật giải thích cho Lãnh Mạch đại nhân nghe”
Tôi bày ra nét mặt khổ sở: “Tôi xin lỗi vì đã dựa dâm vào hình nhân màu đỏ ngay lúc quan trọng, tôi biết mọi người rất lo cho tôi, sợ tôi lại bị tàu hỏa nhập ma, làm mình bị thương. Tôi xin hứa, sau này nhất định sẽ cố gắng tăng cường tập luyện thể chất và tín niệm của mình. Lão Quỷ từng nói, những thứ tà ác chỉ cân mình đủ lớn mạnh thì có thể biến nó thành vũ khí có lợi cho mình! Tôi sẽ trở nên lớn mạnh!”
Hàn Vũ không nói gì, anh ta ném cho tôi một biểu cảm “tự lo cho mình đi” rồi quay đầu lại tiếp tục lái xe.
Lãnh Mạch đại nhân vẫn không thèm để ý đến tôi, nhiệt độ trong xe vẫn thấp như cũ.
Tôi hỏi dò: “Tôi… vẫn còn lỗi sai à?”
Anh ta chậm rãi quay đầu lại ném cho tôi một ánh nhìn sắc như dao: “Em nghĩ sao?”
Ngoại trừ việc sử dụng hình nhân màu đỏ ra, hình như tôi chưa phạm phải điều cấm ky nào của Lãnh Mạch đại nhân mà? Hình như tôi cũng không dựa sát người đàn ông nào cả? Tống Tử Thanh kéo tôi dậy thì có tính không? Lãnh Mạch khoác cô tôi chẳng nhế cũng tính à?”
Mặc kệ, cứ cúi đầu nhận sai cái đã: “Xin lỗi Lãnh Mạch đại nhân, tôi xin hứa hứa hứa lần sau tôi sẽ không dựa sát vào người anh ta nữa!”
“Anh ta” cũng là từ tôi gộp chung lại thôi, bệnh nhỏ mọn của Lãnh Mạch đại nhân đúng là vô lý chết đi được.
Nhưng tôi vừa nói xong anh ta liên phản nộ: “Em còn muốn tiếp xúc với anh ta nữa à?! Ý em là lần sau vẫn muốn gặp mặt anh ta?! Nhóc con, tôi thấy em đang muốn chết lắm rồi đấy!”
Tôi ngơ ngác: “Hả? Không nghiêm trọng đến vậy chứ, chẳng nhẽ sau này anh không cho tôi gặp Dạ Minh và Tống Tử Thanh nữa à? Dù nói thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng là bạn của tôi, bọn họ không có ý đồ gì khác với tôi, và tôi cũng thế, Lãnh Mạch đại nhân, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy”
“Liên quan gì tới Dạ Minh và Tống Tử Thanh?”
Lãnh Mạch hỏi ngược lại tôi.
Lần này, cả tôi và anh ta đều ngơ ngác, tôi chớp.
chớp mắt: “Không phải anh đang ghen với Dạ Minh và Tống Tử Thanh sao?”
Lãnh Mạch ném cho tôi một ánh mắt lạnh lùng: “Người ông nhắc tới là Sỉ MịI”
“Hả? Gái quái gì vậy? Anh đang ghen với Si Mị á?
Lãnh Mạch, não anh bị lửa thiêu rồi à?” Trời ơi, đúng thật là cạn lời với anh ta, tôi ngồi về chỗ của mình, tâm trạng có chút tức giận: “Sĩ Mị là kẻ thù không độ trời chung với tôi, anh ta là người giết chết Lão Quỷ, không.
ngờ anh lại ghen với Si Mị! Chẳng nhẽ anh tưởng tôi sẽ thích Si Mị sao? Anh nghĩ tôi là loại người như thế nào.
vậy!”
Lãnh Mạch thoáng chốc nghẹn họng, mãi một lúc lâu sau giọng điệu mới hòa hoãn hơn chút: “Tôi không có ý đó”
“Anh không có ý đó thì anh có ý gì?” Anh ta khó chịu về chuyện tôi tiếp xúc với người khác giới thì tôi có thể chấp nhận, dù sao anh ta từ trước tới nay cũng đều bá đạo như thế, nhưng trừ Si Mị ra!
“Lúc nãy hẳn sát em quá, em lại còn tặng vòng của em cho hãn, nên tôi khó chịu.” Anh ta thấy tôi tức giận nên sát lại gần: “Thôi được rồi, chúng ta huề nhau, tôi không giận nữa, em cũng được phép giận nữa”
Tôi bị mấy kiểu lý luận loạn xạ của anh ta làm cho.
khóc không được mà cười cũng chẳng xong, hai mắt lườm thẳng anh ta: “Lãnh Mạch, tôi thấy anh còn nhỏ nhen hơn cả Dạ Minh nữa đấy! Tôi tặng vòng cho anh ta là vì tình thế ép buộc! Cùng lắm thì lần sau tôi đền cho anh là được chứ gì”
“Đền?” Vừa nghe thấy chữ “đền”, hai mắt người đàn ông liền sáng rực lên, anh ta ghé sát tai tôi, hơi thở.
trâm khàn: “Đền gì?”
Gổ tôi thoáng chốc ửng đỏ, vội vàng né tránh anh ta: “Đền… đền tức là tôi lại mua thêm cái vòng khác trả cho anh”
“Nhóc con” Anh ta bật cười, nâng căm tôi lên để tôi nhìn anh ta: “Trước lúc đến núi Chu Phong em đã nói gì nào, em định nuốt lời đây sà?”
“Tôi nói gì cơ?” Hình như tôi đã hứa vài chuyện không nên hứa với tên chó sói lòng dạ đen tối này rồi “Được lắm, dám nuốt lời, để em tôi xử em thế nào”
Dứt lời, anh ta liền cù tôi, tôi cười cười ngã lăn dưới thân anh ta, cười đến mức nước mắt nước mũi chảy ra hết, đành phải cầu xin anh ta tha mạng, cố ý dùng giọng điệu nỉ non nhõng nhẽo với anh ta: “Lãnh Mạch đại nhân tha cho tôi đi mà, Lãnh Mạch đại nhân tốt nhất, Lãnh Mạch, xin anh tha cho tôi đi, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch…
Sau đó, anh bèn không kìm được mà rên hừ một tiếng, hai mắt chuyển màu tối hung hăng đặt xuống môi tôi một nụ hôn.
Tôi vẫn đang lớn tiếng cười, ôm chặt lấy cổ anh ta, kéo anh ta lại gần mình hơn.
Thích anh ta đến thế cơ mà, chẳng có gì phải giấu diếm cả.
Cuối cùng, Lãnh Mạch không chịu nổi nữa, cắn xương quai xanh tôi, khàn giọng nói với Hàn Vũ: “Đóng tấm chẳn!”
“Tôi bảo này Lãnh lão đại, hai người về nhà quấn lấy nhau có được không hả? Cái này là gì đây, rung xe à? Rung xe thì cũng phải để ý đến cái người ngoài như tôi chứ, vả lại, thuốc kia tôi vẫn chưa cho anh mà, anh…”
“Nói lắm thế, đóng tấm chăn lại!” Lãnh Mạch quát.
Hàn Vũ đành lẳng lăng đóng tấm chản lại.
Thấy anh ta kéo soạt áo mình ra, tôi vội vàng che ngực: “Lãnh Mạch, khoan đã khoan đãi”
Anh ta đỏ mắt lườm tôi.
“Không phải, ý tôi là anh muốn làm chuyện đó trên xe thật à? Xe vẫn đang chạy, vả lại… vả lại… Hàn Vũ còn ở đây mà..” Tôi chỉ muốn hôn anh ta một chút tôi, cùng lắm thì hôn đáp lại, nếu ở nhà anh ta thì không sao, thực ra tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.
rồi, nhưng bây giờ đang ở trên xe…
Vị “Không cho tôi làm chuyện đó ở trên xe vậy mà vẫn dụ dỗ tôi, người phụ nữ chết tiệt, em cố ý đúng không!” Hơi thể nặng nề và giọng nói trâm khàn của anh ta như thể uống trà không tiêu hóa được.
“Ai biết được anh lại đói khát đến mức này..” Ánh mắt anh ta nhìn cơ thể tôi khiến cả người tôi nóng bừng run rẩy cả lên, sắp rung động đến nơi rồi đây này, nên tôi vội vàng giơ tay ra che mắt anh ta lại, anh ta šy th hai tay ra bắt đầu xoa nắn ngực tôi, tôi không tránh được, đành rên rỉ xin tha: “Đừng mà Lãnh Mạch, đợi về đến nhà anh đã được không?”
nhân cơhi Lãnh Mạch bình tĩnh lại, rồi lại cúi xuống dùng sức hôn tôi một lần nữa như thể phong ba bão táp vụt tới, anh ta tựa một con dã thú đang căn môi, tôi cảm giác: mình như bị anh ta hút hết sức lực, lăn lộn mấy vòng trên xe, anh ta lỡ tay chạm vào vết thương trên vai tôi, tôi đau đến mức xuýt xoa thành tiếng, anh ta lập tức buông tôi ra, ánh mắt bị bao phủ bởi một lớp sương mờ ẩm ướt rất tình: “Đừng động đậy, để tôi xem nào”
Tôi không động đậy, cho anh ta nhẹ nhàng tháo băng gạc trên vai mình ra, máu bên trong đã biến thành màu đen, chỗ bị thương cũng đã biến thành một mảng đen kịt như bị phân hủy, nhưng cũng không giống lắm, trông vô cùng ghê người.
Lãnh Mạch đau lòng: “Hàn Vũ, vết thương Sỉ Mị cản cô ấy không sao chứ”
“Theo lý mà nói bị một cá thể tà ác như Sỉ Mị cắn chắc chắn sẽ xuất hiện hiện tượng trúng độc ở một mức độ nào đó, nhưng bây giờ thấy cô ấy vẫn chưa có chuyện gì, nên có lẽ không sao đâu. Sau khi về đến nhà tôi sẽ tiêm cho cô ấy hai mũi trị độc và vác-xin trúng độc để đề phòng vạn nhất” Hàn Vũ ngồi phía trước nói.
Lãnh Mạch nhìn tôi: “Từ lúc bắt đầu gặp em, em đã là người phụ nữ không ngừng tự chuốc lấy phiên phức rồi, sao lại có một người phiên phức như em cơ chứ, sao lại có một người khiến người ta phải phiền phức như em cơ chứ, nhóc con… khiến người ta phiên lòng chết đi được…”