Chương 297: Tôi lấy thân báo đáp là được chứ gì
Mẹ ơi! Tình huống gì vậy?
Nước men theo tóc của Minh vương chảy xuống.
Gương mặt xinh đẹp như hoa, khiến lòng người rung động của Minh vương trông vô cùng nhếch nhác, giật phắt chiếc khăn từ trong tay Lãnh Mạch lại, cũng không thèm quan tâm tới chuyện dụ dỗ anh ta nữa, mà vội vàng cầm khăn lau mặt: “Mạch, rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy hải”
Hả hê quá đi mất!
“Xin lỗi nhé Nhu Nhị, tôi quan tâm cô quá, nên quan tâm đến mức loạn cả lên, hay là cô cũng đổ một chậu nước lên người tôi đi?” Giọng điệu của Lãnh Mạch có chút hoảng hốt, nhưng tôi nhìn thấy dưới đáy mắt anh ta là sự băng giá đến tận cùng, đáng tiếc Minh vương đang bận chỉnh trang lại hình tượng của mình nên không chú ý đến.
Tôi ngây người.
Lãnh Mạch từ trước tới nay luôn trầm ổn, bình tĩnh, chắc chẳn sẽ không thể xảy ra sơ suất như vậy được, lần đầu tiên đổ canh lên người Minh vương rõ ràng là cố ý, lần thứ hai càng không thể nào là do anh ta quá quan tâm.
Chẳng nhẽ anh ta thấy tôi bị Minh vương hất bát vào người nên… đang xả giận giúp tôi sao?
Sống mũi tôi cay cay, vội vàng sờ lên chóp mũi để giấu đi tâm tình xúc động.
“Mạch, cậu bất cẩn quá đi mất” Minh vương tin cái gọi là “quan tâm đến mức loạn hết cả lên” mà Lãnh Mạch nói, tuy sắc mặt vẫn không vui, nhưng cũng không trách cứ gì nhiều.
Váy của Minh vương đã ướt hết, cô ta ra lệnh cho.
tôi đi mua váy cho cô ta, mua không đẹp thì cô ta sẽ hành tôi chết, lại còn nằng nặc hỏi Lãnh Mạch rằng có phải bây giờ trông cô ta xấu lắm không, nhếch nhác lắm không, hình tượng kém lắm không, hỏi xem liệu Lãnh Mạch có chê bai cô ta hay không, một câu Mạch ơi, hai câu Mạch à, hỏi nhiêu đến mức khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Lãnh Mạch nói với Minh vương mấy câu tình cảm sởn cả da gà suýt rớt thịt ra: “Nhu Nhi, bất kể cô thế nào thì trong lòng tôi cô mãi mãi là xinh đẹp, bất kể cô thế nào thì cô mãi mãi tràn đầy sức hút”
Tôi thật sự không thể nghe tiếp được nữa, quay người định đi luôn.
“Đứng lại” Lãnh Mạch ngồi phía sau gọi tôi lại.
Tôi đứng lại, quay đầu.
Lãnh Mạch nói với Minh vương: “Nhu Nhi, mắt thẩm mỹ của người ký khế ước này có vấn đề, tôi lo cô ấy sẽ chọn chiếc váy vừa xấu vừa không xứng với cô, để cô ấy dẫn đường còn tôi đi chọn, cô thấy sao?”
Mắt thẩm mỹ của anh có vấn đề ấy! Con ma mặt liệt kia!
“Không được!” Minh vương bĩu môi: “Vậy thì cậu với cô ta lại ở riêng với nhau rồi, ai biết được hai người lại làm cái trò gì chứ! Tôi cũng đi!”
“Nhu Nhi, bây giờ váy cô ướt hết rồi kìa, ra phố khó tránh khỏi ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác, tôi không mong cô phải chịu ấm ức như vậy, cô cứ ở đây.
đợi tôi, lát nữa tôi sẽ về ngay, còn về chuyện người ký khế ước này thì… chẳng phải lúc nấy tôi đã thề với cô rồi sao?” Lãnh Mạch nói xong, đáy mắt dần lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Minh vương ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đành.
đồng ý với vẻ không cam lòng, hết lời dặn đi dặn lại Lãnh Mạch rằng nếu anh ta dám động vào người tôi lần nữa, cô ta sẽ trút giận lên người chúng tôi thật. Tôi và Lãnh Mạch vừa đi ra khỏi nhà hàng, Lãnh Mạch liên thở dài khổ sở như thể bị bỏ rơi.
Đi trên phố, tôi gắng sức hít sâu một hơi: “Mẹ ơi, nơi không có Minh vương không khí trong lành thật đấy!”
Lãnh Mạch chùng mắt xuống nhìn tôi: “Vì tôi đang ở đây nên em mới thấy không khí trong lành”
“Thôi đi” Tôi đanh mặt: “Lãnh Mạch, tôi phát hiện anh là cao thủ tình trường đấy nhé, mấy câu ngôn tình anh nói với Minh vương thuận mồm thuận miệng thật đấy, lúc trước có phải anh thường xuyên nói mấy câu tình cảm như vậy với Minh vương không hả?”
“Em nghĩ sao?” Anh ta nheo mắt.
“Anh hung dữ như vậy làm cái gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà cũng không được à? Với Minh vương thì dịu dàng, với tôi thì hung hăng…” Tôi lí nhí hừ hừ mấy câu.
Lãnh Mạch đột nhiên đứng yên tại chỗ.
Tôi tưởng anh ta nổi giận thật, nên ngẩng đầu lên: “Không phải anh… ưml”
Anh ta ngả người xuống ôm lấy gáy tôi, rồi hôn tôi với tốc độ nhanh đến cùng cực.
Tôi bị anh ta hôn đến mức mơ màng, chớp chớp mắt nhìn anh ta ngây ngốc.
Có lẽ dáng vẻ của tôi ngố quá, nên anh ta bật cười: “Những điều tôi làm với em chưa bao giờ làm với Minh vương, rốt cuộc tôi dịu dàng với ai, hung dữ với ai đây hả? Đồ nhóc không có lương tâm kia”
Một bà già đi qua người chúng tôi, nhìn thấy anh ta hôn tôi liền nói: “Thanh niên bây giờ ấy à chẳng ra thể thống gì hết, ngay giữa thanh thiên bạch nhật như thế này”. Tôi đỏ mặt, vội vàng vùi đầu xuống ngực: “Lãnh Mạch, đang ở ngoài đường mài”
Anh ta mặc kệ, nhếch mày: “Tôi dẫn em đi ăn”
Quán ăn nhỏ không lớn, bày trí rất đơn giản, lại đông người, không khí cũng không tốt, nhưng chúng tôi không bận tâm, một trước một sau đi vào, đang là giờ ăn trưa nên có rất đông người đang ở đây, chúng tôi đành phải ghép bàn, tôi và Lãnh Mạch ngồi sang một bên. Ông chủ nhiệt tình đưa menu cho chúng tôi, Lãnh Mạch quen làm chủ nên anh ta tự động chọn món, không gọi nhiều như khi ở cạnh Minh vương, mà chỉ gọi mấy món đủ để hai người chúng tôi ăn, gọi xong liền trả lại menu cho ông chủ Nghĩ tới chuyện ở nhà hàng xa hoa ban nấy, tôi có chút buồn rầu: “Lãnh Mạch, tại sao anh biết Minh vương thích ăn mấy món đấy vậy, anh nhớ kỹ thật đấy: “Người phụ nữ nào đó lại ghen rồi” Lãnh Mạch véo.
má tôi, tôi đập tay anh ta, rồi thổi phình má lên, anh ta bị chọc cười, thấy dễ thương quá nên lại véo thêm vài phát, tiện thể giải thích cho tôi nghe: “Ở Minh giới, hàng năm Minh vương đều phải tổ chức một buổi yến tiệc sinh nhật, nhưng món Minh vương ăn cứ thay đi đổi lại, sau mỗi buổi tiệc, Dạ Minh đều gọi tôi đi ăn cơm với mình, tiện thể bôi bác thói quen ăn uống của Minh vương, cậu ta cứ lải nhải mãi, tôi cũng vô thức nhớ luôn”
“Dạ Minh bôi bác Minh vương? Bôi bác như thế nào cơ?” Tôi hiếu kỳ hỏi.