Chương 306: Anh đã che giấu bí mật gì
“Tất cả các người đều bị lừa cả rồi, mười nghìn năm trước ta cũng đã chết, hồn bay phách tán không còn chấp niệm” Quỷ thần chậm rãi nói, có lẽ ông ta cảm thấy những lời ông ta cũng chẳng hề kinh dị: “Cái gì mà chấp niệm của Quỷ thần đều là chuyện không có thật.”
Chấp niệm của Quỷ thân… Đều là… Chuyện…
Không có thật!
Quỷ thần cũng chẳng cần phải lừa tôi làm gì cho nên những lời ông ta nói chäc chăn là sự thật.
Cho nên tất cả chúng tôi, bao gồm cả Lãnh Mạch, đều đã bị sách cổ thần dụ chỉ dân sai rồi sao? Là do sách cổ tiên tri xuất hiện sai sót? Hay là… Mười nghìn năm trước đã có người đã chỉnh sửa lại sách cố tiên tri!
“Nếu như trong người tôi không phải chấp niệm của Quỷ thần, vậy hình nhân màu đỏ kia lại là thứ gì? Tại sao lúc hình nhân màu đỏ xuất hiện tôi sẽ lại trở nên gần như… Giống hệt ông mới nãy?” Tôi hỏi ông ta.
“Ý thức của ta chỉ còn sót lại trong sách cổ tiên trị, còn về thứ trong cơ thể cô…” Nói đến đây, ông ta hơi ngừng lại, qua mấy giây ông ta mới tiếp tục nói: “Có lẽ ai đó đã bắt chước dáng vẻ lúc ta biến thành Quỷ thần làm ra thứ gì đó, rồi bỏ thứ đó vào trong cơ thể cô, ai mà biết được chứ”
Bắt chước Quỷ thần? Làm ra thứ gì đó? Đặt thứ đó vào trong cơ thể tôi?
Ai là người sẽ nghĩ ra chuyện bắt chước một †ôn tại mạnh đến mức có thể thực sự hủy diệt trái đất, hủy diệt hệ ngân hà như Quỷ thần đây?
Mục đích của người đó lại là gì chứ?
Tôi mơ hồ có một loại dự cảm xấu, tất cả những chuyện này dường như là một âm mưu được dày công sắp xếp.
Nhưng tôi lại không biết đó rốt cuộc là âm mưu gì.
“Thực sự không ngờ lại có người có thể mở ra sách cổ tiên tri, hơn nữa còn có thể làm thức tỉnh ý thức của ta, khiến ta có thể nhìn thấy thế giới này lần nữa. Thật tốt!” Quỷ thần lại bắt đầu bùi ngùi, giọng điệu nói chuyện như vậy hoàn toàn không giống với người tội ác tày trời muốn hủy diệt thế giới.
Tôi cũng không biết được mười nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì, thứ tôi quan tâm nhất lúc này là cơ thể tôi: “Ngài Quỷ thần, cảm ơn ông đã chia sẻ cho tôi hay những thông tin quan trọng đến như vậy, cho nên, ngài có thể, trả lại cơ thể tôi cho.
tôi không?”
Tôi thực sự sợ ông ấy sẽ nói “không”, nếu như: vậy thì bất kể là ai cũng đều bó tay rồi. Muốn tôi dựa vào ý thức của mình đoạt lại cơ thể? Nói đùa gì vậy, giờ này khắc này người chiếm dụng tôi cũng không phải là hình nhân màu đỏ mà chính là Quỷ thần! Là Quỷ thần đấy!”
Tôi mà so với ông ta ý niệm của ai mạnh hơn thì còn không phải thuần túy là tìm ngược sao?
Ngay lúc tôi còn đang vừa khẩn trương vừa lo.
lăng thì Quỷ thần lại lân nữa nói ra lời khiến tôi không ngờ đến.
“Được” Ông ta nói.
“Hả?” Tôi nhất thời ngây người không phản ứng lại được, tôi hoài nghi lô tai tôi xảy ra vấn đề.
“Ta đã sớm cảm nhận được nöi tuyệt vọng của thế giới này và cũng không muốn cảm nhận nó lần thứ hai nên ta cũng không quyến luyến gì cơ thể của cô đâu.”
Giọng nói của Quỷ thân dân dần trở nên mơ hồ không rõ, tôi có thể cảm nhận được ý thức của ông ta rời khỏi cơ thể tôi. Ông ta vậy mà lại có thể rời khỏi cơ thể tôi dễ dàng như vậy, ông ta vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy, ông ta chẳng chút tà ác ngang ngược, thậm chí còn không khủng bố gian ác như hình nhân màu đỏ! Quả thực là khác xa cái tên đại ác ma đại ma đầu hủy thiên diệt địa trong tưởng tượng của tôi!
Nhưng rất nhanh, tôi đã không còn kịp suy nghĩ nhiều, trước mắt tôi tối sầm lại, lân nữa rơi vào hôn mê.
Trước khi hôn mê, tôi nghe thấy Quỷ thân nói: “Ta và cô có duyên với nhau cho nên ta có thể giúp cô một chuyện. Nếu muốn gặp ta thì tìm sách cổ tiên tri”
Sách cổ tiên trí…
Bịch! Tôi ngã quy xuống.
“Cô gái, cô gái, cô gái mau tỉnh lại…”
Là Hàn Vũ Tôi khó khăn mở to mắt.
Tôi năm trên ghế dài ven hồ còn Hàn Vũ thì đang ngồi chồm hổm trước mặt tôi, trông anh ta có hơi chật vật. Xung quanh có người qua kẻ lại, huyết kiếm không còn, kết giới đã bị phá vỡ, lũ Tử thân Thực tử cũng không còn nữa.
“Chúng ta…sống sót ra ngoài rồi à?” Tôi khàn giọng nói.
“Đúng vậy, đã sống sót ra ngoài rồi, không ngờ.
cô lại có thể khiến Quỷ thần rời khỏi cơ thể cô. Cô thật sự khiến tôi bất ngờ quái Cô đã nói gì với ông †a vậy? Mau kể cho tôi nghe xem nào”
Tôi đỡ chán ngồ ìn thận nhớ lại cuộc trò chuyện giữa tôi và Quỷ thần, về chuyện chấp niệm của Quỷ thân, về chuyện cơ thể của tôi…
Chẳng lẽ Hàn Vũ không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Quỷ thần sao?
Lúc Quỷ thần nói chuyện với tôi là dùng cơ thể của tôi, Hàn Vũ cũng có khả năng không nghe thấy tôi nói chuyện nhưng không thể không nghe thấy những lời mà Quỷ thần nói được, trừ khi… Quỷ thân cố ý không để Hàn Vũ nghe được Tại sao Quỷ thần lại phải làm như vậy?
“Ngây người gì đấy” Hàn Vũ vung vẩy tay trước mắt tôi: “Cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái sao? Tôi đã tiêm châm thủy điều trị hậu di chứng cho cô rồi, có lẽ cô vẫn còn hơi yếu thôi.”
Nhäc đến chuyện này… Tôi ngồi thẳng người dậy: “Hàn Vũ, sao anh lại có được cấm thuật như vậy? Sao anh có thể triệu hồi sách cổ tiên tri?
Chảng lẽ sách cổ tiên tri vân luôn ở trên người anh sao?”
Sắc mặt Hàn Vũ bỗng trở nên u ám, anh ta nhíu chặt mày lại không nói chuyện.
“Chẳng lẽ sách cổ tiên trí không phải là sách cổ được phong ấn từ xưa ở nơi nào đó sao? Sao anh lại có thể sử dụng nó?” Tôi lại hỏi anh ta thêm lần nữa.
”A, tôi bông quên mất chuyện này!” Hàn Vũ đột nhiên nói sang chuyện khác: “Tôi còn quên chưa tiêm cho cô một mũi tăng cường đề kháng cơ thể, sau khi tiêm xong tôi sẽ giải thích cho cô nghe.”
Thái độ của Hàn Vũ kỳ lạ lắm, trước đây anh ta chưa bao giờ như vậy cả.
Tuy là tôi có nghỉ ngờ nhưng tôi vẫn đưa tay ra cho anh ta Anh ta lấy kim tiêm ra, châm thủy bên trong ống tiêm có màu đen như màu máu đặc, trông có hơi rợn người, có lẽ đây là nước thuốc đặc biệt gì đó.
Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, kim tiêm đâm vào cánh tay tôi, tôi nhìn anh ta tiêm cả ống châm thủy vào trong cơ thể tôi, sau đó rút ra, anh ta lấy bông gòn ấn vào vết kim tiêm rồi mới thong thả cất kim tiêm đi: “Mới nãy cô hỏi tôi chuyện gì tôi quên mất tiêu rồi, cô hỏi lại đi”
Tôi thấy anh ta thực sự đã quên liền mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi anh về chuyện sách cổ tiên tri, sao anh lại có cấm…”
ø Chuyện gì xảy ra vậy? Nửa cậu sau vậy mà lại kẹt lại trong cổ họng tôi, không nói ra lời.
Tôi không tin n thể triệu hồi thần…”
ại nói tiếp:”Tại sao anh lại có Vân như vậy!
Lời nói đã ngay trong cổ họng nhưng lại không cách nào nói nên lời!
Hàn Vũ quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi.
Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu ra!
“Hàn VũI Là do anh giở trò!” Tôi chỉ vê phía anh †a, đột nhiên nghĩ đến mũi tiêm mới nãy: ‘Châm thủy đó có vấn đề! Anh đã làm gì tôi rồi! Sao tôi không thể hỏi nên lời!”
“Không cần phải lo lắng, cô có thể nói chuyện bình thường nhưng chỉ cần là nhắc đến chuyện hôm nay thì cô mới không thể nói ra tiếng mà thôi.”
Hàn Vũ chậm rãi nói.
“Anh có ý gì? Tôi sẽ không nói ra được những.
chuyện liên quan đến chuyện hôm nay?”
“Đúng vậy, cô có thể thử xem”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!