Chương 309: Trong lòng khắc tên ai
Trong phòng khách, Lãnh Mạch đang rót cốc nước ấm cho Minh Vương, Minh Vương ngồi trên ghế sô pha cầm lấy cốc nước với dáng vẻ hạnh phúc, cô ta và Lãnh Mạch cùng nhìn nhau chăm chú, tình cảm thắm thiết. Lãnh Mạch nở nụ cười dịu dàng nhìn cô ta, hoàn toàn trái ngược với thái độ lạnh nhạt trước kia.
Có thể là những lời mà tôi nói đã kích thích hoặc là chọc giận anh ấy, cho nên anh ấy đã thành thật với Minh Vương hơn rất nhiều.
Bây giờ suy nghĩ kỹ, anh ấy cũng chưa cho.
phép tôi nói những lời nói như muốn để tôi và anh ấy ở bên cạnh nhau gì đó. Ngoại trừ quan hệ về thể xác với anh ấy ra thì tôi thật đúng là không có công khai thân phận mà anh ấy thừa nhận gì cả.
Cho nên cho dù anh ấy ở bên cạnh Minh Vương thì cũng không có gì là trái đạo đức cả.
Tôi đi lên tầng, quay trở vê căn phòng ngủ của mình. Tôi không muốn ở dưới đó rồi làm bóng đèn.
Vừa mới quay trở về phòng, dì Ninh Hồng Hân đã muốn rời đi. Bà ấy nhỏ giọng nói: “Cô gái, cháu thả dì ra đi. Dì đã quay trở về thành phố K rồi, dì có thể đi tìm con gái của dì. Ở nơi này toàn là người của Minh Giới, đáng sợ quái”
“Bây giờ dì rời đi như thế nào? Dì có thể tìm thấy con gái của dì sao?” Tôi vừa thay quần áo đi vào trong phòng tắm vừa nói: “Dì à, thật ra cháu có một chuyện này. Cháu nói ra dì không được quá kinh hoàng hoặc là sợ hãi đâu nhé.”
“Là chuyện gì?”
“Thật ra Đỗ Vũ Đồng, con gái của dì chính là bạn cùng lớp của cháu và cũng là bạn thân của cháu” Tôi đi vào trong phòng tắm rồi đóng cửa lại, nói chuyện này cho dì Ninh Hồng Hân biết.
“Cái gì?” Quả nhiên Ninh Hồng Hân hét lên một tiếng long trời lở đất. Cũng may là tôi đã chuẩn bị từ trước mà bật tiếng nước to nhất: “Cháu nói cháu là bạn học của con gái dì sao? Cháu tên là gì?”
“Cháu tên là Đồng Đồng”
“Đồng Đồng… Ô cô chính là cái người Đồng Đồng đó! Vũ Đồng từng nhắc đến cháu với dì, bởi vì cách đọc tên của hai người đều giống nhau. Con bé nói năm thứ nhất đại học đã để ý đến cháu, sau này hai người đi học chung với nhau, còn ở chung một phòng ở ký túc xá. Nghe nói gia cảnh của mấy.
đứa cũng khá giống nhau, cho nên trở thành bạn tốt. Con bé nói bình thường cháu không thích chủ động nói chuyện, nhưng bởi vì cháu rất gần gũi cho.
nên đa số mọi người trong lớp đều rất thích cháu.
Con bé còn nói nam sinh yêu thâm cháu còn bảo Vũ Đồng đưa chuyển tờ giấy nhỏ cho cháu”
Ngay cả chuyện này mà Vũ Đồng cũng nói cho.
mẹ mình biết, thật đúng là ngượng quá.
Năm thứ đất đại học tôi và cô ấy vẫn còn sống ở trong ký túc xá của trường học. Khi đó trên lớp có một nam sinh rất có hảo cảm với tôi, còn bảo.
Đỗ Vũ Đồng chuyển lời, Đỗ Vũ Đồng còn làm mối cho tôi và cậu nam sinh ấy rất lâu. Nhưng bởi vì lý do riêng của mình cho nên một mặt tôi không dám yêu, mặt khác là tôi thật sự không có cảm giác gì với cậu nam sinh đó cả, cho nên tôi thôi “Thật không ngờ, thật không ngờ cháu lại… có thể nhìn thấy ma quỷ” Dì Ninh Hồng Hân lại bắt đầu trở nên lạ lùng: “Khi dì còn sống, dì không hề tin trên thế giới này có ma quỷ. Nhưng sau khi chết rồi dì mới biết hóa ra trên thế giới này thật sự có sự.
tồn tại của ma quỷ, mà sau khi gặp cháu dì mới biết hóa ra trên đời này thật sự có người có thể nhìn thấy ma quỷ. Cháu có thể nhìn thấy ma từ khi còn nhỏ sao?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Nếu như nói từ nhỏ thì cũng không nói rõ được. Khi còn nhỏ cháu chỉ có thể nhìn thấy bóng đen chứ không nhìn rõ dáng vẻ cụ thể của ma quỷ. Sau khi được mười chín tuổi cháu mới có thể nhìn thấy”
Dì Ninh Hồng Hân còn muốn hỏi gì đó, nhưng tôi không muốn nói về chủ đề này lắm cho nên chuyển chủ đề khác: “Dì à, cháu thật sự không ngờ dì và Vũ Đồng lại gặp chuyện như vậy ở nơi đất khách quê người. Mong dì hãy nén đau thương, nhà trường sắp khai giảng rồi, cháu sẽ đưa dì đi tìm Vũ Đồng. Cậu ấy không nhìn thấy dì, dì có trăn trối gì thì cứ nói với cháu là được rồi, cháu sẽ nhắn nhủ với cậu ấy thay dì”
Dì Ninh Hồng Hân không liên tiếng nói gì một lúc, sau đó bà ấy mới cúi đầu xúc động: “Đúng vậy, nếu như cháu không nói thì dì cũng quên mất chuyện mình đã chết rồi và chỉ là một hồn ma. Sau này Vũ Đồng phải tiếp tục sống một mình, không có dì ở bên cạnh, con bé thật sự có thể sống được.
không..”
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai với em. Ra ngoài này!” Giọng nói của anh ấy trầm xuống, hàng lông mày đầy nghiêm nghị.
Tôi dừng lại mấy giây, vần không chuyển động: “Tôi mệt rồi, không muốn ra ngoài.”
“Được, em không qua đây đúng không? Em không qua đây, tôi qua đấy” Anh ấy nói rồi sải bước đi đến chỗ tôi. Tôi vội vàng nhảy dựng lên muốn trốn tránh, nhưng đã không kịp nữa rồi. Anh ấy đè bờ vai của tôi xuống tôi xuống giường một lần nữa, sau đó anh ấy hôn tôi điên cuồng mà không đợi tôi nói thêm gì.
Lần nào anh ấy cũng như vậy, cưỡng hôn tôi mà không nói một lời nào. Anh ấy điên rồ gì vậy?
Tôi vô cùng tức giận, cố gắng giãy giụa mà đạp vào bắp chân của anh ấy. Anh ấy nổi giận bừa bóp lấy hàm răng của tôi mà thâm nhập vào bên trong, vừa dùng đôi chân để đè chặt tôi xuống dưới cơ thể của anh ấy. Anh ấy vừa cắn vừa mút một cách thô bạo ngang ngược, tôi đau đến nỗi nước mắt rơi xuống như mưa. Nhưng tôi không muốn tỏ ra yếu thế mà cắn mạnh lên đầu lưỡi của anh, anh rít lên một tiếng rồi rời khỏi miệng tôi: “Người phụ nữ đáng chết này, em to gan thật đấy!
“Tôi to gan đó, tôi to gan từ trước rồi mà anh không biết sao?” Tôi thở mạnh lớn tiếng hét lên: “Lãnh Mạch, anh buông tôi ra! Tôi ghét anhI”
“Em dám ghét tôi? Cái đồ phụ nữ muốn chết này! Em dám đùa giốn với sự nóng nảy của tôi và dám coi thường tôi có đúng không? Tôi thân thiết với người phụ nữ khác mà em cũng không ghen tức có đúng không? Em dám không để ý đến tôi có đúng không?” Anh ấy cũng hét lên, giọng nói gào lên đinh tai nhức óc. Đây là lần đầu tiên anh ấy lớn tiếng hét như vậy.
Lỗ tai tôi bị anh ấy hét đến ù cả lên, một lúc lâu sau mới hồi phục lại. Tôi buột miệng nói ra một câu: “Anh gào cái gì mà gào, không sợ Minh Vương thân yêu của anh nghe thấy sao?”
Anh ấy nhìn chăm chằm vào tôi với khóe mắt đỏ bừng: “Có phải em muốn tôi phải moi trái tim của tôi ra thì em mới tin sao?”
“Tin anh cái gì? Anh có cái gì để cho tôi tin?
Anh tránh ra đi!” Tôi đẩy lồng ngực của anh ấy ra, dùng sức đẩy anh ấy ra, cố gắng hết sức đẩy anh ấy ra.
“Được, tôi sẽ moi trái tim ra cho em xem!” Anh ấy năm lấy tay của tôi rồi đặt lên trên lông ngực của anh ấy: “Lấy nó ra cho em xem, xem xem rốt cuộc trái tim của tôi viết tên của người phụ nữ đáng chết nào!”
Rốt cuộc viết tên của người phụ nữ đáng chết nào…
Tôi đần thối cả người.
Nụ hôn của anh ấy lại rơi xuống lần thứ hai.
Bàn tay của tôi dính chặt lên trên lồng ngực bên trái của anh, trái tim của anh đập “thình thịch thình thịch” truyền đến lòng bàn tay của tôi, sau đó.
dần dần nhuốm lên trái tim của tôi.
Mãi cho đến khi hai người sắp ngạt thở thì lúc này anh mới buông tôi, thở hồn hả hổn hển. Sau đó anh ấy thản nhiên gặm lên cổ tôi: “Thật muốn bóp chết em mà”