Chương 350: Cứu người tôi yêu Hai chị em song sinh
Hắc Bạch Vô Thường đứng chặn ở trước mặt chúng tôi, tôi đang định hỏi nên làm thế nào thì Tống Tử Thanh ở phía sau bình tĩnh nói: “Trực tiếp lao tới”
Khi tôi quay đầu nhìn lại, Tống Tử Thanh đã đứng trên thânhồ lô, một tay siết chặt, tôi mỉm cười, quay người lại, hồ lô tiếp tục-lao thẳng về phía trước. Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải là binh tôm tướng tép, bọn họ nhảy lên hồ lô của chúng tôi, hai tay cầmrvũ khí đâm về phía tôi, tôi cũng không có né tránh;bởi vì tôi biết bọn họ không thể thương tổn đến tôi Bạch quang sáng ngời, chỉ trong một chiêu, Hắc Bạch Vô Thường bị đánh rỡi khỏi hồ lô, hồ lô vượt qua Qủy Môn Quan.
Sức mạnh của Tống Tử Thanh Không phải thứ mà Hắc Bạch Vô Thường có thể chống đỡ được.
Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà, đài Vọng Hương, Đầu Trâu bị Tống Tử Thanh đánh rớt nước xuống, Mặt Ngựa bị Si Mị từ trên cầu ném xuống, Mạnh Bà cuống cuồng quát chúng tôi, hồ lô quét qua làm bàn ghế canh thuốc của bà ngã đổ ngổn ngang, xông qua trước mặt bà ta, qủy sai cũng không ngăn được chúng tôi, chứ đừng nói đến chuyện rượt đuổi trên cầu nho nhỏ, chúng tôi đấu đá lung tung loạn xạ, đảo loạn cả Địa Phủ lên, sau mông hồ lô là một bầy quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa… tất cả đều kéo hết đến đây.
Tôi ấn ấn huyệt thái dương: “Chúng ta lẽ ra nên bí mật lẻn vào, Bây giờ thì tốt rồi, Diêm Vương có khi nào sẽ đập chết chúng ta không?”
“Không phải sợ, ñếu cửa nào chúng ta cũng trốn trốn tránh đi qua thì không biết khi nào mới vượt qua được” Tống Tử Thanh và Sỉ Mị bình tĩnh ngồi trên thân hồ lô, Tống Tử Thanh từ trong ba lô lấy ra một cuộn thẻ tre thời cổ; mở ra dải trên thân hồ lô, đối mặt với những người đang đuổi theo chúng tôi phía sau.
Tôi hỏi:“Anh đang làm gì vậy?”
“Sắp tới điện Diêm Vương rồi, muốn nói chuyện với Diêm Vương, thì mấy tên lâu la này chỉ thêm vướng víu” Tống Tử Thanh vừa nói vừa cắn ngón †ay vừa vẽ rnáu trên ngón tay lên trên lóng tre.
Bất cứ thứ gì cần bôi máu lên thì đều là pháp thuật cực mạnh; đây đã là tình tiết đường mòn rồi.
Tôi đã nhìn thấy hậu điện của điện Diêm Vương,hơi đứng thẳng dậy và hét lên, “Đến rồi!”
Đồng thời ngay lúc đó, câu thân chú trên cuộn †re cũng được kích hoạt.
Ánh sáng trắng rực rỡ chói mắt từ trong khe tre đổ xuống sau Jưng tôi như thác nước, tạo thành một thác nước mờ ảo với bức tường ánh sáng, chắn hết lớn nhổ phía sau, dù là quỷ sai hay quỷ hồn toàn bộ đều bị-chặn lại bên ngoài.
“Wow, thật đẹp!”Pháp thuật của Tống Tử Thanh quả thật cái này’so với cái kia căng hoa lệ lộng lẫy, kinh động lòng người: “Tống Tử Thanh, một thời gian không gặp, tôi-có cảm giác anh lại có thêm pháp thuật lợi hại rồi.”
Tống Tử Thanh tức giận liếc †ôi một cái: “Hồ lô của cô sắp bay qua đầu rồi”
“AI” Tôi vội vàng chỉ huy hồ lô đấp xuống hậu điện điện Diêm Vương.
Khi cả ba người chúng tôi đều đi xuống, tôi treo hồ lô lại lên thắt lưng, nơi mà chúng tôi đang đứng bây giờ là nơi mà ngày đó tôi đã vô tình xông vào, phòng ngủ của Diêm Vương.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, so với bên ngoài, sân sau yên tĩnh hơn nhiều: “Địa Phủ đã hỗn loạn như thế này rồi, Diêmn Vương có lẽ sẽ không ở trong phòng ngủ đâu đúng không? Tống Tử Thanh, anh ở nơi này quen thuộc hơn, anh đưa chúng tôi đi gặp Diêm Vương đi.”
“Cô đánh giá cao Diêm Vương rồi” Tống Tử Thanh trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra.
“AAI Tôi còn đang ở bên ngoài, đã nghe thấy Diêm Vương măng to ở bến trong: “Tống Tử Thanh! Đây là phòng ngủ của bản ýương! Anh còn không gõ cửa! Bản vương còn chứa mặc quần áo! Đi ra ngoài ngay!”
Tôi bước về phía trước, nghe đến đây Si Mị đã năm lấy cổ áo tôi và nhấc tôi ra: Tôi tránh thoát khỏi anh ta: “Anh đang làm gì vậy!” Ị Sỉ Mị giống như ăn phải thuốc nổ, lớn giọng quát vào mặt tôi: “Diêm Vương không mặc quần áo! Có thể đến quần cũng không mặc! Cô đi vào làm gì!”
“Hung dữ eái gì mà hung dữ…” Tôi ậm ừ hai tiếng, nhưng không đi vào trong. Trong khoảng một phút sau, Diêm Vương đã bị Tống Tử Thanh kéo tay áo ra ngoài, trên áo vẫn còn một ít cúc áo chưa cài, giày chỉ mới đi được một chiếc, thân hình mũm mĩm thất tha thất thểu suýt vấp phải bậc cửa: “Tống Tử Thanh anh đang làm gì, anh buông bản vương ra, tốt xấu gì thì tôi cũng là Diêm Vương!”
Bên ngoài ‘có động tĩnh lớn như vậy, Diêm Vương thế mà lại còn đang ngủ .: Tôi day day trán, thực sự lo lắng cho Địa Phủ.
Pháp thuật của Tống Tử Thanh vào lúc này đã hết hiệu lực. Một làn sóng quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thương, Đầu Trâu Mặt Ngựa, đến cả Mạnh Bà cũng đã tràn đến, thậm chí còn’kinh động đến cả mấy vị phán quan lớn của Địa Phủ, La Sát, một đám quỷ ba vòng trong ba vòng ngoài tầng tầng lớp lớp đem chúng tôi vây lại bên trong, khí tế cuồn cuộn.
Tôi và Si Mị lui về phía Tống Tử/Thanh.
“Buông Diêm Vương ra!” Hắc Bạch:-Vô Thường kêu lên: “Các người bắt nạt người già ti có bản lĩnh gì chứ!”
Bắt nạt người già …
Nhưng người già này là chính là người cai quản cả Địa Phủ này đấy.
“E hèm” Diêm Vương ho khan một tiếng giữa chúng tôi, nhỏ giọng nói: “Dù gì tôi cũng là Diêm Vương, rất nhiều thuộc hạ đều ở đây, để cho tôi chút thể diện đi”
Tống Tử Thanh mới buông ra: “Lão Diêm Vương, ít nói chuyện phiếm đi, chúng tôi muốn tới Minh Giới, đưa truyền tống trận của ông ra đây mượn dùng chút”
“Anh muốn đi thì đi đi, cũng đâu phải anh không đi được…” Diễm Vương đang nói được nửa đường, đột nhiên phảrứng lại ý tứ của Tống Tử Thanh, mở to mắt, chỉ vào tôi và Si Mị: “Ý của anh là, anh muốn đưa hai người này xuống Minh Giới?
Họ là người sống, người sốn6;mà đi xuống Minh Giới? Anh không muốn tôi sống nữa phải không!”
Vừa nói, Diêm Vương vừa nhìñ tôi rồi cau mày: “Cô chẳng phải là con ma nhỏ lúc tfước chạy đến phòng ngủ của tôi sao? Cô chưa chết? Linh hồn xuất khiếu? Gan cô lớn thật, có biết linĩ hồn xuất khiếu là cấm thuật, vậy mà cô lại muốn đi Minh Giới, đúng thật là…”
“Diêm Vương!” Tôi cắt ngang lời nói không dứt của Diêm Vương, quỳ gối trước mặt Diêm Vương.
Tống Tử Thanh và Si Mị bị hành động bất ngờ của tôi làm cho giật mình.
Diêm Vương cũng sững sờ: “Cô gái, cô…”
“Diêm Vương đại nhân, lúc này chúng tôi đều bị người củaigài bao vây. Dựa vào sức của ba người chúng tôi không thể chống lại toàn bộ Địa Phủ, hơn nữa chúng tôi cũng không có thời gian để chống lại Địa Phủ, vì vậy tôi chỉ có thể khẩn cầu ngài, chỉ có thể cầu xin ngài, xin ngài dủ lòng thương xót, đưa chúng tôi đi Minh Giới! Tôi dập đầu với ngài!”
Nói xong, tôi nghiêm túc dập mạnh đầu, dập đầu xuống đất, trán chảy máu,rất đau, nhưng trong lòng lo lắng không chịu nối; Sĩ Mị tiến tới lôi tôi lên: “Nhóc lùn làm gì vậy, đứng lên!”
Tống Tử Thanh cũng tới kéo tối: “Muốn đi Địa Phủ thì đi Địa Phủ, việc gì phải dập đầu với lão Diêm Vương!”
Tôi tránh bọn họ, kiên quyết quỳ xuống, ngẩng đầu: ” Diêm Vương đại nhân, chỉ cần có thể để chúng tôi đi Minh Giới, tôi sẵn sàng gánh chịu bất cứ hậu quả nào!” Khung cảnh ồn ào bỗng chốc yên ắng lại.
Diêm Vương hỏi tôi: “Cô bé, hãy nói cho bản vương biết cô tới Minh Giới làm gì, rốt cuộc là việc gì mà khiến cô làm đến mức này”
Tôi kiên định nhìn thẳng vào mắt Diêm Vương, chỉ ngắn gọn nói vài chữ: “Để cứu người tôi yêu”
“Người cô yêu? Cô là người ở nhân gian, làm sao lại yêu người ở Minh Giới được?” Diêm Vương trông có vẻ vụng:về và lương thiện nhưng thực ra tâm tư rất chu đáo:tỉ mỉ, không hề bị tôi đả động, cũng không tin tôi: “Nếu cô có thể nó.cho bản vương biết, người yêu:của cô ở Minh Giới là ai, bản vương có thể xuy xét lòng thành của cô”
Tống Tử Thanh và Si Mi;đồng thời nói: “Không thể nói!”